Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bí Mật Tân Hôn

Chương 23




Chương 23: Không biết sau khi bị anh hôn mình trở nên thế nào

Sau khi trái lương tâm nói mình ‘đã quen’, Thẩm Di phải sống những ngày tháng vô cùng khó khăn.

Nội tâm sóng lớn dữ dội nhưng bên ngoài lại phải tỏ ra bình tĩnh. Giống như đứa trẻ đang lén lút mang giày cao gót của người lớn vậy, không phù hợp chút nào.

Trước khi đi ngủ, cô nghiêm khắc cảnh cáo bản thân tuyệt đối không thể vượt qua mức ranh giới kia. Sau khi cẩn thận lùi về ba phần ‘lãnh địa’ của mình, cô cứ trong tình trạng thấp thỏm không yên.

Cũng may là không biết có phải lời cảnh cáo có tác dụng hay không mà đêm qua cô nằm ngủ rất yên tĩnh, không vượt quá ranh giới, lúc tỉnh dậy vẫn đang ngoan ngoãn nằm ở phía bên mình. Nhưng có thể là quá mức nghiêm túc, cô cứ nằm sát bên mép giường của mình như vậy thoạt nhìn có chút đáng thương.

Còn Chu Thuật Lẫm thì vẫn nghiêm chỉnh như trước, điều này khiến Thẩm Di cảm thấy xấu hổ vì đã liên tục quấy rầy sự yên tĩnh của người ta mấy ngày qua.

Ngày hôm sau, sau khi liên tục ở nhà mấy ngày, cuối cùng Chu Thuật Lẫm cũng ra ngoài làm việc, Thẩm Di thở phào nhẹ nhõm.

Nếu anh còn không chịu đến công ty nữa thì cô sẽ đến Thẩm thị làm việc cho xong.

Hiện tại cô rất cần thời gian, không thể tiếp tục chậm trễ nữa.

Đợi người đi rồi, trong nhà chỉ còn lại một mình Thẩm Di, cô cũng bắt đầu thả lỏng viết bản thảo. Lúc ngồi trên sô pha, chiếc chăn kia lại nằm sát bên tay cô. Cô khựng lại nhìn nó vài giây, sau đó lại quay đi quyết tâm không động vào, thuận tiện lên mạng đặt một cái chăn mới.

Sau khi sắp xếp lại câu truyện, Thẩm Di đột nhiên cảm thấy không mấy hài lòng với một số tình tiết cốt truyện, lướt lên trên một chút thì lại thấy ảnh hưởng trực tiếp đến bản cập nhật ngày hôm nay. Cô tạm thời lật ngược vấn đề lại để viết, sắp xếp lại lời thoại và cốt truyện một lần nữa.

Sau khi chỉnh sửa lại một lần thì cuối cùng cũng mượt hơn nhiều. Mãi đến buổi chiều cô mới có thể đăng lên bản cập nhật ngày hôm nay.

Mà trong bản cập nhật ngày hôm nay, tuyến tình cảm đầu tiên trong câu truyện này cũng bắt đầu xuất hiện.

Sau khi nhấn giữ nút đăng hai giây, cô nhấp chuột, trong lòng cứ cảm thấy có chút tâm đắc.

Cô nằm trên ghế sô pha lướt đọc bình luận một lúc. Đúng lúc này Đào Hi lại gửi tin nhắn đến, tin nhắn này vừa xuất hiện một giây mà cô đã kinh ngạc như thể nội y của mình bị lộ ra ngoài.

Bình tĩnh đọc kỹ lại cô mới cảm thấy an tâm.

Đào Hi nhớ lần trước đã tặng cô một cuốn sách của Vân Chi Sơn, hỏi cô cảm thấy như thế nào, thuận tiện giới thiệu sách mới của Vân Chi Sơn cho cô.

Đào Hi: [Tớ nói cho cậu hay, nội dung cốt truyện từ đầu đến giờ thật sự rất mượt, tớ cảm nhận được sự tiến bộ của cô ấy, hơn nữa bối cảnh cũng rất mới mẻ. Có thời gian thật sự nên đọc thử.]

Thẩm Di vừa được khen ngợi đến lâng lâng thì lại nhìn thấy câu tiếp theo:

Đào Hi: [Hơn nữa, điều quan trọng nhất là cậu đoán xem hôm nay tớ đã đọc được cái gì? Không ngờ tớ lại đọc được truyện tình cảm do Vân Chi Sơn viết, ha ha ha ha]

Thẩm Di: [……]

Nụ cười trên mặt thoáng cứng đờ, cô há miệng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ có thể mím môi vừa xấu hổ vừa tức giận, không nói nên lời.

