*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + beta:
Khuynh
―――――
Bối cảnh vòng này rất rõ ràng, là một tòa bệnh viện mẹ và trẻ, trong đó, lầu 1 là sảnh khám bệnh, lầu 2 là khu bệnh nhi, còn lầu 3 là khu phòng bệnh phụ sản.
"Vòng này ngoại trừ tụi mình, còn 5 người chơi khác, người đàn ông hồi nãy đi theo nữ bác sĩ là một trong số đó, hắn tên Tùy Chính, vào vai bác sĩ thực tập."
"Trừ hắn, hầu như những người chời khác đều ở lầu 2," Kỷ Hành Phong kể lại mọi chuyện phát sinh trước khi Tống Viêm vào phó bản cho cậu: "Vốn là còn một người nữa cũng ở lầu 3, nhưng trưa hôm nay, hắn đã bị giết rồi."
"Nhanh vậy hả?" Vừa nói tới chuyện về phó bản, Tống Viêm liền ổn định tâm trí lại, hỏi kỹ càng tỉ mỉ tình huống: "Chết ở đâu, có thể nhìn ra là chết như thế nào không?"
"Chết trong phòng bệnh," Kỷ Hành Phong nhớ lại cảnh tượng lúc đó, vuốt tóc Tống Viêm, nói: "Hắn đóng vai bồi giường*, khi tụi anh phát hiện thì hắn đang nằm trên giường bệnh, nhưng mà cổ lại bị té gãy."
*Gốc là 陪床: có nghĩa là chăm sóc cho bệnh nhân đang nhập viện, một nghĩa khác là bồi ngủ.
"Nằm trên giường mà cũng có thể té gãy cổ hả?" Tống Viêm cảm thấy khó hiểu, tuy trong phó bản có rất nhiều chuyện quỷ dị, nhưng cậu vẫn nhịn không được mà hỏi: "Thật sự là té gãy hả? Có thể là bị người vặn gãy không?"
Kỷ Hành Phong lắc đầu, tiếp tục nói: "Anh có tìm bác sĩ xem rồi, tuy không đúng chuyên ngành, nhưng bọn họ cũng có thể nhìn ra được đôi chút."
"Trên người hắn, trừ vết thương trí mạng trên cổ, còn có vài dấu vết cho thấy đã té ngã, nhưng không giống như té từ trên cao xuống."
"Bọn họ phỏng đoán là té từ độ cao ở khoảng lầu 2 lầu 3, vừa vặn té gãy cổ."
Tống Viêm biết, "vừa vặn" trong lời NPC đương nhiên không có khả năng là vừa vặn thật sự, vậy thì phần thưởng của vòng này nhất định là có liên quan đến "té ngã".
6 giờ tối, trên hành lang truyền đến tiếng xe đẩy và tiếng rao gọi hụt hơi của một người già: "Bữa tối bổ dưỡng, điều phối đầy đủ, khỏe mạnh no nê ––"
Kỷ Hành Phong bảo Tống Viêm chờ một lát, mở cửa phòng, nói với bên ngoài: "Bên này cần cơm tối."
Tống Viêm nhìn cửa phòng, chỉ thấy một ông chú mặc quần áo lao động màu lục lam đẩy chiếc xe đẩy nhỏ đi tới. Tuy đến bán bữa tối, nhưng trên mặt người nọ lại không có lấy một chút ân cần, chỉ giới thiệu cho đúng bài với hai người Tống Viêm: "Hôm nay có cơm bò khoai tây, suất thịt kho, còn có trứng gà luộc, đùi gà, cháo gạo kê, muốn ăn gì?"
Tống Viêm cũng thấy hơi đói, tuy cậu cảm thấy ông chú này khá kỳ quái, nhưng vẫn muốn một phần suất thịt.
Chờ đến ông chú rời đi, Kỷ Hành Phong mới ngồi lại mép giường, nói với Tống Viêm: "Đó cũng là một người chơi, tính tình không tốt lắm, chỉ nói mình họ Lang."
"Người này có thể tin được không?" Trong trò chơi, NPC vẫn an toàn hơn người chơi một chút, Tống Viêm có chút không yên tâm nhìn hai phần ăn kia.
"Chắc là không sao đâu," Kỷ Hành Phong mở bàn nhỏ ở cuối giường ra, kéo đến trước mặt Tống Viêm, đặt cơm lên trên: "Hồi trưa, hầu như người chơi nào cũng ăn qua rồi, người chết cũng ăn rồi mà vẫn không sao đó thôi."
Lúc này Tống Viêm mới nhận đôi đũa trong tay Kỷ Hành Phong, hơi dịch người để anh cũng ngồi đến cạnh mình ăn cơm.
Sắc trời càng ngả về đen, đèn trong phòng bệnh cũng tự động sáng lên, nhưng ánh đèn lại ánh lên sắc vàng u mờ, khiến mọi thứ trong phòng bệnh phủ lên đôi nét cổ xưa.
