Edit + beta:
Khuynh
―――――
Lại một đợt địa chấn mãnh liệt qua đi, Kỷ Hành Phong thừa dịp dao động rung cuộn rơi vào khoảng nghỉ, lập tức bế Tống Viêm lên, chạy như bay ra khỏi tòa dạy học, phóng tới khu đất trống trước tòa nhà ngay trước đợt rung chuyển tiếp theo.
"Sao tự nhiên động đất vậy? Trong phó bản trung cũng có động đất nữa hả?" Tống Viêm bị sự kiện vừa xảy đến làm cho ngây ngốc, nhưng chuyện khiến cậu lo lắng cũng không phải là trận động đất này, mà là đủ loại dị tượng từ khi tiến vào phó bản tới nay, làm cậu càng cảm thấy trò chơi có vấn đề.
"Xét về mặt lý thuyết thì, nếu trong hiện thực có sự kiện gì, thì trong trò chơi cũng có khả năng sẽ xảy ra sự kiện đó," Kỷ Hành Phong nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng Tống Viêm, trấn an tâm tình của cậu: "Vậy nên, trong phó bản đúng là sẽ có động đất."
Tống Viêm hít sâu mấy hơi, kéo tay Kỷ Hành Phong, biểu tình nghiêm túc chưa từng có: "Lần này anh đừng có giấu em... Rốt cuộc là anh có cảm nhận được vòng chơi này có vấn đề hay không?"
Kỷ Hành Phong nhìn sâu vào hai mắt Tống Viêm, sau một hồi trầm mặc mới gật đầu: "Ừ, tình huống hiện tại đúng là khá bất thường."
"Anh và Nguyễn An, và cả Lục Vụ từng liên lạc với nhau, nhưng không thể xác định rốt cuộc là đã có chuyện gì."
Lại là một hồi im lặng, Tống Viêm cảm thấy mình vốn nên tức giận, nhưng cậu thật sự giận không nổi, cuối cùng đành hít một hơi thật sâu, sau đó sáp vào lòng ngực Kỷ Hành Phong: "Chuyện như vậy, anh không nên giấu em."
"Tuy em có biết thì cũng không làm được gì, nhưng anh không được giấu diếm lừa gạt em."
"Lần sau sẽ không." Kỷ Hành Phong ôm lấy Tống Viêm, nhẹ nhàng hôn lên má cậu: "Em đừng lo, tụi mình rời khỏi nơi này là ổn rồi."
"Chỉ mong là vậy." Tống Viêm tựa đầu lên vai Kỷ Hành Phong, nhắm mắt nói.
Trận động đất bất thình lình này hoàn toàn gián đoạn đợt quân huấn của trường học. Dẫn tới nguyên buổi chiều, thầy trò cả trường đều rơi vào trạng thái hỗn loạn, thẳng đến khi mặt trời lặn xuống, nhóm sinh viên mới miễn cưỡng dựa theo lớp mà chia thành các nhóm nhỏ tạm thời đóng quân trên sân.
Trạng thái nghiêm ngặt này kéo dài đến khoảng 7 giờ tối, lãnh đạo trường học mới nhận được thông báo rằng khu vực tâm chấn cách trường học khá xa, hiện tại đã xác định được trường học nằm trong vùng an toàn, nên sắp xếp cho các sinh viên trở lại ký túc xác của từng người nghỉ ngơi ngay trong đêm.
"Tôi còn nghe bọn họ nói là, đêm nay không cho bất cứ sinh viên nào đóng cửa phòng, sẽ có quản sinh đi tuần tra suốt đêm, nghiêm cấm bất kỳ ai ra ngoài sau 11 giờ." Trên đường trở lại ký túc xá, Ngô Kiêu kể lại tin tức vừa hỏi thăm được cho nhóm Tống Viêm.
"Dưới hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy... không biết đêm nay kẻ hiến tế có động thủ không nữa?" Tống Viêm cách đám người, ở phía xa xa mà truy tìm bóng dáng của ba người chơi nữ.
