Nhiếp chính vương tỷ tỷ xử lý xong chính vụ ngày hôm nay, lúc đi ra Tuyên Đức điện, đang muốn tới Thục Phòng điện xum xoe với Trưởng công chúa thì tổng quản vương phủ đã sớm chở ở cửa vội vàng tiến đến, thấp giọng nói: "Vương gia, hải vương sứ giả đến vương phủ, đang ở hậu thính chờ đã lâu."
Hải vương, nhân xưng Ngân Diện Quỷ, mười mấy năm trước chính là một hải tặc trong mấy trăm đám hải tặc, nhưng mà lúc Triệu Chỉ, Lục Vô Song bắt đầu nổi dậy ở Trung Nguyên, đồng dạng Ngân Diện Quỷ bắt đầu xưng vương xưng bá, cho tới bây giờ, nghiễm nhiên trở thành hoàng đế ở trên biển.
Khu vực biển phía đông, lần đầu tiên trong lịch sử ở thế giới này xuất hiện hải quân hùng mạnh, cơ hồ lũng đoạn mậu dịch trên biển.
Lục Vô Song gật đầu, kêu một tiểu thái giám lanh lợi đi đến chỗ trưởng công chúa báo hành trình của mình, lúc này mới dẹp đường hồi phủ. Quản gia ở bên cạnh nhịn cười. Ông là thân binh của Lục Vô Song, sau lại làm đội trưởng thám báo, trong chiến tranh do bị thương nên xuất ngũ, ở lại vương phủ làm quản gia, đối với chuyện của Lục Vô Song cùng Triệu Chỉ, ông thật sự rõ ràng từ đầu tới đuôi.
Ngẫm lại Nhiếp chính vương từ trước đến giờ không ai bì nổi, cùng trưởng công chúa tranh giành, đối lập cơ hồ muốn phân rõ ngươi chết ta sống. Vương gia năm đó có từng dự đoán được hôm nay? Nhìn xem hiện giờ Lục Vô Song nghiễm nhiên là một cái thê nô
. Quản gia bật cười ở trong lòng.
Trở lại hậu thính trong vương phủ, đập vào mắt liền thấy một nữ tử hơn hai mươi tuổi mặc Hồ phục, ngồi ở trên ghế đàn mộc bên trái rất là đoan chính thục nhã, thong dong chờ Lục Vô Song, tuy nhiên thần sắc vẫn có chút không kiên nhẫn, thấy Lục Vô Song đi tới, mím môi nói: "Lục vương gia, ngươi là mua không nổi lá trà hay là muốn đuổi khách?"
Lục Vô Song phất tay, khiến những người khác lui ra, nói với quản gia: " Đi, đem Vân Nguyệt trà trong thư phòng của ta lấy ra, pha cho nàng một ly." Ngồi xuống bên trái nữ tử, trừng mắt liếc nàng một cái nói: "Ngươi ghi danh là "Hải Vương sứ giả" gióng trống khua chiêng như vậy đến phủ đệ của ta là muốn để cho triều thần đại Minh đều biết quan hệ của chúng ta không phải là nhỏ sao? »
"Hai người chúng ta, chẳng lẽ không phải quan hệ không phải là nhỏ?" Hồ phục nữ tử cười một tiếng: "Ngươi chẳng lẽ còn sợ triều thần nghi kỵ? Trong lịch sử Trung Hoa, Nhiếp chính vương nào có thể có kết cục yên lành? Trừ bỏ soán vị đều không có kết cục tốt! Ngươi muốn làm Dương Kiên hay là Đa Nhĩ Cổn? Ta xem ngươi a, vẫn là sớm soán vị thật là tốt!"
*Chú thích: Dương Kiên: chính là Tùy Văn Đế (隋文帝; 541-604), hoàng đế sáng lập ra nhà Tùy
Đa Nhĩ Cổn thì chắc em biết, là người có công rất lớn dựng nên triều đại nhà Thanh
Quản gia tự mình bưng chén trà dâng lên nghe thấy hai chữ "Soán vị", mặt không đổi sắc tâm không đập loạn, bình tĩnh giống như nghe thấy "Đi ăn cơm" bình thường, không vội không chậm buông khay trong có hai chén trà, khom người lui xuống.
"Ai nói đấy? Chu Công không phải người?" Nhiếp chính vương ung dung tự đắc ngồi ở bên cạnh hồ phục nữ tử, nâng chén trà lên, dùng nắp chén đẩy lá trà trên mặt nước, ngửi hương trà.
