Edit + beta:
Khuynh
―――――
Đinh Tuệ cứ đứng như vậy mà ngửa đầu nhìn Tống Viêm, tựa như đang chờ đợi câu trả lời của cậu.
Sơn tường vẫn còn đang bong xuống từng mảng, tiếng dòng điện rò rỉ và cái bóng đèn cuối cùng liên tục phảng phất ánh quang như đang giãy giụa hấp hối.
"Được rồi, chú đi theo con." Tống Viêm vỗ vỗ cái tay đang ôm cậu của Kỷ Hành Phong, bình tĩnh nói với cô bé.
Cánh tay Kỷ Hành Phong ôm chặt hơn một chút, hiển nhiên là anh không nguyện ý để Tống Viêm đi mạo hiểm, nhưng sau một hồi cúi đầu đối mặt với Tống Viêm, anh vẫn đồng ý với lựa chọn của cậu.
Hoặc là nói, bọn họ đã không còn lựa chọn nào khác.
Tống Viêm đứng xuống đất, nắm bàn tay hư vỡ của Đinh Tuệ, cùng cô bé bước vào hành lang tối đen. Kỷ Hành Phong và Hạ Phồn cũng dán sát theo sau.
"Căn phòng này sắp không còn trụ được bao lâu nữa đâu, nếu muốn sống thì mau đến đây đi." Trước khi hoàn toàn bước ra khỏi cửa, Tống Viêm nghiêng mặt, nói với những người còn lại trong phòng.
Sau cùng, Tôn Nguyệt và Tùy chính cũng đi ra.
Tình hình trên hành lang cũng không khá hơn trong văn phòng bao nhiêu, mặt đất vốn lát gạch bằng phẳng như biến thành tờ giấy bị nhàu nát, mặt tường hai bên lại phủ đầy những khe nứt bén nhọn sâu hoắm như móng quỷ có thể xé nát người đi đường bất cứ lúc nào.
Mà những NPC đóng vai bệnh nhân lại như hoàn toàn không nhìn thấy gì, bọn họ chỉ biết kéo lê thân thể vụn vỡ của mình đi lại trên hành lang. Khi giáp mặt với nhóm y tá đang ôm sổ khám bệnh, bóng đèn liền "bốp" một tiếng vỡ toang, trên đầu đã thủng thành một cái lỗ lớn, nhưng các cô vẫn dùng gương mặt phủ đầy cát đen chào hỏi với Hạ Phồn.
"Mẹ con ở đâu?" Tống Viêm yên lặng thu hết những cảnh tượng đó vào trong mắt, sau đó cúi đầu nhìn Đinh Tuệ đang cầm kẹo mút, tận lực ôn hòa hỏi.
"Sắp rồi, mẹ ở đằng trước á." Cô bé ngẩng đầu, cười với Tống Viêm, tiếp tục kéo cậu đi về phía trước.
"Sắp tới rồi nha." Cô bé như sợ Tống Viêm không tin mà không ngừng lặp lại, thẳng đến khi nó kéo cả đoàn người tới trước cầu thang.
Tống Viêm nhìn cầu thang bộ u ám trước mặt, kiên nhẫn hỏi: "Mẹ con ở dưới đó hả?"
"Đúng rồi, đúng rồi," Đinh Tuệ dùng sức nắm tay Tống Viêm, nhỏ giọng nói: "Chúng ta đi nhanh đi."
Nhưng lần này, Tống Viêm lại không động đậy, mà chỉ cúi đầu nghiêm túc hỏi: "Mẹ con thật sự ở dưới đó hả?"
Đinh Tuệ hơi há miệng, vừa định trả lời thì Tống Viêm lại nói: "Con là bé ngoan đúng không, bé ngoan thì không được nói dối nha."
"Con là bé ngoan mà!" Đinh Tuệ vội vàng la lên, nhưng cái đầu nhỏ lại cúi thấp xuống, qua một hồi lâu, con bé mới lẩm bẩm: "Chú, sao chú không đi nữa..."