Cao Vân Vân vẫn không có biểu tình gì, nhưng bước chân đã thật sự chậm đi rất nhiều, tựa như đang có ý chờ Vương Ninh bắt kịp. Mà Vương Ninh khi vừa mới tiến vào phó bản, vẫn có thể nhìn ra chút dáng vẻ của một cô gái văn phòng thành thị, nhưng bị bào mòn suốt mấy ngày nay đã hoàn toàn thay đổi thành dáng vẻ mỏi mệt.
Mà người đáng thương nhất vẫn là Chu Y Y, bất ngờ mất đi bạn trai và đồng nghiệp, cô hoàn toàn rơi vào trạng thái hoảng hốt, mặt mày không chút huyết sắc, cũng không dám tiếp cận bất kỳ ai.
Nếu tạm thời bỏ qua kẻ hiến tế vẫn luôn không hành động kia, vậy thì kẻ hiến tế nhiều lần xuống tay trong mấy ngày qua hẳn là đang ẩn núp trong ba người này... Cho nên, rốt cuộc sẽ là ai đây?
Trời lại u tối, dù không mưa nhưng cũng thành công khiến đêm hè sớm kéo màn đen.
Đêm nay, dù có là kẻ lớn gan cũng khó mà ngủ an ổn.
Bất kể là đợt dư chấn sẽ tùy thời phát sinh, hay là nỗi lo lắng đối với phó bản và trò chơi, và cả tiếng bước chân tuần đêm của thầy quản sinh luôn đều đặn truyền đi trên hành lang, đều làm Tống Viêm không sao buồn ngủ nổi.
Đã sắp 12 giờ khuya, một tia chớp chợt xẹt ngang bầu trời đêm, tiếng sấm vang dội theo sát sau đó, trời, lại bắt đầu mưa.
Tống Viêm rút vào trong ngực Kỷ Hành Phong, bên tai là tiếng mưa rơi rả rít, làm cậu càng thêm bất ổn không yên.
"Không ngủ được hả?" Tay Kỷ Hành Phong nhẹ nhàng áp lên tai Tống Viêm, Tống Viêm ở trong lòng bàn tay anh cọ cọ gật đầu.
"Nếu... tới ngày thứ 6 rồi mà chúng ta vẫn không tìm được kẻ hiến tế thì sao?"
Tựa như đang nói mớ, Tống Viêm nhỏ giọng rầm rì, âm thanh kia chỉ cần không cẩn thận liền bị tiếng mưa rơi át mất.
Kỷ Hành Phong hôn trán cậu, khẽ vuốt ve đôi mắt hơi hấp háy của cậu: "Anh cũng không biết nữa... Có lẽ phó bản sẽ cứ như vậy mà đóng lại, mọi người đều bị vây bên trong, cùng phó bản tiếp tục im lặng tồn tại."
"Có lẽ phó bản sẽ trực tiếp bị hủy diệt, tựa như thứ mà chúng ta nhìn thấy, hết thảy đều vỡ thành từng mảnh từng mảnh..."
"Đoành ––" lại là một tiếng cự lôi, màng tai Tống Viêm bị chấn đến ẩn ẩn đau, mọi thứ trong đêm mưa đều bị bóng tối bao trùm, Tống Viêm không thấy rõ, nhưng lại cảm thấy bầu trời tựa ngày đó đã thật sự đã bị chấn cho vỡ vụn.
Đúng lúc này, di động bên gối đột nhiên sáng lên. Nhớ đến cách hai người Chu Huân và Vương Duệ tử vong tối qua, lòng dạ Tống Viêm không khỏi căng chặt, bất quá cậu liền thấy rõ là tin nhắn Ngô Kiêu gửi đến, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
"Ngủ chưa vậy? Tôi thấy đêm nay sai sai sao á, tính trốn quản sinh tới chỗ Tiểu Nhuyễn, hai người cũng cẩn thận chút đi."