"Lát nữa anh đi dạo quanh bệnh viện với em đi." Tống Viêm vừa ăn cơm, vừa thương lượng với Kỷ Hành Phong, tình huống hiện tại của cậu quả thật là không được ổn lắm, nhưng cũng không thể làm trễ tiến trình hành động trong phó bản: "Nếu Hạch đã ở đây, vậy thì chúng ta cũng nên có chút chuẩn bị."
"Được, lát nữa anh dẫn em đi nhìn thử mấy người chơi dưới lầu 2," tuy Kỷ Hành Phong lo lắng cho thân thể Tống Viêm, nhưng anh lại hiểu rõ tình thế hiện giờ hơn Tống Viêm: "Em có quen một người trong đó..."
Kỷ Hành Phong còn chưa nói xong đã đột nhiên bị tiếng gõ cửa cắt ngang.
Tiếng động kia vừa nhỏ vừa trong trẻo, Tống Viêm nhìn qua lớp kính thủy tinh trên cửa nhưng lại không thấy ai.
"Ai đó?" Kỷ Hành Phong cũng chú ý tới điểm này, đề phòng đi tới cạnh cửa.
"Ở đây có em trai nhỏ không ạ?" Lúc này, ngoài cửa truyền đến một giọng nói non nớt, thỏ thẻ phát ra tiếng nói khiến người ta không khỏi tiếc thương.
Kỷ Hành Phong và Tống Viêm nhìn nhau một cái, rồi anh chậm rãi xoay nắm cửa, mở ra một cái khe nhỏ.
Xuyên qua khe hở này, Tống Viêm thấy một bé gái đang mặc đầm xám đứng ngoài cửa, tay bé còn đang cầm cây kẹo mút có chút bẩn.
"Ở đây không có em trai nhỏ." Kỷ Hành Phong cúi đầu nhìn khuôn mặt tròn vo của bé gái, ở khoảng cách gần như vậy giúp anh càng nhìn rõ bụi bặm trên má cô bé.
Bé gái nghe xong, cúi đầu tỏ vẻ thất vọng, sau đó nhét kẹo mút vào trong miệng rồi hàm hồ nói: "Vậy, con lại tới chỗ khác hỏi thử vậy."
Nói xong liền xoay người tung tăng trên hành lang, trong miệng còn lẩm nhẩm: "1, 2, 3, 4... 7, 8, 1, 2..."
Tuy giọng nói của cô bé không tính là cực kỳ dễ nghe, nhưng cũng non nớt đến độ chọc người thương mến, mà không biết tại sao khi giọng nói kia quanh quẩn trên hành lang lại mang theo chút cảm giác kỳ quái.
Tống Viêm cũng xuống giường, Kỷ Hành Phong bước tới bên cạnh cậu, ôm đỡ eo cậu: "Cảm thấy kỳ hả?"
Tống Viêm gật gật, không nói đến mấy cái khác, dưới loại tình huống này mà xuất hiện bé gái có hành vi quái dị, hơn phân nửa là có vấn đề.
Cậu đi đến cạnh cửa, tuy không nhìn thấy dáng vẻ của cô bé qua kính thủy tinh, nhưng giọng nói của bé vẫn chưa dừng lại, vẫn luôn thấp thoáng quanh quẩn trên hành lang.
"Tụi mình đi theo xem thử đi?" Tống Viêm mở cửa, cùng Kỷ Hành Phong đổ ra hành lang, thấy cô bé đang vừa đếm số, vừa đi lên cầu thang.
Trên người những NPC thế này thường sẽ có chứa manh mối, Kỷ Hành Phong cũng không phải loại người dễ dàng từ bỏ, vì thế liền cùng Tống Viêm đi tới cầu thang. Nhưng trên cầu thang này lại không có đèn, nguồn sáng duy nhất đến từ cửa sổ ở chiếu nghỉ*, Kỷ Hành Phong cẩn thận đỡ Tống Viêm, hai người men theo giọng nói của bé gái đi xuống lầu 2.
Làm một tầng bệnh nhi, có thể nói rằng cách trang trí ở lầu 2 ngập tràn cảm giác thân thiện với trẻ em. Trên mặt tường là màu sơn tươi sáng nhẹ nhàng, vẽ đủ loại động vật nhỏ.
Chẳng qua, có lẽ đèn điện ở tầng này cũng không được tốt lắm, ánh đèn chiếu vào tường khiến đám động vật nhỏ lại trông như đang chìm trong bóng tối, ngay cả đôi mắt cũng biến thành một màu đen tuyền, những cái miệng nhỏ vốn mang sắc đỏ vui tươi lại trông như những cái lưỡi thon dài đang nhỏ máu, còn cửa sổ trên tường lại cắt cơ thể của đám động vật thành mảnh nhỏ.
Mà bé gái hình như trở nên hoạt bát hơn, trong tay vẫn cầm que kẹo dơ bẩn kia, tung tăng nhảy nhót trên hành lang tối tăm, tựa như đang vui vẻ nhảy vào vòng vây của đám quái thú đó.
