Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
16 Năm, 10 Tuổi, 1 Lần

Chương 52




Chúc cả nhà buổi sáng tốt lành.

Chỗ các bạn hôm nay thời tiết thế nào? Sáng 7h mình ra khỏi nhà nhưng nắng vàng ruộm. Trên mạng người ta tả mùa thu Hà Nội mấy ngày nay nên thơ lắm, với cafe trứng, cốm xanh, hàng cây phố cổ, quả thị chín thơm, nhưng chắc nửa tháng nữa mới mát mẻ để đi dạo phố được.

Gẩn đây mình ra chap không được đều, mình biết nhiều độc giả hóng chương mới lắm. Mình luôn có vài chương để sẵn, như có lần mình từng nói, mình chưa ưng hoặc muốn trau chuốt lại câu từ nên không vội đăng để lấy số lượng.

Có lẽ vì vậy nhiều độc giả gắn bó lâu bên mình không tránh khỏi hụt hẫng, khi mình cứ ngoi lên lặn xuống không đều đặn. Mong các bạn thông cảm nha.

Mình đã tới thời kì phải lo bố mẹ già, con nhỏ, nên khi có những việc đột xuất, mình đành tạm gác viết truyện sang một bên. Các bệnh viện ở Hà Nội, tuyến trung ương, nổi tiếng có mặt mình cũng kha khá. Việc bệnh viện nào cũng biết chẳng có gì vui cả, mình không đưa phụ huynh thì cũng là con cái đi khám. Trong lúc ngồi đợi, mình tranh thủ nháp vài chương, hoặc nghĩ một ý tưởng gì đó, đồng thời để ý xem đến số thứ tự của mình chưa, bác sỹ gọi mình chưa. Thể đấy, cuộc sống không phải lúc nào cũng suôn sẻ và thuận lợi.

Có một thời gian, 2 tiểu thuyết gần nhất của mình ấy, các bạn thấy mình tụt mood. Dù vẫn được mọi người hưởng ứng nhưng mình lại thấy bản thân tụt lùi. Nhưng đừng lo, chúng ta sẽ ổn thôi. Mình cho rằng không nên tốn quá nhiều năng lượng của bản thân vào những việc đó, nên mình đã nhanh chóng cân đối lại tâm trạng và làm những việc mình thích.

Các độc giả nhớ giữ gìn sức khỏe nha, và hãy tiếp tục đồng hành cùng mình nhá.

Cảm ơn cả nhà đã đọc đôi lời của mình. Các bạn hãy tin rằng, Hoa Tiểu Lê là một người viết truyện đến nơi đến chốn, dù flop cũng không drop nha.

luiu

***

Mình thèm me đá Phố Nhà Thờ ghê, mới 8h kém mà sảnh bệnh viện đã đông đúc rồi, mỗi lần như này sẽ mất nguyên ngày để khám các hạng mục, đợi kết quả, đợi hội chẩn. Nếu may mắn thì có thể về nhà trước giờ tắc đường.

Ở những nơi này mình nhận ra, có tiền chỉ là một vấn đề. Mình ngồi trò chuyện cùng nhiều người khác, có những người khám trọn gói bệnh viện tư nhân đạt chuẩn quốc tế cả mớ tiền, nhưng khi bệnh phức tạp đều được đề xuất về các viện truyến Trung ương. Và đều phải xếp hàng lấy số dù có là khám dịch vụ. Lúc này thì nghèo hay giàu, cũng ngồi cùng nhau ở hành lang và chờ đợi. Nếu có người quen làm tại đây thì sẽ tốt hơn, hoặc ra nước ngoài điều trị thì rất ổn. Chỉ là mình không có quen biết ai, mà có quen biết nhờ vả thì cũng ngại vì phiền người ta. Và cũng chả giàu tới mức đưa người nhà đi khám ở nước ngoài được.

Mình còn đỡ, khi nhìn những bác lớn tuổi lọ mọ dắt nhau đi mà không có con cháu đi cùng, hay túi bé túi lớn ở tỉnh xa đi từ đêm tới khám cho kịp thì mình thấy thương lắm. Mình ở thành phố, cuộc sống cũng không đến nỗi nào mà cũng có lúc rất oải.

Cuộc sống mà, chúng ta đều có những mối lo