Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bí Mật Tân Hôn

Chương 37




Thẩm Di nghĩ, cô không thể chịu đựng được việc lần nào Phù Lam cũng dùng sự khó khăn của Thẩm Hàm Cảnh làm lý do để bào chữa. Bởi vì những thứ mà cô có được cũng chưa bao giờ dư dả.

Cô đã trải qua những gì? Tuy có bố mẹ nhưng từ nhỏ bố mẹ đã không ở bên cạnh. Cô được bố mẹ đầu tiên nhận nuôi, cảm nhận được một chút hơi ấm của tình yêu, nhưng rồi lại bị tước bỏ. Lần nhận nuôi thứ hai cũng trải qua trong hời hợt, chỉ như một chút duyên phận thoáng qua. Sau này, ngay cả viện trưởng cũng phải lo lắng đến chuyện nhận nuôi của cô.

Dường như không nên có quá nhiều thăng trầm như vậy.

Nhưng tựa như đều là định mệnh.

Nhân duyên số mệnh, thật sự không thể nói trước được.

Cô không biết liệu khi bản thân nói ra những lời này có mang theo cảm xúc oán hận hay không, nhưng sau khi nói ra rồi lại cảm thấy rất nhẹ nhõm. Giống như trút ra sự bất bình của bản thân.

Còn rất nhiều điều muốn nói đều đang tích tụ trong lồ ng ngực, nhưng cô lại cảm thấy không cần thiết phải nói ra ngoài.

Cô rũ mắt xuống, không có ý định nói thêm gì nữa.

Nói nhiều cũng vô ích. Cô cũng không thích nhiều lời.

Thấy vẻ mặt của cô thay đổi, trái tim Phù Lam đau đớn dữ dội: “Di Di, mẹ không có ý đó, con đừng tức giận.”

“Sau khi con trở về, mẹ vẫn luôn cố gắng hết sức để yêu thương con, bù đắp cho con.” Những câu này của bà vì tiếng khóc mà trở nên đứt quãng. Con của bà đã phải trải qua nhiều chuyện như vậy, sao bà có thể không đau lòng? Phù Lam muốn kéo cô lại: “Tất cả mọi thứ đều là của con —— sao con lại không có gì hết được!”

Bà nghẹn đến mức khó thở.

Thẩm Di lùi về phía sau một bước, tránh né động tác của bà. Cô hơi cúi đầu, trầm giọng nói: “Duyên phận ruột thịt của con ngắn ngửi, những gì sửa đổi được chẳng qua là hai bên không nợ nần gì nhau mà thôi.”

Giọng nói của cô rất nhẹ nhàng, còn có phần nhẹ nhõm.

Đây có lẽ là đáp án mà cuối cùng cô đã tìm thấy sau một chặng đường dài.

Từ lúc cô muốn thực hiện hôn ước cho đến khi hỏi ý kiến của bố và biết được phải cần ít nhất hai năm, thật ra trong đầu cô đã có suy nghĩ này.

Không còn nợ nần gì với họ nữa, ân đức và thiệt thòi trong kiếp này cũng gần như được xóa sạch rồi.

Đến lúc đó cô sẽ thoải mái tự do, tiếp tục đi trên con đường mà bản thân muốn đi.

Phù Lam sửng sốt một giây, sau đó gần như suy sụp. Bà không bao giờ ngờ rằng cuối cùng con gái của bà lại nói “chúng ta không nợ nần gì nhau” với bà.

“Cái gì mà không nợ nần gì nhau? Không nợ nhau cái gì?” Nước mắt bà trào ra, cơ thể như mất đi sức lực, nhưng vẫn cố gắng chất vấn: “Con không muốn nợ nần gì với mẹ nữa?”

Thẩm Bách Văn nhắm mắt lại, hơi ngẩng đầu lên, vẻ mặt thống khổ.

Duyên phận ruột thịt của con ngắn ngửi, những gì sửa đổi được chẳng qua là hai bên không nợ nần gì nhau mà thôi.

Duyên phận ruột thịt ngắn ngửi…

Thẩm Hàm Cảnh đứng bên ngoài do dự một lúc, khi thấy dường như bản thân đã bị phát hiện, cô ta mới chậm rãi đi vào.

Lúc nhìn thấy cô ta, Thẩm Di không khỏi nhớ đến lần đầu tiên gặp nhau, cô cũng tràn ngập tò mò và mới lạ đối với Hàm Cảnh. Cô đã nghĩ đến một chuyện, khi cô lớn lên ở trại trẻ mồ côi, Hàm Cảnh đã thế chỗ của cô, nhận hết mọi sự yêu thương của gia đình.