"Hừ, ta thèm vào quản ngươi sống chết!" Hồ phục nữ tử ghét bỏ nhìn nàng một cái: "Triệu Chỉ tuy rằng bộ dạng không được tốt lắm, nhưng mà có thể bắt được hồ ly tinh như ngươi coi như là làm một chuyện thật là tốt, lợi quốc lợi dân." Nói xong ánh mắt ở trên người Lục Vô Song nhìn từ trên xuống dưới một phen, đặc biệt dừng mắt lại trên vết đỏ ở người nàng: "Ngươi này, hình dáng thụ như vậy... Ha, nhìn không ra Triệu Chỉ nhã nhăn tư văn, chính khí nhất phái như vậy, cư nhiên là một S!"
Lục Vô Song lập tức trả lời một cách mỉa mai: "Ngân Diện Quỷ nhà các ngưoi vẫn là thiết T đấy! Ta nhìn khuôn mặt như than của nàng, đen giống như than vậy, còn có cơ thể cùng cái nơi như thiết kia... chậc chậc."
*Chú thích:
"Mặt than muội ngươi! Đó gọi là bình tĩnh suất khí hiểu hay không? Triệu Chỉ đại tiểu thư nhà ngươi học không được! Màu đồng cổ mới là màu khỏe mạnh, nhìn ngươi da thịt mảnh mai, phơi nắng nhiều năm vẫn giống như quỷ hút máu, thuần túy là dinh dưỡng không đầy đủ! A Ngân nhà ta vóc người đẹp, toàn thân cao thấp không có một chút thịt thừa, người bình thường mơ ước cũng không được!"
"Khoe cái P (mông)! Ngân diện quỷ nhà ngươi giống như nữ bá vương sơn trại, ngươi căn bản chính là không được ăn, không ăn được đến một lần đi? Ngưoi nói ngươi thân thể nhỏ như vậy mà chịu đựng được sao? Nhìn xem chúng ta tương thân tương ái, hỗ công hỗ thụ, ngươi đây là ghen tỵ, hận!"
Hồ phục nữ tử trừng mắt nhìn nàng: "Ta trước kia là thẳng, bây giờ là thụ, ta thích như thế thì sao? Tổng không giống với người nào đó dối trá như vậy, rõ ràng là M còn rầm rĩ mình là công!"
"Ta đó là bị vũ lực cưỡng ép! Nếu không phải ngươi, ta sẽ xuyên qua sao? Năm đó quyền đạo mang đến đai đem, đó là tiêu chuẩn "võ lâm cao thủ". Hiện tại đến nơi này, ngay cả một đầu ngón tay của khanh khanh nhà ta cũng đánh không lại! Nếu không bởi vì ngưoi tùy hứng hơn nửa đêm rời nhà trốn đi, ta cần phải đi hoang sơn dã lĩnh đón ngươi sao, sau đó ngã xuống thâm sơn cùng cốc sao?"
Nhiếp chính vương tỷ tỷ, những lời này ngươi dám đối diện với Triệu Chỉ công chúa nói thử xem?
"Ngươi còn dám nói! Liền cái kỹ thuật điều khiển của ngươi, lại còn không biết xấu hổ vừa lái xe vừa nghe điện thoại! Làm hại chúng ta lật xe rơi xuống dốc, rốt cuộc là trách nhiện của ai?"
"Là ai hơn nửa đêm khóc gọi điện thoại mà nói lạc đường để cho ta đón ngươi a? Là ai gọi ta tỷ tỷ, kêu đến ngọt a? Ta là thư ký của ba ngươi, không phải bảo mẫu của ngươi!"
"Dẫn mối cho ba ta ngươi còn làm được, làm bảo mẫu thì coi là cái gì!"
"Ta làm công cho ba ngươi, không phải bán mình làm nô! Không nói phải đem mệnh ra dùng! Nếu không ngã xuống dốc, ta sẽ xuyên qua sao? Ta không xuyên qua sao có thể gặp gỡ võ lâm cao thủ là nàng sao? Không gặp võ công cao thủ là nàng, ta đây một công quân có thể bị S/M sao? Đương nhiên, người yêu với nhau ai ở trên ai ở dưới kỳ thật không sao cả, bất quá hiện giờ ta muốn S một hồi đều không có võ lực, tất cả đều phải trách ngươi hại ta rơi vào thế giới võ hiệp này!"
"Phi! Một bên nén giân ta hại ngươi không thể "Công thoải mái" vừa nói ai trên ai dưới không sao cả, lời nói trước sau mâu thuẫn như vậy. Lục Vô Song, ngươi cũng không biết da mặt ngươi đủ dày! Lục Vô Song, ngươi thê quản nghiêm! Nếu Triệu Chỉ năm đó biết ở Hắc Sơn huyện ngươi chuẩn bị bỏ lại nàng mà chạy, còn nói "ta và ngươi vốn là chim trong rừng, đại nạn đến ta tự bay" ngươi nói ngươi còn có thể sống để nhìn đến thái dương ngày mai không?"