Tống Viêm không trả lời cô bé, cũng không di chuyển, đoàn người cứ như vậy mà dừng chân trước cầu thang, căng thẳng, im lặng, chờ đợi ––
Trên hành lang lầu 3, không ngừng có NPC ngã xuống, vách tường sập đổ, đủ loại âm thanh vừa ồn ào vừa tuyệt vọng đang truyền vào tai các người chơi.
"Sao không đi nữa?" Tôn Nguyệt cuối cùng cũng chịu không nổi nữa, cô ta hơi nghiên thân mình về phía trước, run giọng hỏi.
"Đúng rồi đó, không phải cậu kêu tụi này đi theo hả, sao không đi nữa vậy." Tùy Chính bực bội chất vấn, nhưng ẩn trong đó là nỗi sợ hãi hắn đang tận lực che giấu.
Nhưng Tống Viêm chỉ im lặng, cậu đứng dưới ánh đèn còn sót lại, cùng Kỷ Hành Phong đối mặt với nhau.
"Bốp ––" một tiếng, bóng đèn cuối cùng vỡ nứt, Tôn Nguyệt lại không kiềm được mà phát ra một tiếng nức nở, nhưng bọn họ cũng đưa ra quyết định.
"Đi, chúng ta đi đi." Tống Viêm kéo tay Đinh Tuệ, trong bóng đêm, một bàn tay khác của cậu được Kỷ Hành Phong nắm chặt lấy.
Đinh Tuệ thở phào một hơi, bước chân nhẹ nhàng mà vội vã lôi kéo Tống Viêm, bước vào thang bộ.
Cầu thang bộ vốn chẳng có ánh đèn, giờ phút này trông cũng chẳng khác bình thường là bao. Mặc dù đã là đêm tối, nhưng ánh sáng vẫn nhàn nhạt len qua ô cửa sổ ở chiếu nghỉ.
Tiếng bước chân rơi xuống bậc thang quanh quẩn vang vọng đến hành lang, Đinh Tuệ đột nhiên bắt đầu đếm số, âm giọng vừa non nớt vừa hư ảo: "1, 2, 3... 7, 8... 1, 2, 3..."
"Đinh Tuệ?" Đúng lúc này, Tống Viêm đột nhiên ngừng lại, cắt ngang giọng đếm của Đinh Tuệ.
Lòng bàn tay của cậu đã ướt nhẹp mồ hôi từ khi nào, nhưng giọng nói vẫn cứ ôn hòa như trước.
"Lại sao vậy?" Cô bé có vẻ mất kiên nhẫn, nó tức giận giật giật cái tay đang nắm với Tống Viêm.
"Con là bé ngoan mà, đúng không?" Lại là câu hỏi cũ, Đinh Tuệ lớn tiếng nói: "Đúng, đúng vậy, con là bé ngoan!"
"Vậy con nói cho chú biết," Tống Viêm ngẩng đầu nhìn ô cửa sổ mập mờ ánh quang cách đó không xa, hỏi Đinh Tuệ: "Kẹo của con, là ai đưa cho con?"
Đinh Tuệ lập tức ngây ngẩn, cái tay đang túm lấy Tống Viêm cũng thả lỏng đôi chút.
Tống Viêm không cho con bé cơ hội trốn tránh, lặp lại câu hỏi: "Kẹo của con, là ai đưa cho con?"
"Là..." Giọng Đinh Tuệ nhỏ như muỗi kêu, vết nứt trên má cô bé bắt đầu tràn ra cát đen, tựa như cơ thể nhỏ bé này sẽ lập tức nứt toạc.
"Là dì Tôn Nguyệt hả?" Tống Viêm không tiếp tục kéo dài thời gian, trực tiếp ép hỏi.
Cô bé lắc đầu, càng nhiều cát đen trào ra từ cổ nó.