Lúc đó cô không có quá nhiều cảm xúc, chỉ là một sự thật khách quan xuất hiện trong đầu mà thôi. Điều đó khiến cô rất hâm mộ cô ta.

Ngay cả cái tên Hàm Cảnh này cũng dường như phát sáng.

Nhưng mà hiện tại, cô nghĩ —— Vốn dĩ Thẩm Hàm Cảnh mới là trẻ mồ côi.

Lúc này cô mới ý thức được những suy nghĩ trước đây tàn nhẫn đến mức nào. Bởi vì những yêu thương và con đường bằng phẳng đó vốn dĩ nên thuộc về cô, vốn nên là của cô bé bé nhỏ đó. Nhưng kết quả là, Thẩm Di nhỏ bé lại phải ngước nhìn hào quang của Thẩm Hàm Cảnh.

Đầu ngón tay vô thức dùng sức bấm vào lòng bàn tay.

Nhưng đột nhiên lại bị ai đó giữ chặt.

Cô ngạc nhiên ngước mắt lên, không ngờ lại nhìn thấy bóng dáng của Chu Thuật Lẫm.

—— Anh vẫn lên đây.

Không biết tại sao khi bóng dáng của anh đập vào mắt, trái tim vốn đang lơ lửng bấy lâu nay bỗng chốc trở nên yên ổn.

Trong phòng vừa xảy ra một trận tranh chấp đầy mùi thuốc súng, nhưng anh tạm thời không để ý đến những chuyện khác, chỉ mở những ngón tay đang siết chặt của cô ra, dịu giọng nói: “Đừng để móng tay bị thương.”

Giọng nói rất dịu dàng, như thể đang dặn dò cô phải làm thể nào để bảo vệ những thứ quý giá.

Thẩm Di sửng sốt trong giây lát, toàn bộ mọi cảm xúc căng thẳng bỗng được thả lỏng.

Sự xuất hiện đột ngột của anh khiến mọi người trong phòng đều bất ngờ.

Ngón tay của cô được thả lỏng, lúc này mới phát hiện vết hằn của móng tay hiện rõ trong lòng bàn tay. Vừa rồi lúc dùng sức cô không có cảm giác gì, nhưng bây giờ mới phát hiện dường như cô đã dùng hết sức lực toàn thân.

Giống như cô trong nhiều năm qua vậy. Vốn tưởng rằng đã trải qua rất nhẹ nhàng, nhưng hóa ra cô gái bé nhỏ kia đã phải dùng hết sức lực mới lớn được đến ngày hôm nay.

Đôi mắt cô như bị bao phủ bởi một lớp sương mù ẩm ướt.

Để ngăn cô tự bấm tay mình lần nữa, Chu Thuật Lẫm giữ lấy tay cô trong lòng bàn tay của mình. Thẩm Di cũng không vùng vẫy, để mặc cho anh nắm, cô thì thầm: “Tôi muốn về.”

“Không vội.” Anh đứng bên cạnh cô, nhìn về phía Thẩm Bách Văn và Phù Lam.

Tư thế này của anh rất rõ ràng, là đang đứng ra bảo vệ cô.

Thẩm Bách Văn nghe vậy thì hơi sửng sốt. Thật sự có cảm giác rằng cô và bọn họ mới là những người xa lạ.

Ánh mắt Chu Thuật Lẫm quét qua Thẩm Hàm Cảnh, rõ ràng chỉ là một cái liếc mắt thản nhiên, nhưng không biết vì sao lại khiến trong lòng cô ta rung lên. Cảm giác bất an nhanh chóng xâm chiếm lấy cô ta.

“Nếu bố vợ mẹ vợ vẫn chưa nắm rõ được tình huống, con có thể cung cấp một số thông tin trong tay con.”

Trong mắt anh lóe lên sự lạnh lùng.

Bị cô đẩy xuống dưới lầu chờ đợi nhưng anh không thể ngồi yên được, cảm xúc của cô không ổn định khiến anh rất lo lắng. Quả nhiên, vừa đến nơi đã nhìn thấy cảnh tượng một mình cô phải chiến đấu với mấy người.

Rõ ràng cô không hề mạnh mẽ như vậy. Dấu móng tay trong lòng bàn tay là thứ có thể chứng minh.

Thẩm Hàm Cảnh lập tức hoang mang, cô ta mơ hồ cảm thấy anh đang nói chuyện của cô ta, nhưng lại không biết rốt cuộc anh đang nói chuyện gì.

