Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bí Mật Tân Hôn

Chương 24




Chương 24: Tôi là một người đàn ông bình thường, tôi cũng sẽ có nhu cầu

Quý cô Chung vẫn luôn ủng hộ cô ‘tận hưởng niềm vui trước mắt’.

Những chuyện thế này không chỉ nam giới được tận hưởng, cô ấy động viên Thẩm Di: “Cậu đừng hoảng, cậu cũng thử tìm kiếm niềm vui trong đó xem.”

“Biết đâu nếm được vị ngọt rồi sau này sẽ khác thì sao? Trong chuyện này cậu cứ biến nó thành niềm vui của mình, như vậy mới là tốt nhất. Cậu đừng sợ hãi, cứ tận hưởng đi —— đắm chìm vào, như vậy mới không thiệt thòi!”

Cô ấy dường như đã mở ra một thế giới mới cho Thẩm Di, Thẩm Di dần dần im lặng, bị cô ấy dẫn dắt suy nghĩ.

“Cậu hoảng sợ bởi vì nó là điểm yếu của cậu, nhưng nó sẽ không phải là điểm yếu của cậu cả đời.”

Thẩm Di đột nhiên tỉnh lại. Dường như cô đã nhận được một bài học.

Cô hoảng sợ là vì cô chưa từng có kinh nghiệm đối phó với chuyện này. Nhưng những lời Chung Du nói đã buộc cô phải mở ra một cách cửa mới mà cô chưa bao giờ nghĩ tới.

—— Biến nó thành niềm vui của mình? Cứ tận hưởng quá trình kia đi?

Cô không thể tưởng tượng được tình huống đó, cảm giác còn khó khăn hơn việc bảo cô viết một cuốn sách mới từ con số không. Chuyện này là một thử thách với cô.

Ngặt nỗi Chung Du cứ thúc giục cô: “Cậu cứ thử xem, làm chuyện đó với một người đàn ông chất lượng cao như chồng cậu, chúng ta phải dùng góc độ ‘được hời’ để xem xét. Nếu nghĩ như vậy, có phải cậu sẽ cảm thấy bỗng nhiên có lý không? Cậu đừng nghĩ cậu bị bắt nạt, cậu phải nghĩ đến chuyện bắt nạt anh ấy!”

Thẩm Di: “…”

Chung Du phát biểu vô cùng rôm rả, nói đến mức bản thân cũng sôi trào nhiệt huyết, chỉ hận không thể tự mình bắt đầu. Đáng tiếc cô ấy chỉ có thể chỉ đạo từ xa.

Cô ấy hỏi: “Giác ngộ chưa?”

Thẩm Di có chút không chắc chắn: “Chắc là, giác ngộ rồi?”

“Vậy thì tốt, cậu không thể hèn nhát mãi được. Không phải chỉ là chút chuyện nhỏ thôi sao? Nếu thật sự không được thì cậu cứ lợi dụng ngược lại đi. Ai được hời nhiều hơn thì người đó thắng.”

Thẩm Di: “?”

Cô vội vàng kết thúc cuộc trò chuyện ngày càng thái quá này rồi rửa tay. Nhìn người ở trong gương, cô cũng không biết phản ứng vừa rồi là không thể chấp nhận hay là phản ứng tự nhiên không thể khống chế được, hai má cô nóng bừng, mắt vẫn còn ửng đỏ.

Cô cố ý điều chỉnh nước lạnh, vỗ nhẹ lên mặt để hạ nhiệt cho hai má.

Trong đầu lại bắt đầu nhẩm lại những kiến thức vừa rồi…

Cô phải đứng dưới góc độ ‘được hời’.

Lợi dụng ngược lại ——

Dì Đồng bưng thức ăn vừa làm xong ra khỏi phòng bếp, liếc nhìn cô rồi cười nói: “Nhanh đến ăn đi, lát nữa thì nguội mất.”

Nhìn dáng vẻ này của bà ấy thì chắc là không phát hiện ra gì đâu nhỉ?

Thẩm Di thở phào nhẹ nhõm.

Cô ngoan ngoãn bước tới, vô tình bắt gặp tầm mắt đang nhướn lên của anh thì thoáng khựng lại một lúc. Trong đó dường như lộ ra ý cười như có như không, tựa như đang cười nhạo sự rụt rè và thận trọng của cô, nói với cô: Nhìn đi cô gái, sẽ không bị phát hiện đâu.