"Vậy, là chú Tùy Chính hả?" Tống Viêm bắt lấy cơ hội cuối cùng, cậu có thể cảm nhận được tay Đinh Tuệ đã vỡ thành cát trong lòng bàn tay mình.
Không kịp nữa rồi!
Nhưng một khắc trước khi con bé hoàn toàn bị cát đen nuốt chửng, rốt cuộc Tống Viêm cũng nghe được một tiếng nho xíu kia ––
"Đúng."
Trong khoảnh khắc đó, biến cố bất ngờ phát sinh trên cầu thang nhỏ hẹp.
Ánh sáng từ trường đao của Kỷ Hành Phong xẹt qua trong bóng đêm, chém thẳng về phía sau, Hạ Phồn nghiêng người lách vào khoảng hở giữa Tống Viêm và lan can cầu thang trượt xuống tầng dưới của thang bộ, mà Tôn Nguyệt bị Tùy Chính bóp cổ rồi ném qua một bên.
"Kằng ––" một tiếng thật lớn, trường đao của Kỷ Hành Phong bị một thanh đao đỏ sậm khác chắn lại, hai thanh đao cơ hồ giống nhau như đúc, nháy mắt va vào nhau liền tóe ra tia lửa chói mắt.
Tống Viêm biết lúc này mình không thể giúp được gì, cậu lui về sau hai bước, muốn tăng thêm không gian hoạt động cho Kỷ Hành Phong.
Rồi cậu bỗng nhớ tới gì đó, lập tức la lớn với Hạ Phồn đã sớm thoái lui về sau: "Đừng đứng gần cửa sổ!"
Đáng tiếc đã chậm, bên tai Hạ Phồn phảng phất lại nghe thấy giọng nói non nớt của Đinh Tuệ: "1, 2, 3..."
Cô muốn né tránh, nhưng ngay vào lúc này, toàn bộ cầu thang bộ chợt chấn động kịch liệt!
Tay Tống Viêm đã gần ngay trước mắt, chỉ cần cô có thể dịch đến phía trước thêm một bước, chỉ cần thêm một bước nữa là cô đã có thể được kéo lại.
Nhưng trận chấn động kia lại gắt gao vây khốn bước chân của cô, làm cô không thể nào đưa ra một bước quan trọng nhất kia.
"4, 5, 6..."
Giọng Đinh Tuệ dán sát bên tai cô, mặc cho hành lang rung lắc tạo ra động tĩnh rất lớn, nhưng cô vẫn có thể nghe rõ ràng rành mạch đám con số kia.
Hạ Phồn không nhớ rõ, đã bao lâu rồi mình chưa từng có lại cảm giác hoảng loạn này.
Thời khắc nghe thấy tiếng số "8" kia, thứ cô cảm giác được lại không phải là sợ hãi, mà là giải thoát, một loại giải thoát như đã mong chờ thật lâu.
Hàng lang vẫn còn đang rung lắc không ngừng, một tay Tống Viêm cố gắng nắm chặt lan can, một tay giãy giụa muốn giữ chặt Hạ Phồn.
Cậu biết, vừa nãy Hạ Phồn vọt đến sau lưng bọn họ không phải là vì muốn tránh né, mà là không muốn gây cản trở Kỷ Hành Phong tấn công Tùy Chính.
Tám số, Đinh Tuệ từng nói, khi con bé đếm tới số 8, mẹ đã biến mất.
Phần thưởng của vòng này, chính là ô cửa sổ trước mặt bọn họ đây, mà hạn chế của nó là khoảng thời gian đến khi Đinh Tuệ đã đếm hết tám số.
Chỉ cần chưa hết thời gian, là có thể tránh thoát ––
"Kằng ––" tiếng lưỡi đao bén nhọn va vào nhau lập tức kéo lực chú ý của Tống Viêm về chỗ Kỷ Hành Phong, chờ đến khi cậu quay đầu lại, bóng dáng Hạ Phồn cũng đã tan biến vào ánh sáng mập mờ qua khung cửa sổ.
