Edit + beta:
Khuynh
―――――
Tống Viêm và Kỷ Hành Phong hướng lên lầu chưa được mấy bước, lại đối mặt trực diện với nhóm ba người tây trang.
Có vẻ như Vương Duệ bị hai người Tống Viêm dọa sợ, vội vàng kéo bạn gái Chu Y Y ra sau lưng, cảnh giác nhìn bọn họ: "Sao hai người ở đây?"
Tống Viêm bị động tác của hắn làm cho khó hiểu, cậu càng thêm tò mò Hồ Hàm đã nói gì với hắn, nhưng lại chỉ nhàn nhạt nói: "Thì ra ngoài đi dạo buổi tối thôi, không phải hai người cũng vậy à?"
"Đúng, đúng, chúng tôi cũng ra ngoài dạo, muốn xem thử có manh mối gì không." Người đàn ông còn lại trong nhóm tên Chu Huân cũng không hiểu nổi tại sao Vương Duệ lại căng thẳng như vậy, lo rằng hắn sẽ làm tình hình càng thêm căng chặt, nên đành chủ động đứng ra tán gẫu vài câu với Tống Viêm.
Kỷ Hành Phong yên lặng nhìn, ánh mắt bất chợt rơi lên người Vương Duệ, Vương Duệ liền vô thức lôi bạn gái lui về sau một chút.
Tống Viêm và Chu Huân nhận thấy Vương Duệ không được tự nhiên, hai người cũng không tiếp tục nói nữa, ai nấy dẫn theo người mình rời đi.
Sau đó cũng xem như là thuận buồm xuôi gió, hai người nhanh chóng đến được phòng của Nguyễn An trên lầu 5, Kỷ Hành Phong vươn tay gõ nhẹ ba tiếng.
"Hai người tới rồi." Ngô Kiêu nghe thấy động tĩnh liền nhanh chân mở cửa, cũng không nhiều lời mà dẫn bọn họ đến bên cửa sổ: "Nhanh lên, lại đây coi cái này nè."
Tống Viêm nhìn vào phòng, chỉ thấy Ngô Kiêu và Nguyễn An đang lén lút hạ thấp thân mình, xuyên qua khe hở của mấy chậu hoa trên cửa sổ, nhìn trộm ra bên ngoài.
"Hai người đang nhìn gì vậy?" Tống Viêm vừa bước đến bên cửa sổ, vừa nghi hoặc hỏi.
Nguyễn An hơi nghiêng người về phía Ngô Kiêu, chừa ra một chút khoảng trống cho Tống Viêm, sau đó dùng khẩu hình nói: "Hồ Hàm."
"Hồ Hàm?" Tống Viêm vừa nghe liền nghiêm túc lên, cùng Kỷ Hành Phong cong lưng trước cửa sổ, dựa theo chỉ dẫn của Ngô Kiêu nhìn qua. Ngôn Tình Trọng Sinh
Trong một căn phòng ở tòa nhà dạy học.
Hồ Hàm đang đứng nghiêng người bên cửa sổ của căn phòng đó, ánh trăng chiếu rọi khuôn mặt hắn thành màu trắng xám chết chóc, mà sau lưng hắn lại là một mảnh tối đen
"Hắn làm gì ở đó vậy?" Tống Viêm thấy hắn đứng cứng ngắc như một pho tượng suốt cả buổi, không khỏi cảm thấy lạ kỳ, vì thế liền hỏi Ngô Kiêu: "Hai người nhìn lén hắn được bao lâu rồi?"
"Gì mà nhìn lén, cái này kêu là quan sát," tuy biết rõ Hồ Hàm ở phía đối diện sẽ nghe không được, nhưng Ngô Kiêu vẫn đè thấp thanh giọng: "Tầm đâu hơn 10 phút á, hắn vẫn luôn đứng ở đó, ai biết hắn muốn làm gì."
Lúc này, Nguyễn An chỉ vào cái đồng hồ nhỏ trên bàn, đầu ngón tay đặt giữa số "3" và "4", Tống Viêm nhanh chóng hiểu ra: "Ý cậu là, hắn đứng đó từ lúc 12 giờ 17 18 phút? Bây giờ đã sắp 12 giờ 40 rồi, hơn nửa đêm, hắn đứng một mình ở đó lâu như vậy đến tột cùng là muốn làm gì chứ."
"Hắn đang đợi người." Kỷ Hành Phong ấn tay Tống Viêm, ánh mắt nhìn chằm chằm phía đối diện.
"Đợi người?" Tống Viêm đẩy mắt kính, trái tim cũng bị treo lên, nếu lúc này Hồ Hàm thật sự đang đợi người, vậy thì người hắn đang chờ rất có thể là kẻ hiến tế.
"Tới rồi." Kỷ Hành Phong phun nhẹ hai chữ, tầm mắt của Tống Viêm lại dời qua bên kia.
Trong phòng học, tuy sau lưng Hồ Hàm vẫn tối đen không nhìn được gì, nhưng nhóm Tống Viêm lại có thể thấy được, cơ thể Hồ Hàm hơi nghiêng về sau một chút, hẳn là nhận ra có người tới.