Khiến người khác phải kinh ngạc trước sự táo bạo và kiêu ngạo của anh.

Tim cô đập như nổi sấm, như thể đang thực hiện một giao dịch bí mật nào đó với anh.

Một giao dịch bí mật không để dì Đồng biết.

Cộng với việc không ngừng ôn lại bài cũ, những kiến thức đó giờ đây đang nhảy múa trong đầu cô, không ngừng nhắc nhở cô, khiến cô càng khó giữ bình tĩnh.

Thẩm Di quay mặt đi, kéo cái ghế đối diện anh ra ngồi xuống, lúc này cô mới phát hiện anh đã rót hai ly rượu, đưa một ly cho cô.

Dì Đồng không ở lại nhà, dọn dẹp xong mọi thứ sẽ rời đi ngay, nơi này chỉ còn lại hai người họ.

Rượu này có hơi nguy hiểm.

Nếu là bản thân cô, cô có thể tự kiềm chế để không rót. Nhưng bây giờ anh đã rót cho cô, cô không thể từ chối nữa.

Hương vị thực sự khác biệt so với lần trước, có chút hương trái cây ngọt ngào.

Chu Thuật Lẫm nói: “Mỗi vò đều ngâm loại khác nhau, em có thể thử hết xem.”

Nhưng mà mỗi vò một ly thì tổng cộng sẽ uống ba ly, số lượng hơi nhiều. Thẩm Di đã học được bài học lần trước, cẩn thận kiểm soát số lượng, cho nên không thoải mái đồng ý mà chỉ uống cạn ly trong tay mình trước.

Một số loại rượu tự ủ có mùi vị khá nồng, không chắc là cô sẽ thích. Nhưng dường như chủ nhân của mấy vò rượu này hiểu rất rõ điều này, các loại rượu được ủ không hề giống vậy, hương vị nhẹ nhàng khoan khoái khiến người ta càng muốn uống nhiều hơn.

Cô không kiêng kỵ gì với rượu, ngược lại còn thích một số rượu được ủ riêng, trạng thái hơi say rất thoải mái.

Đúng lúc dì Đồng vừa dọn dẹp xong, cười nói: “Di Di thích lắm sao? Để dì nghiên cứu thử xem, chúng ta có thể tự ủ.”

Thẩm Di hỏi: “Được không ạ?”

“Đương nhiên là được, cái này không khó.” Dì Đồng khẳng định chắc chắn.

Thẩm Di có chút kinh ngạc: “Thế thì tốt quá.”

Cô cảm thấy dì Đồng rất chiều chuộng hai người. Tuy rằng quen biết chưa lâu nhưng dì Đồng đã rất hiểu cô.

—— Bởi vì thương anh, coi như anh con ruột của mình, cho nên đối với cô cũng là yêu ai yêu cả đường đi lối về. Cũng bởi vì cảm nhận được lòng tốt của dì Đồng cho nên hai người mới nhanh chóng quen thuộc và thân thiết như vậy.

Chu Thuật Lẫm chỉ đứng nhìn, cũng không ngăn lại.

Sau khi dì Đồng đi rồi, anh gắp một ít thịt chiên rồi hỏi: “Dì Đồng nói là do em làm?”

Thẩm Di ngại ngùng, dì Đồng đẩy cho cô quá nhiều công lao, cô khiêm tốn nói: “Trong đó tôi chỉ băm tỏi thôi.”

Chu Thuật Lẫm bật cười, tựa như niềm hạnh phúc bỗng ập đến trong khoảnh khắc.

Thẩm Di nếm thử, tay nghề của dì Đồng rất được, món nào ăn cũng ngon. Có lẽ vì không muốn anh cười nữa nên cô chủ động gắp cho anh một miếng.

Chu Thuậtt Lầm rũ mắt nhìn: “Phí bịt miệng à?”

Thẩm Di: “…Không phải.”

Tâm trạng của anh hình như rất tốt, ăn thử một miếng rồi lại đề nghị: “Cách nấu của tôi không giống với dì Đồng, có muốn nếm thử không?”

“Được đấy, hay là ngày mai thử luôn?”