Không có thời gian để Tống Viêm tiếc thương, cậu cắn chặt răng, muốn bản thân trấn định lại, sợ là chỉ cần mất tập trung trong một cái chớp mắt cũng sẽ phải đổi lấy hậu quả không thể vãn hồi.
Cậu nắm chặt thanh katana trong tay, giơ qua đầu, nhìn chằm chằm hai người còn đang bận đánh nhau.
Mặt đất rung động kịch liệt lại như không hề ảnh hưởng gì đến bọn họ, động tác đánh nhau trong tình cảnh tối đen cũng trở nên càng thêm quỷ dị khó lường, mặc dù Tống Viêm không dám chớp mắt, nhưng cậu vẫn chẳng thể nào thấy rõ động tác của bọn họ, chỉ có thể nhìn thấy tia lửa lần lượt tóe ra mỗi khi lưỡi đao va vào nhau.
Bởi vì hạn chế của quy tắc, Hạch không thể khống chế phó bản này, mà đây cũng là lợi thế lớn nhất của Kỷ Hành Phong.
Dùng sức mạnh thuần túy đấu tranh với số mệnh đã sớm bị định sẵn, đem mọi hy vọng đánh cược lên trường đao trong tay, vô luận là vì cái gì, anh cũng tuyệt đối sẽ không lui về sau dù chỉ một bước.
Cơn chấn động đột nhiên dừng lại, nhưng Tống Viêm không hề có nửa phần thả lỏng, mà lại ẩn ẩn sinh ra một loại dự cảm không tốt.
Cậu chống lên tay vịn cầu thang, nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy biển cát đen cuộn trào ở lầu 1 đã sắp nuốt trọn toàn bộ lầu 2, mà hiện giờ chúng đang ào ạt đổ vào thang bộ.
Giờ phút này, cát đen đã không còn ở trạng thái kích động như nước, mà biến thành ngạ quỷ dưới địa ngục, tầng lớp lại chồng lên tầng lớp, mang theo hơi thở vừa âm lãnh lại càn rỡ mà phun trào về phía trước, mọi thứ bị chạm đến đều bị chúng nuốt trọn vào bụng. Trong nháy mắt, đã dần dần dâng tới chỗ rẽ gần đó.
Mà lớp "nanh vuốt" tung tóe không ngừng đó gần như sắp bắn đến mặt Tống Viêm.
Trong những thời điểm thế này, tuyệt đối không thể để Kỷ Hành Phong phân tâm!
Tống Viêm lại nhìn về phía hai người đang bận chém giết, chậm rãi thả lỏng cái tay đang nắm chặt lan can, thanh katana quen thuộc lại xuất hiện trong tay cậu.
Thật ra, mọi đạo cụ đặc thù trong phó bản đều là từ cát đen hóa thành.
Tống Viêm nhớ lại cảnh tượng Kỷ Hành Phong dùng trường đao phá vỡ vòng vây của cát đen khi còn ở trong chung cư cũ, trong đầu dần dần nảy ra phỏng đoán.
Vốn là đồ vật có cùng nguồn gốc, ai có thể cắn nuốt được ai, còn chưa chắc đâu!
Tống Viêm giơ cao thanh katana, ánh sáng mờ ảo từ cửa sổ ánh lên thân đao, chỉ để lại một đạo tàn ảnh.
Giơ tay chém xuống, móng vuốt của ác quỷ bị Tống Viêm chặt đứt, trong phút chốc liền tan thành lớp cát vô hình vô dạng, đổ xuống biển cát đen đang kích động phía dưới.
Đây chỉ mới là bắt đầu, ngày càng có nhiều cát đen vọt lên, lại bị Tống Viêm nhanh chóng chém rơi xuống.
Phía trên, Kỷ Hành Phong vẫn đang liều chết đấu tranh chống lại số mệnh. Mà bên dưới, Tống Viêm không ngừng khua katana chiến đấu bảo hộ sau lưng anh.