Ta và ngươi vốn cùng là chim trong rừng, cần chạy trốn thì nên chạy trốn
Khi cả triều biết Nhiếp chính vương là thứ nhất chân chó, kỳ thật Lục Đại Sơn là người mỗi ngày oán thầm Lục Vô Song nhiều nhất. Điều này hết thảy là do sự hiểu biết đối với nữ nhân răn rết này cộng với hàng năm bị áp bức hiếp đáp.
Tranh quyền đoạt lợi, là điển hình của một nữ nhân lòng dạ hẹp hòi, đồng thời lại cũng bao che khuyết điểm cộng với mang thù, tâm ngoan thủ lạt, âm hiểm giả dối. Đây là hình tượng của Nhiếp chính vương Lục Vô Song trong mắt đội trưởng đội cận vệ Lục Đại Sơn trong suốt mười lăm năm qua.
Xem đi, biết rõ trưởng công chúa điện hạ là một người phúc hắc, cố tình năm đó còn hạ cái lệnh vô liêm sỉ khiến trưởng công chúa nghiến răng nghiến lợi. Rõ ràng thích trưởng công chúa, lại không có một chút tư tưởng của liệt nữ " Lấy chồng theo chồng, lấy cẩu theo cẩu"! Vì mạng sống có thể không chút do dự nói "Ta và ngươi là cùng là chim trong rừng, cần chạy trốn thì nên chạy trốn" bỏ lại cờ xí, bỏ lại trưởng công chúa điện hạ nhanh chóng bỏ chạy! Cho nên, mà ngay cả Lục Đại Sơn Hầu gia ở trong đáy lòng cũng vạn phần khinh bỉ Nhiếp chính vương!
Chú thích: Liệt nữ: người phụ nữ có khí tiết hoặc có khí phách anh hùng.
Mười bốn năm trước, Đại Sơn làm người gác cổng, vốn không phải hộ vệ, nhưng bởi vì thân thể cường tráng, đầu óc linh hoạt lại theo Lục Vô Song học được chút loạn thất bát tao gì đó, so với người bình thường có kiến thức rộng, vì thế được ngoại lệ nhận vào đội ngũ, liền đi theo là người bảo vệ của Lục Vô Song, hơn nữa còn được Lục Vô Song ban thưởng họ:Lục", từ nay Đại Sơn liền đổi tên thành Lục Đại Sơn.
Lục Vô Song từ trẻ đã theo bên người trưởng công chúa, mặc nam trang, tìm chút bờm ngựa làm chòm râu giả dán vào, bôi chút bụi phấn để che dấu mỹ mạo, nhưng thân hình, thanh âm của nàng vẫn để cho những hộ vệ đồng hành biết nàng là một nữ tử.
Hà Đông đúng là Hà Đông, là nơi nạn lụt lội nghiêm trọng nhất. Cho nên ở trong này cũng là nơi quân khởi nghĩa tụ tập. Dọc đường đi, có thể thấy rất nhiều nạn dân kết thành nhóm hoặc đi hoặc ngồi ở bên đường, dùng một ánh mắt khiến người ta mao cốt tủng nhiên nhìn chằm chằm vào đoàn người của Triệu Chỉ.
Ánh mắt kia nói như thế nào đây? Tựa như bầy sói nhìn thấy thịt tươi.
Tuy rằng Lục Vô Song lần đầu tiên nhin thấy tình hình này, nhưng dù sao cũng là sinh viên khoa văn, học lịch sử khá, thiên tai trong cổ đại ít nhiều gì cũng nghe qua. Hàm ý trong ánh mắt của những người này khiến toàn thân nàng nổi da gà, trong không khí lộ ra vẻ quỷ dị, làm cho nàng nhịn không được rùng mình một cái.
Tới buổi chiều, đại khái khoảng ba, bốn giờ, Triệu Chỉ hạ lệnh dừng lại dùng cơm.
Bởi vì khởi hành gấp, không mang nồi nấu cơm, chính là chỉ ăn lương khô, uống nước chính là nước lã. Nói thật, hai kiếp của Lục Vô Song chưa từng hưởng được đãi ngộ như vậy a? Đời trước không nói, đời này là nha hoàn bên người Đại tiểu thư. Lục Vô Song không chịu được khổ thủ đoạn muốn ăn thịt vẫn không phải là ít, đã sớm nương thế của Triệu Chỉ thu thập thỏa đáng một nửa Triệu Phủ, Đường đường nha hoàn của Đại thiểu thư phủ đô đốc, đó chính là nổi tiếng ăn ngon uống tốt.