"Bây giờ anh ta đến chỗ Nguyễn An có mạo hiểm quá không?" Tống Viêm nhíu mày, cầm di động do dự không biết có nên khuyên Ngô Kiêu đừng ra ngoài hay không.
"Bằng thân thủ và năng lực của cậu ta, hẳn là không sao đâu." Kỷ Hành Phong thấp giọng nói, làm Tống Viêm yên tâm một chút.
Thật ra Tống Viêm cũng hiểu rõ, tình huống càng không đúng, Ngô Kiêu sẽ càng không để một mình Nguyễn An ở trên lầu 5, cậu có khuyên cũng vô dụng.
Vì thế, cuối cùng cậu chỉ nhắn lại một câu, bảo Ngô Kiêu nhất định phải cẩn thận.
Trả lời Ngô Kiêu xong, Tống Viêm lại nhét di động xuống gối, nhưng không biết vì sao trong đầu vẫn luôn loáng thoáng hiện lên dòng tin nhắn của Ngô Kiêu, vô luận cậu có cố gắng dời lực chú ý của mình như thế nào cũng đều vô dụng.
Sau mấy hồi lăn lộn, Tống Viêm bất đắc dĩ lại lấy di động ra, mở giao diện nhắn tin với Ngô Kiêu, yên lặng nhìn một hồi.
Kỷ Hành Phong thấy cậu xem đến nhập thần cũng không hề quấy rầy, chỉ an tĩnh bồi cậu.
Trên hành lang lại truyền đến tiếng bước chân của quản sinh đi tuần, Tống Viêm vô thức cho rằng mình sắp gặp phiền phức, vì thế nhanh chóng tắt điện thoại.
Mà ngay thời khắc ánh sáng màn hình vụt tắt, Tống Viêm đột nhiên cảm thấy đầu óc rung động, rốt cuộc cậu cũng nghĩ thông rồi, mình đang tìm cái gì trong một câu nhắn ngắn ngủn này chứ.
Cậu ôm chặt tay Kỷ Hành Phong, quản sinh còn chưa đi xa, cậu chỉ có thể viết mấy chữ mấu chốt nhất vào lòng bàn tay Kỷ Hành Phong.
"Anh ngủ rồi hả ––"
Kỷ Hành Phong không trả lời, anh chỉ im lặng đối diện với Tống Viêm trong bóng đêm một lát, ngay sau đó liền hiểu rõ ý Tống Viêm.
Cú điện thoại mà Chu Huân và Vương Duệ nhận được vào đêm trước, có lẽ không phải là đang truyền đạt tin tức gì, mà chỉ là đang xác nhận xem bọn họ đã ngủ hay chưa.
Chỉ cần đối phương nhận cuộc gọi, kẻ hiến tế liền có thể xác nhận bọn họ chưa ngủ... Thậm chí là, mặc dù bọn họ vốn đã ngủ, nhưng chỉ cần bọn họ nghe điện thoại, liền đại biểu cho việc bọn họ đã tỉnh.
Nếu căn cứ theo suy đoán này, hành động mấy đêm trước của kẻ hiến tế liền trở nên đơn giản hơn. Hắn có thể giết người chưa ngủ sau 12 giờ đêm, nhưng phải xác định chắc chắn rằng đối phương có tỉnh táo hay không.
Vào đêm đầu tiên, Cao Vân Vân và Vương Ninh ở cùng ký túc xá nữ đều thấy Tiểu Tuyết chạy xuống lầu. Mà đêm thứ hai, đầu trọc và đầu vàng cũng gặp Vương Ninh!
Nhưng... đêm thứ hai Cao Vân Vân cũng hoạt động trong khuôn viên trường, Tống Viêm và Kỷ Hành Phong chỉ tình cờ bắt gặp đầu trọc và đầu vàng cãi nhau với Vương Ninh, nhưng bọn họ cũng không thể xác định chuyện sau đó, liệu đầu trọc và đầu vàng có gặp trúng Cao Vân Vân hay không.
