Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cành Non – Tịch Bát Gia Tử

Chương 18




Trên trần nhà của Thẩm Hoài Dư có một con nhện ở trong góc.

Con nhện đậu đó không nhúc nhích, không giăng lưới, giống như là đang giám sát hai người vậy.

Chu Hựu Chỉ chống cằm, nũng nịu nói: “Anh ơi…” Giọng nói run run, còn hừ hừ từ trong chóp mũi.

Thẩm Hoài Dư nhả đầu v* nho nhỏ của cô ra, hôn môi cô, hỏi em làm sao vậy?

Chu Hựu Chỉ vòng qua cổ anh, thẹn thùng cọ trên mặt anh, hỏi anh: “Con nhện kia đang xem chúng ta phải không anh?”

Thẩm Hoài Dư quay đầu, thấy con nhện đứng im không nhúc nhích, khoé miệng không khỏi cong lên, chụt lên môi cô, nói: “Không phải. Chỉ có anh đang nhìn em thôi, chỉ có mình anh mới được.”

Chu Hựu Chỉ do dự gật đầu.

Thẩm Hoài Dư kéo cái chăn bên cạnh qua, đắp lên cả hai, che lại tầm nhìn của con nhện nhỏ.

Ánh sáng từ bên ngoài đã biến mất, trong phòng tối tăm.

Dựa vào ánh đèn trong phòng khách, Thẩm Hoài Dư có thể miễn cưỡng thấy rõ bầu ngực cô –

Trắng đến kì lạ, mềm như bông như nước, lúc cô ngã trên giường, thịt mềm hình thành vùng đồi núi nhỏ, trên đỉnh là quầng vú hồng hào, đầu v* nho nhỏ, lúc anh ngậm lấy có cảm giác như là đang ăn đậu hũ non.

Nhưng lúc ngậm lấy còn nghiêm túc hơn lúc ăn đậu hũ.

Ngón tay xoa xoa trên đầu v*, làm hạt đậu nhô lên, sau đó phả hơi thở nóng rực lên đó, lúc này Chu Hựu Chỉ sẽ không nhịn được mà cục cựa, anh gằn giọng nói: “Ngoan nào.” Chu Hựu Chỉ nghe lời, không hề lộn xộn nữa.

Lúc bị ngậm lấy.

Chu Hựu Chỉ run người, suy nghĩ trong đầu nở bừng như hoa. Cảm nhận được đầu lưỡi anh nhẹ nhàng, linh hoạt quét qua đầu v* cô, tiếng “chụt chụt” mập mờ như nước rót vào tai, tựa như lông vũ làm cô phát ngứa trong lòng, ngay cả trái tim cũng bắt đầu ngứa ngáy.

Thẩm Hoài Dư xoa đầu v* cô, lại ló đầu ra khỏi chăn hôn môi cô, cả môi và ngực cô đều thơm ngon.

Chu Hựu Chỉ rầm rĩ hô lên hai tiếng, vừa thở gấp vừa cảmthấy Thẩm Hoài Dư cứng lên.

Cô mút lấy môi anh, “Ăn ngon không anh?” Duỗi tay lau sạch nước bọt bên môi anh.

“Ừm, rất mềm, rất thơm.”

“Nhỏ không?” Chu Hựu Chỉ lo lắng trong lòng, lại giả vờ thản nhiên hỏi.

“Vừa vặn, anh rất thích.” Thẩm Hoài Dư nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô nói, đáy mắt là sóng nước lóng lánh dịu dàng trong veo.

Cô giả vờ tuỳ ý nhưng anh lại nghiêm túc trả lời.

Chu Hựu Chỉ cảm thấy mình hạnh phúc vô cùng.

Thẩm Hoài Dư xoa mặt cô, thấp giọng nói: “Hôn một chút nữa nhé?”

“Ừm.” Chu Hựu Chỉ ngẩng đầu muốn hôn anh, Thẩm Hoài Dư hơi cười, cúi đầu hôn cô rồi lại tách ra, “Anh nói chỗ này mà.”

Ngón tay khẩy khẩy trên đầu v* cô.

Lúc này Chu Hựu Chỉ tin tưởng anh thích thật nên gật đầu đồng ý.

Thẩm Hoài Dư lại về ổ chăn, không ngừng liếm láp vú cô.

Chu Hựu Chỉ gương mắt xem con nhện kia, trong lòng nghĩ, đừng nhìn, sẽ đau mắt hột đó.

Hai người đang hăng say thì bên ngoài phòng khách có âm thanh, sau đó là tiếng chìa khoá cắm vào cửa. Chu Hựu Chỉ không kịp phản ứng, trong đầu trống rỗng, sau hai giây sửng sốt thì đẩy Thẩm Hoài Dư đang liếm láp trên ngực cô ra, nhỏ giọng nói: “Có người!”

Thẩm Hoài Dư đứng dậy ngay lập tức, dùng chăn bọc cô lại, sửa soạn đầu tóc của mình rồi cau mày, vừa nhìn là biết đang vui thì đứt dây đàn.

Anh đóng cửa lại, nói: “Em ở trong phòng đợi anh, đừng đi ra ngoài.”

Người tới chính là Đổng Nhạc Vân.