"Như thế nào, không đói?" Triệu đại tiểu thư liếc mắt nàng một cái, rút lương khô từ tay nàng ra, chính mình cắn xuống.
Lục Vô Song nhìn hai tay trống trơn, nhìn lại Đại tiểu thư đang nhanh chóng tiêu diệt lương khô, đòi về hình như không hay lắm, không lấy về thì chẳng lẻ mình lại chịu đói bụng?
Không bao lâu. Triệu Chỉ liền ăn xong rồi, uống ngay mấy ngụm nước, vỗ vỗ quần áo đứng lên, không để ý đến nàng, đi về hướng con ngựa. Lục Vô Song không biết chọc tới chỗ nào của nàng, nhưng mà năng lực ứng biến của nữ nhân này lại đặc biệt tốt, lập tức lấy ra từ trong bao quần áo một khối lương khô tiếp tục ăn, còn nói với Lục Đại Sơn đang ở bên cạnh bát quái cùng với rất nhiều bọn hộ vệ đang vây xem nói: "Đại tiểu thư chưa ăn no, thuận tay cầm của ta... Tài cán vì đại tiểu thư giảm chút khí lực là phúc của hạ nhân chúng ta."
Lục Đại Sơn, Hầu gia tương lai đã không biết phải dùng ánh mắt như thế nào mới có thể biểu đạt cảm giác khinh bỉ bên trong nội tâm của mình.
...
[ Mười bốn năm sau.]
Lục Vô Song trốn nhà rời đi đến Hắc Sơn huyện, điều đầu tiên nghĩ đến chính là đoạn chuyện bi thảm ngày xưa. Nàng còn nhớ rõ lần đầu tiên cắn lương khô vừa cứng lại vừa rắn, cảm giác khó có thể nuốt xuống. Chính là một khối lương khô cũng bị tiểu cọp mẹ không nể tình cướp đoạt, có khó ăn cũng không dám oán giận, vì thế chỉ có thể giả câm ăn hoàng liên, chẳng những đem lương khô ăn hết mà còn phải giả bộ ăn thật ngon.
- >không nể tình
Cho nên cũng không khó lý giải, chuyện thứ nhất Nhiếp Chính vương làm khi đến Hắc Sơn huyện chính là tìm đến tiệm ăn lớn nhất ăn sơn hào hải vị.
Thật sự, thuần túy chỉ là vì nếm thử chút rượu tốt và thức ăn.
"Lục công tử, ngài xem thịt kho đầu sư tử thật là thơm a, Đến, để ta đút cho ngài..."
Lục thiếu gia, uống thêm một chén nữa đi ———"
"Lục công tử...?"
Vẻ mặt Lục Vô Song vô cùng hưởng thụ, dựa vào ngực một vị hoa khôi, cơm được đưa đến tận miệng.
Đây là gì, không phải Nhiếp chính vương tỷ tỷ tầm hoa vấn liễu, mà chỉ là ở nơi như thế này mới có người hầu hạ thôi!
Một lát sau tú bà tiến vào, vỗ vỗ tay, nói với các cô nương: "Tất cả ra ngoài."
Các cô nương thu hồi vẻ mặt phấn khích cười nịnh, quyến rũ, im lặng rời khỏi cửa phòng. Mọi người đi rồi, tú bà cúi đầu khom người hành lễ:" Môn chủ."
Lục Vô Song cười, ngón tay trắng nõn đỡ lấy cằm mình, dựa tay trên bàn, mùi rượu nhiễm đỏ mặt của nàng, thoạt nhìn thiếu vài phần anh khí, thêm vài phần quyến rũ: "Ha hả hả hả... Uyển Đình, ngươi như thế nào lại ở chỗ này? Thân là phó môn chủ, cướp bát cơm của thủ hạ là không tốt."
Uyển Đình cười hì hì ngồi bên người nàng, ngón tay thon dài sơn màu đỏ tươi cài lại mấy sợi tóc mai bị rối, mĩ thái mười phần, thành thục xinh đẹp, nhất cử nhất động đều mang theo vài phần câu dẫn. "Uyển Nhi còn không phải vì thấy môn chủ, nên cố ý tới sao?" Hai chữ cố ý nói một cách uyển chuyển đầy thâm ý.