Thẩm Bách Văn đè nén cảm xúc, dù sao cũng đang ở trước mặt con rể, ông cũng không thể quá mất hình tượng. Nhưng ông cũng rất ngạc nhiên, vội hỏi: “Là chuyện gì?”

Giọng nói của Chu Thuật Lẫm thản nhiên, vô cùng bình tĩnh nói ra một sự thật: “Cô Thẩm Hàm Cảnh thật sự đã quen biết Lạc Sa từ lâu. Về những chuyện đó, cũng không phải do một mình Lạc Sa vô tình gây ra, mà là do hai người họ đã bắt tay cẩn thận tính toàn.”

Tại sao lại có bằng chứng trong tay?

Tất nhiên là vì trong đó còn có tay chân của anh.

Để lộ những bằng chứng này cũng đồng nghĩa với việc anh sẽ gặp rủi ro. Ít nhất là trước đây anh không hề có ý định này. Hiện tại chỉ là nổi hứng nhất thời, đột nhiên quyết định làm ra chút chuyện có thể ảnh hưởng đến kế hoạch.

Nhưng mà vào lúc này, những chuyện đó đột nhiên không còn quan trọng nữa.

Lời nói của anh đã khiến tất cả mọi người đều chấn động. Ánh mắt Thẩm Bách văn rung lên, Phù Lam cũng giật mình thản thốt.

Thẩm Hàm Cảnh gần như lạc giọng: “Anh đang nói bậy bạ gì đó!”

Chu Thuật Lẫm không hề quan tâm đ ến cô ta, chỉ nói chuyện với Thẩm Bách Văn: “Sau khi con sắp xếp lại tài liệu sẽ gửi cho bố xem.”

Thẩm Hàm Cảnh sắp phát điên đến nơi, rốt cuộc anh đang nói gì vậy? Tài liệu gì?! Sao anh có thể có được bằng chứng? Trong lúc nhất thời, cô ta cũng không biết anh chỉ đang nói dối hay thật sự đã nắm được nhược điểm của cô ta.

Cơ thể cô ta run rẩy, hành động hoàn toàn dựa theo bản năng, mọi thứ đều nằm ngoài tầm kiểm soát của cô ta.

Chu Thuật Lẫm muốn loại bỏ những thiện cảm mà Phù Lam đã dành cho Thẩm Hàm Cảnh, cũng như toàn bộ những lời bào chữa và giải thích mà bà cố gắng tìm cho cô ta.

Không cần phải do dự cho rằng Thẩm Hàm Cảnh chỉ là một người ngoài vô tội nữa.

Đứa trẻ do chính tay bà nuôi lớn thật sự có thể tồi tệ đến mức nào.

Anh muốn tiết lộ sự thật trước mặt bọn họ.

Anh bỗng siết chặt tay Thẩm Di, giống như có thể hiểu được sự mọi sự băn khoăn của cô vào lúc này.

Thẩm Bách Văn sửng sốt, cau mày nói: “Được, con gửi cho bố đi.”

Ông cũng không biết trong tài liệu mà ông sắp nhận được là sự thật gì đang chờ đợi ông.

Thẩm Hàm Cảnh muốn ngăn cản, nhưng lại không nói được lời nào, bởi vì cô ta hoàn toàn không có năng lực để ngăn cản.

Cô ta đã nghe thấy tất cả những gì bọn họ vừa nói ở trong này, nhưng cô ta lại không có phản ứng gì với những lời đó. Bọn họ nói nhiều như vậy, nhưng sóng gió tạo ra lại không bằng một câu nói của Chu Thuật Lẫm.

Trong lòng hoảng sợ cùng cực, cô ta cắn chặt môi, nhất thời mất hết sức lực, thậm chí còn không biết bản thân có thể làm gì.

Thật ra Thẩm Di không còn cảm thấy những chuyện này quá quan trọng nữa, trọng tâm tranh luận của cô cũng không đặt ở đây. Nhưng sau khi nghe Chu Thuật Lẫm nói vậy, cô vẫn ngạc nhiên ngước mắt lên nhìn anh.

Cô không biết tại sao trong tay anh lại có những thứ đó?

Ánh mắt của anh rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức dường như có thể chứa đựng mọi thứ. Vừa rồi anh nói với cô không cần vội, nhưng loáng cái đã xử lý xong mọi chuyện, lại thấp giọng nói: “Về nhà thôi.”

Hai người có nhà của riêng mình.

Căn nhà nhỏ chỉ có hai người họ. Nơi đó không có nhiều thứ lộn xộn thế này, cũng không có gì phải phiền lòng.