Vào thời điểm mấu chốt này, dù chỉ là một giây rối rắm cũng sẽ bị kéo dài vô hạn.
Tống Viêm biết, việc cậu nên làm nhất hiện giờ là gửi những thứ mình vừa đoán được cho những người chơi khác, nhưng cậu không thể nhắn thẳng vào nhóm lớp, như vậy sẽ trực tiếp làm lộ việc cậu vẫn còn thức, nên chỉ có thể nhắn riêng từng người.
Nhanh chóng gửi tin cho nhóm Ngô Kiêu Nguyễn An, nhưng đến cuối cùng còn lại Cao Vân Vân và Vương Ninh, cậu không biết nên nhắn cho ai.
Mà đúng lúc này, bên ký túc xá nữ lại đột nhiên truyền đến tiếng hỗn loạn ––
Ký túc xá nữ về đêm, dù ban ngày cũng trải qua trận động đất, nhưng vì quản sinh thường xuyên tới lui tuần tra, nên đám sinh viên vẫn bảo trì an tĩnh.
Cao Vân Vân nằm thẳng trên giường, hai mắt nhắm nghiền, hô hấp ổn định, mà di động bên gối đã sớm bị cô tháo pin trước khi ngủ.
Tuy đã trải qua mấy phó bản, nhưng Cao Vân Vân lại rất rõ ràng năng lực của mình, với tình hình hiện giờ, cô hoàn toàn không thể phân biệt được ai mới là kẻ hiến tế. Việc duy nhất cô có thể làm chính là tránh cho mình làm ra bất kỳ hành vi nào có liên quan đến phần thưởng, tạo ra điều kiện tối ưu để bảo toàn bản thân.
Bên ngoài lại mưa to, từng tiếng sấm đánh động lòng cô, làm cô không khỏi sinh ra mấy phần sợ hãi, nhưng ngoài mặt cô vẫn duy trì tư thế ngủ say, không hề di dịch chút nào. Giống như dáng vẻ ban ngày mà cô thể hiện trước mặt người khác, rõ ràng là nội tâm vẫn rất yếu ớt, nhưng lại muốn giả vờ ra vẻ cao lãnh.
Lần đầu tiên cô cảm nhận được ban đêm lại dài đến vậy, ngay cả tiếng mưa rơi xà xạt ngoài cửa sổ truyền vào tai cô cũng giống như tiếng bước chân hỗn loạn của ai đó.
Cô càng muốn bình tĩnh, lòng dạ lại càng thêm hỗn loạn, phải giữ nguyên một tư thế suốt thời gian dài làm cơ thể của cô cũng sắp cứng đờ...
"Động đất!!"
"Lại động đất rồi, chạy mau!!!"
Mấy tiếng hét kinh hoảng vang loạn lập tức đánh thức tất cả mọi người.
Đám sinh viên vừa trải qua trận động đất ban ngày lật đật gào thét bò dậy, hoảng sợ chạy xuống lầu.
Cao Vân Vân cũng nhảy xuống giường, lao ra khỏi phòng, nhưng giây phút cô bước vào trong hành lang, tim cô bất chợt rơi vào hầm băng.
Bên tai vẫn là tiếng kêu gào của mấy cô gái, trước mắt là bóng dáng mọi người liều mạng chạy trốn, nhưng Cao Vân Vân lại cảm nhận được rõ ràng, mặt đất dưới chân, ngoại trừ rung động rất nhỏ do mấy sinh viên chạy qua thì hoàn toàn không hề chấn động kịch liệt như trận động đất trước đó.
"Mau quay lại!" Đây là ý niệm duy nhất trong đầu cô, nhưng ngay một khắc cô xoay người, cô lại nhìn thấy một hình bóng quen thuộc ở gần cầu thang.
Hết thảy đều không còn kịp nữa rồi ––
Cao Vân Vân mở to hai mắt, hô hấp trong phút chốc đình chỉ, thân thể của cô liền cứ như vậy mà vô lực đổ về phía sau.