Cảnh tượng trước mắt thật sự rất khó coi, nhưng Tống Viêm vẫn ra hiệu bảo Kỷ Hành Phong tiếp tục theo sau, ai ngờ hai người mới đi chưa mấy được bước đã đụng phải "người quen" mà Kỷ Hành Phong nói.
Hạ Phồn vẫn giống với lần đầu gặp nhau, thân thể cao gầy đang khoác một chiếc áo blouse trắng, trong tay ôm mấy tập hồ sơ, biểu tình nhàn nhạt, nhưng khi nhìn thấy Tống Viêm, ánh mắt liền có chút kinh ngạc.
"Lâu rồi mới gặp." Tống Viêm thấy thế, chủ động vươn tay chào hỏi. Cậu đương nhiên biết, việc mình bỏ qua bước tập hợp ở Tượng đài Khai Sáng, trực tiếp nhảy vọt vào thẳng phó bản thế này đúng là một chuyện quái dị trong mắt người chơi khác.
Mà thần thái của Hạ Phồn cũng đã khôi phục lại như thường, nhưng cô không hỏi lại gì mà chỉ gật đầu xem như chào hỏi, rồi đi về văn phòng.
Chỉ trong một thoáng này, bé gái cũng đã biến mất khỏi hàng lang, Tống Viêm và Kỷ Hành Phong đi xem qua từng phòng mới phát hiện cô bé đã vào phòng 210.
"Có một người chơi cũng ở trong phòng này." Cách cửa thủy tinh, Kỷ Hành Phong duỗi tay chỉ cho Tống Viêm nhìn người đàn ông đang ngồi một mình trong góc tường.
"Hắn tên là Đinh Côn, hắn nói mình là một ông chủ nhỏ trước khi vào trò chơi."
Tống Viêm gật gật, tiếp tục quan sát động tĩnh trong phòng.
Sau khi cô bé vào phòng, việc đầu tiên là chạy đến cạnh giường bệnh, nơi đó có một người phụ nữ chừng hơn 40 đang ngồi, nhưng quần áo lại không có vẻ ngang hàng với Đinh Côn, hẳn là một bảo mẫu.
Trên giường là một cục chăn cuộn tròn, bên trong hẳn là một đứa nhỏ, nhưng bị bảo mẫu che khuất mặt mũi nên nhìn không ra là nam hay nữ.
"Cha ơi," tiếng cô bé vang lên, nhưng còn nhỏ hơn cả trước đó, Tống Viêm phải cố gắng hết sức mới nghe được cô bé đang nói gì: "Chừng nào em trai mới dậy ạ, con muốn cho em ăn kẹo."
Hiển nhiên Đinh Côn cũng không kiên nhẫn đi đóng vai một người cha, hắn xua tay như đuổi ruồi bọ: "Đừng hỏi cha, cha nào biết, con tự đi chơi đi."
Bé gái có chút không vui, nhưng không tiếp tục dây dưa với Đinh Côn, mà lại bò lên giường ngồi, vừa mút kẹo, vừa đếm: "1, 2, 3... 5, 6... 8, 1..."
Đinh côn nghe thấy âm thanh quái dị của cô bé, có chút ngồi không yên, kìm giọng quát lên: "Câm miệng, im lặng chút đi."
Nhưng cô bé kia lại như không nghe thấy, tiếp tục đếm.
"Tao nói là đừng có đếm nữa!" Đinh Côn rống lên, hắn đứng dậy, muốn đi tới bịt miệng cô bé, nhưng lại không dám thật sự xuống tay với NPC, đành phải lòng vòng tại chỗ rồi căm giận móc ra một gói thuốc lá màu xanh.
"Ông chủ, không được... hút thuốc trong phòng." Tuy bảo mẫu khá sợ Đinh Côn, nhưng bà vẫn nhỏ giọng nhắc nhở.
Đinh Côn vừa nghe thế, trong lòng càng thêm bực bội, lớn tiếng mắng vài câu rồi xoay người ra ngoài.
Tống Viêm và Kỷ Hành Phong thấy vậy lập tức lén lút thối lui, đứng đối diện trên hành lang, làm ra vẻ như đang tán gẫu.
Mà Đinh Côn đang bực bội nên không để ý đến vị trí của hai người, chỉ lo bóp gói thuốc, vừa tức tối vừa thấp giọng lầu bầu đi vào cầu thang.
Tống Viêm và Kỷ Hành Phong vừa định đi theo xem hắn lên lầu hay xuống lầu, lại đột nhiên nghe được tiếng hét hoảng sợ của bảo mẫu và bé gái trong phòng 210.
―――――
Chú thích:
Chiếu nghỉ
cầu thang là một bước thang bằng phẳng để nghỉ chân trong trường hợp bậc thang quá dài hoặc quá nhiều, giúp tránh tình trạng mệt mỏi khi leo cầu thang. Bước thang của chiếu nghỉ cũng có kích thước rộng hơn so với các bậc thang khác.