Chu Thuật Lẫm gật đầu: “Cũng giao việc băm tỏi cho em nhé?”

Chút chuyện nhỏ này không có gì phải trốn tránh, cô vui vẻ đồng ý.

—— Đợi đã.

Vậy là ngày mai anh không cần đến công ty sao?

Thật ra trước đây có lẽ Chu Diệc Hành cũng không cần phải đến công ty chấm công mỗi ngày, chỉ là anh ta không đến công ty thì cũng sẽ không thường xuyên xuất hiện trước mặt cô, cho nên cô không có cảm giác gì, cũng chưa từng tìm hiểu một cách chi tiết.

Anh ta có rất nhiều chỗ để đi, cũng có rất nhiều chuyện để làm. Có sở thích, cũng có mờ ám. Cuộc sống của anh ta dường như vẫn luôn sôi động và tràn đầy màu sắc như năm mười tám tuổi. Giống như một cơn gió không thể nắm bắt được, cũng sẽ vĩnh viễn không thuộc về cô, không thể bị cô nắm trong lòng bàn tay.

Nếu không phải vì cố tình hòa hợp, thế giới của hai người dường như có rất ít điểm giao nhau.

Cô đã quen như vậy rồi.

Nhưng Chu Thuật Lẫm thì khác. Cuộc sống bên ngoài công việc của anh vẫn luôn có cô trong đó, cho nên cô có thể cảm nhận được rất rõ ràng.

Nếu phải so sánh thì anh chính là đám mây cố định trong phim hoạt hình.

Chính là đám mây mà các nhân vật và động vật trong phim hoạt hình có thể rơi xuống.

Bầu trời quá rộng lớn, cô không thể nhìn thấy toàn bộ hình dạng của đám mây, cũng không biết toàn cảnh của đám mây thế nào, nhưng nó luôn trong trạng thái cố định, có thể bắt lấy, và cô có thể nắm trong lòng bàn tay.

Xé ra một mảnh nhỏ để quan sát, cô còn thường xuyên cảm thấy kinh ngạc.

Thẩm Di không biết cơ chế vận hành trong nội bộ Chu thị như thế nào, cô chỉ đang thắc mắc là cô có nên lo lắng cho vấn đề công việc của anh một chút không?

Chu Thuật Lẫm có cảm giác như cô lại do dự nhìn anh vài lần, nhưng anh cũng không nghĩ nhiều.

Tuy nhiên, ban đầu anh cứ tưởng cô có thể cưỡng lại cám dỗ, không uống nhiều rượu ủ kia nữa, nhưng sau khi ăn cơm xong và uống hết một ly, lúc anh thu dọn bát đ ĩa vào máy rửa chén rồi trở ra lại thì lại thấy cô đang ngồi xổm trước vò rượu thứ hai, đang chuẩn bị hành động.

Chu Thuật Lẫm ung dung dựa vào cửa bếp nhìn cô.

Hóa ra anh đã đánh giá quá cao khả năng tự chủ của cô.

Để ý thấy anh đi ra, Thẩm Di chủ động hỏi anh: “Anh có muốn thử không?”

Cô vẫn không nhịn được, muốn thử một chút.

Anh gật đầu, tỏ vẻ có thể.

Thẩm Di rót thêm một ít rồi đưa cho anh.

Hai người giống như hai con vật nhỏ cùng nhau đi kiếm ăn, đoàn kết thân thiết.

Bản thân Thẩm Di chỉ uống hết nửa ly, cô keo kiệt với chính mình, đặt ra giới hạn cuối cùng, nhưng với người khác thì lại không như thế, rót cả cho anh cả ly.

Sau khi mở vò rượu thứ ba ra cũng vẫn như vậy.

Tuy rằng không thể kiềm chế sự tò mò muốn nếm thử, nhưng cô chỉ uống nửa ly, không quá tham lam.

Chu Thuật Lẫm ở bên cạnh nhận từng ly một.

Anh nhìn cái ly đầy vun được cô đưa đến mỗi lần, rồi lại nhìn lướt qua nửa ly của cô, giữ im lặng nhưng cũng không từ chối.

Uống hết ly này đến ly khác, anh nghĩ, nồng độ cồn thật sự có hơi cao, dạ dày cũng nóng bừng.