"Gia Cát Nguyệt! Ngươi có gan nói, ta sẽ đem từ đầu đến cuối chuyện phong hoa tuyết nguyện của ngươi năm đó cùng với Yến vương thế tử viết thành báo cáo gửi cho Ngân Diện Quỷ nhà ngươi! Để ta xem nàng xử lý ngươi như thế nào, Hải vương phi "ôn nhu nhàn thục"!"
"Hảo a! Ngươi nếu dám gửi, ta sẽ đem tin tức hương diễm của ngươi năm đó vì mạng sống câu dẫn Giang Nam Đại tổng quản Uông Thiều Nhan cho Trưởng công chúa của ngươi nhớ lại một lần!"
"Yêu! nữ nhân âm hiểm năm đó hoài nghi quan hệ tốt của Hải vương cùng Lục thuyền trưởng, cố ý câu dẫn hãm hại người ta vô duyên vô cớ bị bắt đánh hai mươi roi, nghe nói đến hiện tại trái gió, đổ mưa đều sốt là ai a!"
"Sách! Ngươi nói như vậy, giống như rắn rết nữ nhân năm đó phản bội bị trưởng công chúa bắt trở về, kết quả vì sợ bị trách phạt muốn tạo thành sự đã rồi, hạ Đoàn tụ tán ở trong chén rượu của trưởng công chúa, câu dẫn người ta sau đó còn khóc lê hoa đái vũ, dục cự còn nghênh muốn nhân gia phụ trách không phải là ngươi!"
Hai người đàn bà chanh chua châm chọc khiêu khích, thao thao bất tuyệt, nói hết điểm yếu của nhau, hết sức chăm chú, hết sức chuyên chú, căn bản không biết hai vị thủ lãnh quốc gia ngồi xếp bằng trên nóc nhà, sắc mặt có bao nhiêu khó coi.
Người ngồi hướng bắc, da thịt màu đồng thau, tóc trắng, lông mày trắng, bên trái khuôn mặt có vết sẹo giống như bị đao gây thương, dữ tợn vô cùng, nhưng mà bên kia mặt có thể thấy được nguyên bản tuấn mỹ, giống như cá mập bạc đứng yên trong nước. Nàng mặc áo ngắn quần dài kiểu nam, vẫn không che dấu trước ngực đầy đặn, sắc mặt không chút thay đổi bưng chén rượu. Bất quá, nhìn kỹ có thể nhìn thấy bên trong chén rượu đã đầy vết rạn, cái chén bị phá như vậy vẫn có thể chứa đầy một chén rượu lại không rỉ ra một giọt rượu thật là kỳ tích a, kỳ tích!
Người ngồi hướng Nam vừa vặn tương phản, tóc đen, mắt đen, da thịt trắng nõn nà, làn da không chút tì vết, cao quý chính là đuôi lông mày hơi nhếch lên, tỏ rõ nàng là người cầm quyền uy nghiêm của Thiên triều đệ nhất. Mặt mang nụ cười mỉm, tựa hồ tâm tình vô cùng tốt, nhưng nhìn đôi mắt giống như lửa cháy, cùng với nụ cười càng ngày càng sâu để lộ ra hàm răng trắng xóa, có thể đoán được đêm nay người nào đó sống không bằng chết.
"Hải vương, đường xa mà đến, thỉnh uống chén này." Thanh âm trong trẻo uyển chyển của Trưởng công chuá Triệu Chỉ tốt đẹp, động lòng người.
"Khách khí." Ngắn gọn hai chữ, mang theo hương vị khàn khàn, tựa hồ có thể cảm nhận được vị mặn cùng ẩm ướt của gió biển thổi qua.
"Nương tử bất hảo, ngôn ngữ vô trạng, thất lễ." Hải vương thật ra ngôn ngữ ngay thẳng, bên trong giọng nói không che dấu được phân bất đắc dĩ.
"Đâu phải, là phò mã nhà ta cùng Vương phi cửu biệt gặp lại, nói lăng lộn xộn, làm cho Hải vương chê cười." Trưởng công chúa dù sao cũng là xuất thân thế gia, hoàng thất Trung Nguyên, dùng từ uyển chuyển.
Bất quá, cũng không có nghĩa là trong nàng cũng liền "Có tu dưỡng" như thế.
—Lục! Vô! Song! Ngươi muốn chết!
— Bản cung muốn ngũ mã phanh thây, lăng trì xử tử... Không bản cung muốn lột da rút gân ngươi!