"Miệng hắn động rồi, đang nói chuyện." Thị lực của Tống Viêm cũng không quá tốt, hơn nữa còn do nguyên nhân khoảng cách và ánh sáng, cậu khó mà thấy rõ ràng động tác nhỏ nhặt của Hồ Hàm. Bất quá, Kỷ Hành Phong lại có thể nhìn thấy rất rõ.
"Hắn đang chào hỏi người nọ." Kỷ Hành Phong tận lực phân biệt khẩu hình của Hồ Hàm, nhưng ngay sau đó, Hồ Hàm lại xoay người, chỉ chừa lại một bóng lưng trước cửa sổ.
"Có phải là thằng ôn này phát hiện ra chúng ta rồi không." Ngô Kiêu vỗ nhẹ lên bàn, suýt không kiềm được hỏa khí.
Nhưng vào lúc này, thông qua cửa sổ trong suốt kia, bọn họ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của một người khác, người kia đang chậm rãi đi tới cửa sổ, thân hình càng ngày càng rõ ràng.
"Đây là..." Tống Viêm cau chặt mày, cậu có thể nhận ra, đó là dáng người của một cô gái, cô ta có... một mái tóc dài.
Cậu gần như thốt lên tên cô ta, ngay một khắc sau đó, khuôn mặt của người kia liền hiện diện rõ ràng trong tầm mắt của họ.
"Cao Vân Vân ––" Tống Viêm có hơi ngập ngừng, từng khoảnh khắc trong phó bản lâu đài cổ xẹt qua đầu cậu, cậu rất khó tin rằng, Cao Vân Vân sẽ vì một nguyên nhân nào đó, mà đứng chung chiến tuyến với một kẻ đã từng đối đãi với cô như Hồ Hàm.
"Vậy, cô ta là kẻ hiến tế à?" Ngô Kiêu cũng từng trải qua phó bản lâu đài cổ, giờ phút này cũng có tâm trạng như Tống Viêm. Thậm chí, hắn còn thay đổi góc nhìn mà tự hỏi một chút, hắn cảm thấy, cho dù có một ngày hắn trở thành kẻ hiến tế, hắn cũng sẽ không thèm tìm đến sự trợ giúp của Hồ Hàm.
"Không hẳn." Kỷ Hành Phong vẫn duy trì lý trí, anh ôm vai Tống Viêm: "Hiện giờ chỉ có thể nói là Cao Vân Vân cũng có hiềm nghi, nhưng ––"
"Anh cũng cảm thấy phải không?" Tống Viêm ngẩng đầu đối mắt với Kỷ Hành Phong: "Từ khi tiến vào phó bản tới nay, Hồ Hàm cũng không giống trước đó."
"Khó nói được rõ ràng... nhưng mà hình như hắn an phận hơn trước rất nhiều, không lại cố tình đi lôi kéo những người khác."
"Hắn, đang chuẩn bị cho một sự kiện khác."
Lời Tống Viêm nói có chút mơ hồ, nhưng Kỷ Hành Phong và Nguyễn An hiển nhiên cũng có cảm giác tương tự, kể cả người không mẫn cảm như Ngô Kiêu cũng đã nhận ra ít nhiều.
"Cho nên, mọi người cảm thấy Cao Vân Vân cũng giống với Vương Duệ, đều không phải là kẻ hiến tế, mà Hồ Hàm tiếp cận bọn họ vì có mục đích khác?" Ngô Kiêu gãy gọn tổng kết suy nghĩ của cả nhóm, mây đêm che khuất ánh trăng ngoài cửa sổ, ánh sáng trong phòng cũng tối sầm đi.
Không thể không nói, tên Hồ Hàm này đối với bọn họ quả đúng là một tầng mây u ám, cứ để hắn nhởn nhơ như vậy thật không thể làm người ta cảm thấy an ổn nổi, nhưng muốn đánh giết thì lại không được.
"Cao Vân Vân chuẩn bị đi rồi." Kỷ Hành Phong cắt ngang luồng suy nghĩ của Tống Viêm, cậu theo bản năng nhìn qua tòa nhà dạy học đối diện, bộ dáng của Cao Vân Vân đúng thật là chuẩn bị rời đi.
Mà càng làm cho Tống Viêm chú ý chính là, thái độ của Cao Vân Vân khi đối mặt với Hồ Hàm hình như cũng không quá tốt, dù khoảng cách khá xa, nhưng cậu lại có thể thấy rõ biểu tình lạnh lùng trên mặt Cao Vân Vân, giống như hoàn toàn không muốn nhiều lời với Hồ Hàm.
Hai người kia lại kỳ kèo một lát, Cao Vân Vân liền dứt khoát bước vào màn đêm sau lưng, hẳn là rời khỏi phòng học.
"Hình như là họ đàm phán thất bại rồi thì phải," Ngô Kiêu thoáng thở nhẹ, lui vài bước về nơi có vách tường che khuất rồi duỗi duỗi chân: "Tôi nói chứ, Cao Vân Vân chắc sẽ không luẩn quẩn trong lòng đến nổi bắt tay hợp tác với loại người như Hồ Hàm đâu."