Nhưng từ trước đến nay anh vẫn luôn giữ vẻ bình tĩnh, cho dù có phản ứng gì thì cũng sẽ bị anh che đậy, ngoài mặt không có vẻ gì bất thường.

Chu Thuật Lẫm dẫn cô đến trước tủ rượu. Rượu bên trong đều là do anh tự sưu tập, khi chuyển nhà đã cố ý kêu người chuyển đến đây. Không giống với rượu của Lục Khởi, nhưng cũng đều là rượu ngon.

Không ít rượu trong đó đến từ các nhà máy rượu tư nhân, cũng có không ít rượu vô giá không thể tìm thấy trên thị trường. Nhưng khi rơi vào miệng anh, chúng lại trở thành những thứ rất bình thường: “Đây là rượu trong nhà, lúc muốn uống thì em có thể tự chọn.”

Thẩm Di không nghiên cứu sâu về lĩnh vực này, cũng không để ý quá nhiều, nghe vậy thì gật đầu đồng ý.

Anh rất hào phóng, hào phóng giống như đang giới thiệu tài sản chung giữa vợ chồng với cô vậy. Thẩm Di dần dần không còn câu nệ với anh nữa.

Lúc nói chuyện, anh cũng uống hết ly rượu trong tay. Chu Thuật Lẫm không tự kiềm chế bản thân như cô, có lẽ vì uống chưa đủ, anh lại tự rót cho mình một ly.

Thẩm Di mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng không giải thích được.

Cho đến khi hai người cùng nhau ngồi trên ghế sô pha, cô xem điện thoại, khóe mắt lại nhìn thấy anh đứng dậy đi về phía chai rượu, ngón tay cô chợt hơi khựng lại, đột nhiên ngước mắt lên.

Cô kiềm chế bản thân không uống quá nhiều, nhưng nếu…. anh uống nhiều thì sao đây?

—— Lúc này cô mới phát hiện ra bản thân đã quên mất khả năng này.

Cô lập tức cảnh giác nhìn theo bóng lưng rời đi của anh, trong đôi mắt như ngọc hiện lên chút lo lắng.

Nhưng chắc là không có gì đâu đúng không? Rượu này không phải rượu mạnh, bản thân cô đô uống không cao nhưng chắc hẳn đô của anh cao hơn cô nhiều. Hơn nữa, Chu Thuật Lẫm là kiểu người tỉnh táo lý trí, lại có khả năng khống chế d*c vọng của mình, không phải loại người tùy ý để bản thân uống say.

Suy nghĩ này xuất hiện một lúc lại bị Thẩm Di nhét vào đáy lòng, cô tiếp tục nghịch điện thoại trong tay.

Sau đó cô cũng có để tâm quan sát, nhưng thoạt nhìn Chu Thuật Lẫm vẫn giống như bình thường, không nhìn ra có gì đó không ổn, cô cũng không chú ý đến nữa.

Mãi cho đến trước lúc nghỉ ngơi, cô cũng không đếm được anh đã uống bao nhiêu.

Trước khi đi ngủ, Thẩm Di nằm bên phía của mình, định sẽ duy trì thói quen tốt đêm hôm qua, nghiêm khắc ra lệnh cho bản thân không được vượt quá ranh giới.

Chu Thuật Lẫm ở bên cạnh nhìn được ranh giới vô cùng nghiêm ngặt mà cô đã vẽ ra, chỉ có thể xa hơn chứ không thể gần hơn lúc bình thường.

Khi tỉnh táo cô không hề bá đạo, còn rất biết phân rõ phải trái.

Anh vẫn ít nói như mọi khi, trông chẳng có chút khác thường nào, chỉ nằm xuống nghỉ ngơi.

Lần này, lãnh thổ của anh không bị chiếm đóng, khoảng trống dư dả.

Khoảng chừng ba mươi phút sau, trong sự im lặng, dựa theo ký ức quen thuộc, anh cảm nhận được cô đang dựa sát vào anh hơn.

Lần này anh không nhắm mắt mà quay đầu nhìn lại.

Hai mắt của cô vẫn nhắm nghiền, cơ thể thả lỏng, chắc hẳn đang ở trong trạng thái mơ màng sắp chìm vào giấc ngủ sâu, vô thức nghiêng người về phía này.