Chuyện tình cảm của cô! Thì làm sao! Thì làm sao!!!

Vài câu trả lời lướt qua trong đầu cô, cuối cùng cô chỉ có thể im lặng chấp nhận lời đề xuất: [Để tớ đọc thử xem.]

Đào Hi cười haha một lúc rõ lâu, tán gẫu thêm một lát mới nói sang chuyện khác với cô.

[Nói ra cũng kinh ngạc thật đấy, chẳng phải dạo gần đây bộ phim của Thẩm Hàn Cảnh đang hot sao? Cô ta quả thực đã một bước lên mây, nổi tiếng sau một đêm. Quả nhiên chuyện này còn phụ thuộc vào may mắn.]

Thật ra Thẩm Di cũng không quan tâm lắm, cô không biết chuyện Đào Hi vừa nói, thử tìm kiếm một lúc thì mới thấy tin tức đã bùng nổ trên mạng xã hội.

Đào Hi lẩm bẩm: [Thậm chí tớ còn chưa từng nghĩ cô ta sẽ nổi tiếng.]

Nhưng dù sao chuyện này cũng không liên quan đến hai người, chỉ nói như vậy rồi thôi. Cô ấy lại đổi chủ đề: [Mở cửa tiệm chán quá đi, cục cưng Di Di, khi nào cậu mới đến chơi với tớ vậy? (vênh váo.jpg)]

Nói chuyện được một lát thì chuông cửa vang lên, Thẩm Di đi ra mở cửa, phát hiện là người lần trước mang rượu đến, bây giờ trên tay người nọ lại cầm theo ba vò rượu nữa.

Cô có hơi choáng váng.

Có kinh nghiệm lần trước, lần này người vừa đến đã chững chạc hơn nhiều, đợi cửa mở ra là lập tức chào cô: “Cô Chu!”

Tuy rằng uống rất ngon nhưng Thẩm Di không ngờ rằng người nọ sẽ tặng nhiều như vậy. Cô chụp lại vài tấm ảnh gửi cho Chu Thuật Lẫm, ánh mắt lướt qua mấy vò rượu kia, trong mắt lộ ra vẻ tò mò, nhưng sự tò mò lại bị kìm nén lại.

Sau trải nghiệm lần trước, lần này cô không dám uống quá nhiều nữa. Rượu này tuy có vị ngọt, cũng không có tính công kích, nhưng ai ngờ được nó lại khiến người ta say đến như vậy.

Có điều ba vò rượu lần này hình như có mùi vị khác lần trước. Nếu có thể nếm thử một lần thì tuyệt nhỉ.

Thẩm Di cảm thấy có chút tiếc nuối và lưu luyến. Nếu sống một mình, chắc chắn cô đã chén sạch rồi.

Chu Thuật Lẫm trả lời: [Thấy em thích nên tôi xin cậu ta thêm vò nữa. Không ngờ anh ta lại tặng nhiều như vậy. Cứ nhận đi.]

Ý là, không phải anh thấy uống ngon rồi xin thêm ba vò rượu?

Thẩm Di hơi giật mình. Thì ra anh thấy cô thích uống nên mới cố ý xin thêm?

Trong lòng cô như có vài gợn sóng nhỏ.

Sự quan tâm của anh rất đặc biệt, giống như sương xuân thấm vào không khí, khiến người ta có cảm giác ẩm ướt.

Nói xong chuyện cần tìm anh thì cũng không còn gì để nói nữa, nhưng cứ thế kết thúc thì có chút máy móc và lạnh lùng.

Thẩm Di suy nghĩ, hay là hỏi thăm tình hình làm việc của anh? Hoặc là hỏi khi nào anh về nhà? Cô gõ ra từng sự lựa chọn nhưng vẫn thấy không ổn, sau đó lại xóa đi từng cái một. Rối rắm liên tục mấy lần, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng nhăn lại.

Giống như đang vạch trần lời nói dối tối hôm qua vậy —— cô vẫn chưa quen được.

Nếu không phải như vậy, cô chắc chắn có thể tự nhiên trò chuyện thêm vài câu.

Chu Thuật Lẫm đang họp, sau khi trả lời tin nhắn giữa chừng, anh vẫn cầm điện thoại trong tay để nghe báo cáo. Thỉnh thoảng anh lại cụp mắt xuống, dòng chữ “đối phương đang nhập” đã xuất hiện trong mắt vài lần.