Mà ngay sau đó, sau khi Cao Vân Vân rời đi không lâu, Hồ Hàm cũng rời khỏi phòng học. Công cuộc "rình coi" của nhóm Tống Viêm cuối cùng cũng có thể kết thúc.
"Giờ sao đây, vẫn tiếp tục ra ngoài đi dạo hả?" Bị Hồ Hàm chen ngang lâu như vậy, Tống Viêm rốt cuộc cũng nhớ tới mục đích ra cửa chủ yếu của đêm nay. Cậu vuốt màn hình di động, trên đó hiển thị đã sắp 2 giờ sáng.
"Đi cũng đi rồi, vậy thì cùng ra ngoài coi thử đi." Ngô Kiêu thấy khung cửa sổ đối diện đã trống không, giọng nói cũng lớn hơn.
Tuy rằng nói vậy, nhưng trên thực tế, sau khi bị chuyện của Hồ Hàm quấy nhiễu, bọn họ cũng không còn quá nhiều tâm tư đi thám đêm trong vườn trường. Vì thế, sau khi rời khỏi phòng của Nguyễn An, bọn họ chỉ đi dò xét lại những nơi đáng nghi đã từng đi qua vào ban ngày, sau khi không phát hiện được gì đặc biệt, liền chia nhau quay về.
Lúc Tống Viêm và Kỷ Hành Phong về lại ký túc xá, đã gần 3 giờ sáng. Trước lúc ngủ, Tống Viêm còn liếc qua giường đầu trọc một lần, phát hiện hắn cũng không quay lại, trong lòng không khỏi sinh ra vài phần dự cảm không tốt.
Mà khi cậu thức dậy vào sáng hôm sau, phát hiện đầu trọc vẫn chưa trở về, dự cảm không tốt này liền gần như đã trở thành sự thật.
"Không lẽ hắn xảy ra chuyện rồi?" Tống Viêm chống tay Kỷ Hành Phong ngồi dậy, nhìn kỹ giường nệm đối diện, dấu vết trên đó chứng tỏ rằng không có ai từng ngủ qua.
Kỷ Hành Phong không trực tiếp trả lời, dù sao thì loại tình huống này, xác thật là rất có khả năng đã xảy ra gì đó rồi.
Quả nhiên, trên hành lang lập tức truyền đến một trận xôn xao, Tống Viêm và Kỷ Hành Phong nhanh chóng chuẩn bị rồi chạy đến nơi tập trung đông người.
Nơi phát sinh sự việc vẫn là bên phía ký túc xá nữ, chẳng qua lần này, cửa lưới sắt ngăn cách hai bên nam nữ đã bị người ta phá mở, mà người làm ra chuyện này chính là đầu trọc và đầu vàng.
Kỷ Hành Phong che chở Tống Viêm, hai người phí một phen sức lực mới chen được đến trước thi thể của đầu trọc và đầu vàng.
Hai người họ nằm sấp trên hành lang, bên người rải rác di động và mấy vật linh tinh. Bọn họ thật giống như mới còn đang sống sờ sờ, mà qua một cái chớp mắt đã bất ngờ tử vong.
Trên nửa gương mặt của đầu trọc vẫn còn treo vẻ kinh ngạc đột ngột, chẳng qua, đôi mắt tinh sáng kia đã trở nên vẩn đục vô hồn.
Nhân viên chuyên xử lý chuyện trong trường tới rồi, thái độ cường ngạnh xua tan đám sinh viên đang xem náo nhiệt, rồi nhanh chóng xử lý ổn thỏa thi thể của đầu trọc và đầu vàng, không biết nâng đến địa phương nào.
Suốt cả buổi sáng, ai nấy đều bàn tán về chuyện liên tục chết người trong hai đêm qua.
Mà nhóm người chơi chân chính hãm sâu trong đó lại trầm mặc. Chỉ trong một đêm liền chết mất hai người, đối với bọn họ mà nói, đây cũng không phải là tin tốt gì.
"Tới tổng hợp điều kiện tử vong của họ chút đi," trên bàn cơm, Ngô Kiêu luôn có thể khuấy động bầu không khí đặt ly sữa bò tới trước mặt Nguyễn An: "Bọn họ cũng giống với Tiểu Tuyết đêm đầu, đều là nửa đêm ra ngoài, nhưng điểm này còn có chúng ta và rất nhiều người khác cũng làm, cho nên cùng lắm chỉ có thể xem nó như điều kiện cơ sở của phần thường."
"Tôi cảm thấy điều quan trọng hơn là, bọn họ đều gặp chuyện bên phía ký túc xá nữ."
"Nói vậy cũng không đúng," Tống Viêm hất mặt bảo hắn nhìn mấy người chơi nữ: "Tối hôm qua, Cao Vân Vân, Vương Ninh và Chu Y Y đều ra ngoài, mấy cổ chỉ cần bước ra khỏi cửa là nhất định phải đi qua hành lang bên ký túc xá nữ, nhưng mà có ai gặp chuyện gì đâu."
"Vậy có thể là vì sao đây..."