Lục Vô Song cũng thâm tình nhìn lại: "Uyển Nhi, thì ra ngươi đối với ta... Là ta hiểu lầm ngươi! Phó môn chủ cái gì ta cũng không cần, đến vương phủ của ta đi! Vương phi, trắc phi, tỳ thiếp, tùy ngươi lựa chọn!"
"Ha hả ha hả hả..." Uyển Đình che miệng cười không ngừng, uyển chuyển tránh đi ngón trỏ của Lục Vô Song đang muốn nâng cằm mình: "Môn chủ, Uyển nhi chỉ là cỏ dại, sao dám cùng cọp mẹ của ngài tranh phong đâu? Uyển Nhi vẫn tiếp tục làm "phó" môn chủ thôi!"
Hai người, một ra vẻ thâm tình tiếc hận, một lại ra vẻ miễn cưỡng cười vui.
Trên thực tế cả hai nghĩ như thế nào đâu?
Lục Vô Song:
Bà tám chết tiệt này, lại đây để khoe khoang năng lực nắm tình báo đối với Yến Tử môn! Đừng cho là ta vào triều đình liền rơi vào ôn nhu hương không đứng dậy nổi! Nghĩ muốn cô nãi nãi mất quyền lực, chờ kiếp sau đi! Nghĩ rằng bôi lớp phấn dày nửa thước thì người khác không biết ngươi đã ba mươi mốt tuổi sao? Chỉ có kẻ có mắt không tròng mới tin tưởng ngươi chỉ có mười chín tuổi. Hương vị phong tao này cũng không giống tiểu cô nương thanh thuần a!
Hề Uyển Đình: Yêu
tinh tâm ngoan thủ lạt này như thế nào lại từ triều đình chạy đến đây? Không phải đã bị trưởng công chúa bao nuôi rồi ư? Yêu tinh chết tiệt đều đã ba mươi rồi mà vẫn dùng bộ dạng tiểu cô nương mười tám mười chín tuổi, một chút nữ nhân ý nhị cũng không có! Nhìn lão nương đem hơn mười vị đường chủ của Yến Tử môn thông đồng tới tay, không phải là phát hiện ra nên đặc biệt tới tra nội tình đi? Lão nương mới tham ô năm trăm vạn lượng bạc trắng dùng để tặng nhân tình, nàng làm sao mà biết được? Thấy ta xuất hiện ở Hắc Sơn huyện cư nhiên không có vẻ mặt kinh ngạc, chẳng lẽ điều này cũng nằm trong dự đoán của nàng? Nàng là cố ý dẫn ta ra để cảnh cáo ta? Yêu tinh này quả nhiên âm hiểm không hề giảm so vơi năm đó!
... Uyển nhi tỷ tỷ, ngài suy nghĩ quá nhiều rồi, Nhiếp Chính vương tỷ tỷ chính là đơn thuần trốn nhà rời đi mà thôi, trốn nhà rời đi thôi a...
Đúng lúc này, ngoài cửa chợt vọng lại tiến của gã sai vặt: "Này, vị công tử kia, ngài không thể vào đó... Phiền ngài chờ một chút ở đại đường... Ai! Công tử, ngài thật sự không thể vào đó a—-"
Uyển Đình đảo con mắt, hình như nhận ra gì đó, lập tức không lùi mà tiến tới, thân mình mềm nhũn dựa vào người Lục Vô Song: "Lục tỷ tỷ, nguyên lai ngươi là cố ý tới thăm người ta, người ta thật sự là vui vô cùng..."
Lục Vô Song vốn đối với nàng có cảnh giác phòng bị, thấy nàng đảo lại, lập tức đã nghĩ phải lui tránh ra xa, bất đắc dĩ công phu mèo ba chân của Nhiếp chính vương tỷ tỷ trước cao thủ số một của Yến tử môn trong giang hồ, liền giống như đom đóm trước mặt trời, có thể xem như không có.
Sau đó, một vị công tử có khuôn mặt tuấn tú vô cùng quen thuộc tiến vào, vừa đúng lúc nhìn thấy một màn khiến cho người ta dễ hiểu lầm.
Cho nên nói cao thủ võ lâm gì đó thật đáng ghét!