Cảm nhận bộ quần áo trên người cô cũng mềm mại như vậy.

Anh vươn tay chạm vào mặt người bên cạnh.

Thẩm Di còn chưa ngủ say, anh vừa chạm vào là cô đã mơ màng mở mắt ra, nhanh chóng ý thức được bản thân đang làm gì.

Cô bối rối “ơ” lên, muốn xoay người trở về, nhưng tay anh không hề rời đi, còn chạm vào cằm cô.

“Tôi cũng chưa từng tính toán với em, em cẩn thận như vậy làm gì?”

Hôm nay cô mặc một bộ đồ ngủ kiểu Nhật, cổ áo chồng lên nhau, trong lúc xoay người, cổ áo có chút lỏng ra, khó tránh khỏi có hơi thiếu đứng đắn.

Ánh mắt anh hơi rũ xuống, nhưng chỉ dừng lại giây lát, sau đó lại nhìn vào khuôn mặt của cô.

Vốn dĩ Thẩm Di đã buồn ngủ, lúc này đầu óc cũng không được tỉnh táo, hoàn toàn không thể suy nghĩ được gì. Trong lúc cô còn đang chớp mắt, kẽ ngón tay anh giữ lấy cằm cô, nâng lên rồi hôn xuống.

Cô giật mình sửng sốt.

Cảnh tượng lúc này giống như cô đang tự dâng mình vào miệng hổ, mà con hổ cũng không từ chối, trực tiếp cầm dao nĩa lên bắt đầu thưởng thức.

Chu Thuật Lẫm nhắm mắt lại, rõ ràng là chuyên tâm hơn cô rất nhiều.

Đôi mắt cô khẽ chớp, hoàn toàn tỉnh táo lại, đầu ngón tay túm lấy áo ngủ của anh.

Anh không hung hăn như lúc sáng, động tác dịu dàng hơn rất nhiều, dịu dàng đến mức giống như có thể ru cô ngủ trong lúc hôn.

Cô ngửi thấy hương tuyết tùng xen lẫn trong mùi rượu quen thuộc, khiến cô cũng trở nên say khướt.

Hô hấp trở nên rối loạn, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.

Thẩm Di cảm thấy có lẽ bản thân đã học được rồi. Cô cũng biết hôn đáp lại… khá hơn một chút so với lúc bị anh đơn phương áp chế cục diện trong tay, ít nhất lần này cô không hoàn toàn bối rối, thậm chí còn có thể đáp lại sau khi lấy lại được bình tĩnh.

Chu Thuật Lẫm hơi khựng lại, rõ ràng không hề nghĩ tới chuyện này.

Hàng mi đen nhánh của cô run rẩy như một chiếc quạt nhỏ khi cô cố nhắm mắt lại.

Trái tim cũng sẽ đập loạn khi quá phấn khích hoặc không thể chịu nổi, cô nghĩ đến những lời mà ‘cô giáo Chung’ đã nói.

Một lúc sau, khi cô cho rằng Chu Thuật Lẫm sẽ buông cô ra, tay anh cũng thật sự buông lỏng, nhưng lại kéo chăn của cô ra, dùng sức trực tiếp kéo cô về phía mình.

Tay anh đặt trên eo cô, ánh mắt tối đen như mực. Dưới ánh mắt run rẩy của cô, Chu Thuật Lẫm nhẹ nhàng chạm vào môi cô, đột nhiên thấp giọng nói: “Tôi là một người đàn ông bình thường, tôi cũng sẽ có nhu cầu.”

Đầu óc Thẩm Di nhất thời trống rỗng.

Cái, cái gì..

Anh đang nói gì vậy?

Anh làm như không nhận ra sự kinh ngạc của cô, bình tĩnh thảo luận chuyện này với cô giống như những chuyện rất bình thường.

Trong lúc nhất thời, Thẩm Di cũng không biết có phải khả năng chấp nhận của bản thân quá thấp hay không?

Cô cắn môi, dùng âm thanh yếu ớt nói: “Chu Thuật Lẫm… có phải anh say rồi không?”

Dường như cô muốn có một lời giải thích cho chuyện này. Chỉ khi say rượu mới trở nên khác thường như vậy, hơn nữa quả thật vừa rồi anh đã uống rất nhiều.

<!-- vuông --> <!-- Quảng cáo 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->