Lớp sương lạnh ban đầu trong đáy mắt anh dần dần tan đi, ngay cả hơi thở trên người cũng trở nên ôn hòa.

Nhân viên tham dự cuộc họp có thể cảm nhận rất rõ ràng, người đang báo cáo hơi khựng lại một chút rồi nhanh chóng nói tiếp một cách trôi chảy.

Đợi một lúc vẫn không nhận được tin nhắn mới, dòng chữ đang nhập cũng không xuất hiện nữa, Chu Thuật Lẫm biết cô đã đắn đo mấy lần nhưng cuối cùng vẫn bỏ cuộc. Một nụ cười thoáng lướt qua trên môi anh, lúc này anh mới tắt điện thoại đi, đặt nó trở lại trên bàn.

Dùng mắt thường cũng có thể thấy được anh đã dễ nói chuyện hơn nhiều. Những người còn chưa báo cáo cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Sự do dự của Thẩm Di bị cắt ngang bởi tin nhắn đột ngột của trợ lý, nói bên phía đài truyền hình và điện ảnh có chút công việc, muốn cô dành chút thời gian qua đó một chuyến. Để trả lời tin nhắn của bên này, cô đành thoát khỏi khung trò chuyện với anh, suy nghĩ một hồi, cô quyết định cứ kết thức ở đây, bỏ qua mọi đắn đo.

Lúc Chu Thuật Lẫm về đến nhà, trong phòng khách không có người, động tĩnh đều ở dưới bếp. Dì Đồng đang nấu cơm, Thẩm Di ở bên cạnh phụ giúp, nghe âm thanh thì biết hai người đang trò chuyện rất vui vẻ.

Anh đảo mắt nhìn quanh nhà, ánh mắt lướt qua mấy vò rượu bất ngờ xuất hiện.

Lục Khởi thật sự rất hào phóng.

Dì Đồng nghe thấy tiếng mở cửa thì cười nói với cô: “Chắc là cậu chủ về rồi đấy, cô có muốn đi xem thử không?”

Thẩm Di đang muốn lắc đầu thì bỗng nhiên dừng lại.

—— Như vậy thật sự không ổn lắm. Cũng không thể để dì Đồng nghĩ rằng cô đang tránh mặt anh, hoặc hai người họ không thân thiết với nhau.

Thẩm Di buông đồ trong tay xuống, rửa tay rồi đi ra ngoài xem thử.

Cô mới thả lỏng được một ngày, không ngờ lại sắp phải đối mặt với anh.

Chu Thuật Lẫm đang định vào bếp lấy ly để thử vị của mấy vò rượu kia, nào ngờ lại đụng phải cô đang chuẩn bị bước ra. Anh cụp mắt xuống, kéo người tới bức tường phía sau cánh cửa, vị trí này người trong bếp không thể nhìn thấy được.

Thẩm Di lắp bắp nói: “Chu…”

“Không thích mấy vò rượu này à? Sao không thấy em thử?” Anh trầm giọng hỏi.

Thẩm Di có thể ngửi thấy hơi thở lạnh lẽo trên cơ thể anh, khí lạnh mang về từ bên ngoài vẫn chưa tan hết. Với sự hỗ trợ của không khí lạnh, độ mát mẻ của tuyết tùng cũng tăng lên.

Cô không biết nên trả lời thế nào. Cũng không thể nói bản thân muốn thử nhưng e ngại.

Trong lúc cô vẫn đang do dự, Chu Thuật Lẫm cúi đầu xuống hôn cô.

Đã một ngày trôi qua, cũng nên làm quen rồi.

Thẩm Di hoàn toàn choáng váng, không ngờ anh lại đột ngột như vậy.

Nhưng đối với anh chuyện này dường như chỉ là một chuyện nhỏ không đáng để quan tâm, nó bình thường như ăn cơm uống nước, anh cũng không để trong lòng.

Thẩm Di siết chặt các ngón tay, hàng mi đen nhánh run rẩy dữ dội, hơi thở vẫn chưa thể ổn định.

Dì Đồng ở bên trong hoàn toàn không biết chuyện này, tiếng nấu nướng vẫn vang lên.

Nhưng như vậy cũng không ảnh hưởng gì đến nhịp tim đang đập nhanh của cô. Giống như học sinh lén ngủ gật trong giờ học vậy, vừa sợ thầy cô phát hiện vừa biết rõ nhưng vẫn cố tình làm. Không, còn k1ch thích hơn cả vậy nữa, nên lấy ví dụ là bên ngoài cửa chính là thầy chủ nhiệm đang tuần tra, còn hai người thì đang lén lút hôn nhau ở trong lớp.