Cô khẽ nhếch môi, gật đầu.

Phù Lam muốn ngăn cô lại, nhưng Thẩm Bách Văn cảm thấy hiện tại bọn họ đều cần phải bình tĩnh lại, bèn giơ tay cản bà.

Ông lo lắng nhìn về phía Chu Thuật Lẫm, cũng may đối phương nhận ra sự lo lắng của ông, anh nhẹ nhàng gật đầu, ý bảo ông hãy yên tâm.

……

Trở về xe, hai người ngồi vào ghế sau, Thẩm Di không nói gì nhiều, im lặng chìm trong suy nghĩ.

Chu Thuật Lẫm nắm lấy tay cô, kiểm tra móng tay của cô rồi nói: “Gọi người về nhà làm nail nhé?”

Sự chú ý cô đang đặt ngoài cửa sổ bị anh kéo lại, cô nghi hoặc nói: “Hả?”

Tại sao đột nhiên lại muốn cô làm nail?

Bởi vì thường xuyên viết và gõ bàn phím nên cô không để móng tay, cũng không có hứng thú với chuyện làm nail, cho nên rất ít khi làm.

“Không nỡ để em bấu bản thân nữa.” Có lẽ sau khi làm xong cô sẽ bớt tự bấu chính mình lại. Anh nói tiếp: “Nhìn thấy xinh đẹp, tâm trạng cũng dễ chịu hơn.”

Thẩm Di đột nhiên cong môi cười: “Xem ra anh biết rất nhiều.”

“Cũng tàm tạm.”

Cô biết tố chất tâm lý của anh rất mạnh mẽ. Mà lúc này, cô cảm thấy bản thân cũng được bao gồm trong đó.

Chu Thuật Lẫm xoa đầu cô: “Còn buồn không?”

Thật kỳ lạ, cô không khóc nhưng lại khiến người ta cảm thấy đau lòng hơn.

Trên mặt cô thậm chí không lộ ra chút cô đơn nào, chỉ nhẹ nhàng nói: “Duyên phận bố mẹ chỉ có một kiếp mà thôi.”

Đợi nhận ra được thì mọi thứ đã rồi.

Chu Thuật Lẫm im lặng hồi lâu. Anh không ngờ một cô gái chỉ mới hai mươi mấy tuổi, trông có vẻ chưa từng trải qua chuyện gì lớn lao, nhưng lại có thể thốt ra những lời giác ngộ như vậy.

Anh xoa đầu cô, để cô tựa lên vai anh.

“Lúc trước tôi đã nhìn thấy câu tục ngữ bằng chữ Latinh em viết trong cuốn sách mà em đã mượn, còn nhớ không? ‘Con đường gập ghềnh dẫn đến những vì sao’.”

Suy nghĩ của cô bị đứt quãng, không ngờ anh lại nhìn thấy, hơn nữa còn nhớ nó, thậm chí còn sử dụng.

Trong lòng giống như có một ngọn lửa đốt cháy cả cánh đồng hoang vu.

Anh cúi đầu chạm vào môi cô: “Tôi cũng rất thích bản dịch này.”

Cô chợt cong môi cười, một câu nói từng để lại ấn tượng trong lòng, giờ đây như dòng nước chảy vào trong tim, mang theo sự mát mẻ sảng khoái.

Rất nhiều thứ ngột ngạt trong lòng đã bị cuốn đi, cô không muốn tiếp nhận nụ hôn mà chủ động đáp lại anh.

Chu Thuật Lẫm hơi nhướng mày, có chút kinh ngạc nhìn cô, lòng bàn tay đặt trên gáy cô, vô thức vuốt v e.

Ít nhiều có thể coi là đang ngầm ám chỉ.

“Hmm.” Thẩm Di nhắm mắt lại, đầu chuyển động theo động tác ám chỉ, nhẹ nhàng hôn anh.

Nhớ lại những chuyện đã xảy ra trước đó, cô không khỏi tiếc nuối khi nghĩ đến yết hầu của anh. Chỉ là cô không nói gì cả.

Hôm nay vốn dĩ là một ngày tồi tệ, tối tăm, đầy ngột ngạt, không có lối thoát.

Nhưng bởi vì sự có mặt có anh, một khe hở đã được mở ra trong làn sương mù dày đặc, ánh mặt trời cũng xuyên qua khe hở đó. Mọi chuyện đột nhiên không còn quá tồi tệ, cô có thể hít thở, cũng có thể vượt qua một cách bình yên.