Chu Hựu Chỉ trùm chăn của anh đi đến cửa, nghe hai mẹ con nói chuyện.

Đổng Nhạc Vân đem canh đến cho anh.

Chu Hựu Chỉ nghĩ, không phải là dì nói không đến sao!

Thẩm Hoài Dư tìm một cái cớ để Đổng Nhạc Vân đi.

Đổng Nhạc Vân lại nói với anh: “Buổi tối mẹ nấu cơm cho con.”

“Không cần đâu mẹ.” Thẩm Hoài Dư bỗng cảm thấy chuyện này khó có thể giải quyết rồi.

“Không sao, thuận tiện để mẹ dọn phòng cho con.” Nói rồi định vào phòng anh.

Thẩm Hoài Dư đứng dậy ngăn bà lại, trên mặt cố tỏ vẻ tự nhiên, “Mẹ, không cần, con quét dọn xong rồi.”

“Vậy để mẹ nấu cơm cho.”

“Con ăn ở trường rồi ạ.”

“Ăn rồi à?”

“Vâng.”

Đổng Nhạc Vân định nói gì thì điện thoại trên túi vang lên, bà mở ra thì thấy, là tin nhắn của Chu Hựu Chỉ –

“Dì ơi, dì làm đu đủ hầm cho con chưa?”

Đổng Nhạc Vân sửng sốt, trả lời: “Dì chưa.”

“Dì làm cho con đi, con về phải ăn ngay. Con thật sự rất muốn ăn.”

“Được, để dì làm cho con.”

Thẩm Hoài Dư không biết mẹ mình đang nhắn tin với ai, trong lòng anh chỉ đang lo cho Chu Hựu Chỉ.

Đổng Nhạc Vân cất điện thoại, “Thôi, con không ăn thì để mẹ làm cho Hựu Chỉ.”

Thẩm Hoài Dư nhảy dựng trong lòng, hỏi có ý gì.

“Con bé muốn ăn đu đủ hầm… Thôi, nói con cũng không hiểu đâu. Mẹ về đây, con nhớ ăn canh hết đấy. Vốn hôm nay mẹ không tới đây, mà lúc Hựu Chỉ mới đi thì hỏi, mẹ thấy không có việc gì thì đến thăm con, không ngờ con đã ăn rồi.”

Thẩm Hoài Dư đưa Đổng Nhạc Vân đi ra ngoài, đóng cửa lại là về phòng mình ngay.

Lại không thấy cô trên giường, đến nhà vệ sinh cũng không có.

Cuối cùng anh mở tủ quần áo ra thì ngây ngẩn cả người.

Chu Hựu Chỉ núp trong tủ quần áo của anh, chống cằm đáng thương, đôi mắt ướt át, trên người trần trụi, nội y còn vắt bên một vai, lộ ra bầu ngực ở trước, đỉnh ngực hồng hồng lúc nãy bị anh mút lấy giờ phút này hơi sưng đỏ.

Đáng thương vô cùng như một con mèo nhỏ bị nhốt trong tủ quần áo.

Cô thấy anh thì chui ra ngay.

Ôm anh, đè trên giường, cắn vào cằm anh, “Em là bạn gái anh mà, cũng đâu phải yêu đương vụng trộm. Sao lại phải trốn tránh như vậy chứ.”

“Bây giờ để anh nói với mẹ rằng em là bạn gái anh nhé. Thật ra thì anh không sợ, em sợ không?” Thẩm Hoài Dư kiềm giọng hỏi, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve trên lưng cô.

“Đừng… thôi vậy, nếu dì biết em với anh yêu đương lúc anh học 12 thì chắc dì không làm đồ ăn cho em nữa mất.” Chu Hựu Chỉ thu lại lời nói của chính mình, hôn lên môi anh một cái, “Nhưng mà… anh phải đối xử tốt với em hơn một chút đấy.”

“Em muốn anh đối xử tốt với em như thế nào?” Thẩm Hoài Dư hỏi.

“Tự anh nghĩ đi.”

“Em bảo mẹ anh làm đu đủ hầm để làm gì vậy?”

“Liên quan gì đến anh?” Chu Hựu Chỉ đột nhiên thẹn thùng, đứng dậy khỏi người anh, ngại nhìn anh.

“Anh thích lắm rồi, đừng làm gì nữa.” Thẩm Hoài Dư nâng cằm cô hôn nhẹ vài cái.

“…” Chu Hựu Chỉ che ngực của mình lại, “Nhưng mà em muốn to hơn chút nữa.. để mặc đồ cho đẹp.”

Thẩm Hoài Dư nhận ra, mặc quần áo là để cho người khác nhìn, anh nhíu mày, “Không cần đâu, đã rất đẹp rồi.”

“Đừng ăn.”

Chu Hựu Chỉ mặc kệ lời khuyên của anh, tuỳ ý dạ dạ vâng vâng. Ánh mắt lơ đãng liếc nhìn đến dây quần anh, nhô lên như một ngọn núi nhỏ

Cô ra vẻ nghi hoặc, hỏi: “Anh làm sao vậy?”

“Cứng.” Thẩm Hoài Dư giả vờ nghiêm túc trả lời.

“Cho em xem.” Chu Hựu Chỉ duỗi tay muốn sờ…