Đặc biệt là khi nghe thấy lời chỉ đạo trầm thấp của anh vang lên bên tai: “Mở miệng ra.”

Cô muốn cắn môi, nhưng vẫn bị anh cậy ra.

Người đàn ông này vừa mạnh mẽ vừa không cho thương lượng.

Những âm thanh nhỏ vụn đều bị tiếng nấu nướng bên trong che giấu.

Hai chân cô như nhũn ra, khóe mắt đỏ hoe. Chu Thuật Lẫm phải giữ chặt eo cô mới khiến cô không bị trượt xuống.

Đợi đến khi âm thanh xào rau bên trong dừng lại, nghe tiếng động thì chắc là có một món ăn vừa ra khỏi nồi, anh mới buông cô ra. Cô không thể bình tĩnh lại được, nhưng anh vẫn trầm tĩnh như mọi khi, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ bừng của cô, hỏi: “Không dám uống à? Sợ lại xảy ra chuyện như vậy một lần nữa?”

Ầm một tiếng.

Giống như bí mật ẩn giấu dưới một lớp da cực mỏng bị vạch trần, nhiệt độ trên mặt Thẩm Di tăng vọt, hoàn toàn đỏ bừng. Cô cắn chặt môi, không để ý đến việc trên đó đều là hương vị của anh.

“Muốn uống thì uống đi.”

Chu Thuật Lẫm vô cùng trầm ổn và điềm tĩnh, như thể mọi hành động vừa rồi của anh chỉ là để giúp cô có đủ dũng cảm làm thử chuyện mà trong lòng cô đang sợ hãi, loại bỏ nỗi sợ của cô, để cô can đảm đối mặt.

—— Xua tan nỗi sợ của “nụ hôn” đối với cô, từ đó có can đảm uống rượu.

Cô gần như sắp bị vẻ chính nghĩa hiên ngang này của anh đánh bại, cũng không có cách nào để tranh luận với anh.

Dì Đồng nấu xong món cuối cùng thì cao giọng gọi hai người ở bên ngoài: “Rửa tay ăn cơm thôi.”

Thẩm Di vô thức nắm lấy vạt áo khoác của anh, vô hình dung lại khiến anh thấy vừa lòng, khóe môi nhếch lên, thấp giọng nói: “Ăn cơm xong tôi nếm thử với em.”

….Không cần đâu.

Thẩm Di nghĩ, nếu cô muốn uống thì cô sẽ tự rót rượu mang vào phòng làm việc, nhốt mình trong đó rồi uống. Nhốt bản thân lại rồi, cô sẽ không sợ mình làm ra chuyện gì đó nữa.

Cô chạy vào phòng tắm.

Không biết sau khi bị anh hôn mình trở nên thế nào, nhưng lúc này tim cô đập rất nhanh, mặt cũng nóng bừng, chắc chắn không thể đi gặp dì Đồng được.

Chỉ có anh là hoàn toàn không hề bị ảnh hưởng. Một chút tình yêu nam nữ không thể làm lay động sự bình tĩnh lạnh lùng của anh.

Sau khi đóng cửa lại, Thẩm Di dựa vào tường gửi tin nhắn cho Chung Du.

[Làm sao bây giờ? Tớ có thể lựa chọn quay về nhà mẹ đẻ được không?]

[Hay là tớ mua một căn nhà khác rồi chuyển ra ngoài sống?]

Tất cả sự kích động của cô đều được thể hiện ra ngoài mặt, không hề giấu diếm.

Chung Du biết hiện tại cô đã hoàn toàn rơi vào trạng thái kích động, bị kích động đến hoảng hốt, không biết nên làm gì.

Phản ứng đầu tiên là muốn bỏ chạy.

Kích động giống như người không biết bơi sẽ sợ chết đuối trong cái ao nhỏ, nhưng mà bây giờ chỉ cần đứng vững bên trong là sẽ phát hiện nước trong ao đó chỉ đến khoảng bả vai, cũng không có nguy cơ chết đuối.

Cô ấy mỉm cời gạt đi những chuyện lớn lao trong mắt Thẩm Di:

[Cậu không cần phải hoảng, đừng nghĩ nhiều.]

[Hoặc là, cậu thử đắm chìm và tận hưởng xem sao?]

Thay đổi suy nghĩ, biết đâu lại có thể mở khóa được niềm vui mới?

<!-- vuông --> <!-- Quảng cáo 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->