Nghĩ đến dáng vẻ mạnh mẽ của anh khi bảo vệ cô vừa rồi, đến tận lúc này cô vẫn còn thấy kinh ngạc.

Quan hệ của hai người dường như vẫn chưa quá quen thuộc và gần gũi, tuy rằng bình thường sống cùng nhau nhưng thời gian cũng chưa quá lâu, cũng chưa xây dựng được tình cảm sâu sắc nào, chưa đến mức để anh có thể đứng ra hỗ trợ cô khi cô gặp phải khó khăn.

Trong lòng cô thoáng chút ấm áp.

Anh thật sự là một người đàn ông tốt.

Nụ hôn không quá sâu, chỉ chạm nhẹ một cái rồi rời đi, giống như một nụ hôn thường ngày.

Nhưng nếu muốn nói thường ngày thì cũng là thường ngày giữa cặp đôi yêu nhau. Sự thân mật bên trong đó là điều không cần phải bàn cãi.

Chu Thuật Lẫm chỉnh lại tóc cho cô, cũng không nghĩ nhiều mà chỉ hỏi: “Tâm trạng khá lên chút nào chưa?”

Giống như khi còn đi học, thấy tâm trạng bạn học không tốt thì an ủi hỏi han vậy.

Thẩm Di gật đầu. Sau khi hôn xong còn thuận thế dựa vào người anh, vô thức vươn tay ôm lấy anh.

Ngay giữa những động tác và động chạm này, trong đầu cô chợt nảy ra một ý tưởng táo bạo.

Táo bạo đến mức cô nghĩ có thể bản thân điên rồi.

Cô hoàn toàn không còn là Thẩm Di nữa.

Cô khẽ chớp mắt, li3m nhẹ môi dưới rồi ngẩng đầu lên nhìn anh.

Đôi mắt của cô gái trong veo đến mức tỏa sáng rực rỡ.

Chu Thuật Lẫm hơi khựng lại, cau mày: “Sao vậy?”

“Chu, Chu Thuật Lẫm, ừm, nếu tâm trạng tôi không tốt, anh có thể an ủi tôi được không?” Thẩm Di có chút xấu hổ nói.

Anh hơi nheo mắt lại, hỏi một cách mơ hồ: “An ủi thế nào?”

Giọng nói của người đàn ông chậm rãi, dường như không chút nóng vội, dáng vẻ rất dễ nói chuyện. Khiến người ta không khỏi có thêm dũng khí, mạnh dạn tiến thêm một bước.

Ai có thể ngờ rằng người đàn ông này thường ngày luôn mang dáng vẻ mạnh mẽ vang dội trong công việc, giọng điệu cũng nghiêm khắc, mỗi một câu nói ra đều không có chỗ để thương lượng.

“Có thể sờ thử….” Cô ngại ngùng nói ra, bản thân không phải đang muốn an ủi, rõ ràng chỉ đang lấy cớ mà thôi: “Cơ ngực của anh được không…”

“…”

Chu Thuật Lẫm cúi đầu liếc nhìn cô. Xem ra cô đang thèm nhỏ dãi cơ ngực của anh.

Ghế sau xe vô cùng yên tĩnh, có thể nghe thấy giọng nói nửa bất lực nửa thỏa hiệp của người đàn ông một cách rõ ràng: “Ừm.”

Thẩm Di như giành được phần thường lớn.

“Có một điều kiện.” Anh nhẹ nhàng bổ sung.

Cô thậm chí đã động tay, nhưng lại vì một câu đột ngột này của anh mà dừng lại, cảm thấy có hơi bực bội. Cô bối rối nhìn anh: “Điều, điều kiện gì?”

“Tôi không quen bị người ta vừa nhìn vừa sờ như vậy.” Sắc mặt anh không chút thay đổi.

Thẩm Di biết anh luôn là người có phẩm hạnh và nguyên tắc giới hạn của mình, luôn biết làm sao để bảo vệ bản thân. Không dễ dàng thỏa hiệp trong vấn đề này cũng là điều bình thường.

Cô chỉ là không nhịn được duỗi xúc tu ra, sau khi nói ra câu đó, ngay cả bản thân cô cũng kinh ngạc, sao cô lại dám đưa ra loại yêu cầu như vậy với anh chứ?

Nghe anh nói xong, cô vội vàng muốn nói thôi bỏ đi, nhưng còn chưa kịp thì ——

Chu Thuật Lẫm đột nhiên ngước mắt lên nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm như sương mù cuối thu, khiến cô chìm sâu vào đó: “Nhưng có thể vừa hôn vừa sờ.”

Thẩm Di: “…”