Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cành Non – Tịch Bát Gia Tử

Chương 19




Thẩm Hoài Dư vội bắt lấy cổ tay của cô lại, “Không được.” Anh cũng không biết chính bản thân mình đang suy nghĩ gì, có thể là chưa chuẩn bị xong, hoặc sợ chỗ đó của mình không được dễ nhìn, làm Chu Hựu Chỉ sợ hãi.

Chu Hựu Chỉ méo miệng, vẻ mặt vẫn như cũ, nói: “Sau này đừng cầu xin em xem.”

Thẩm Hoài Dư hơi cười, duỗi tay xoa ngực cô, mềm mại làm anh không muốn buông tay, “Không đâu, em không xem thì anh sẽ không cho em xem.”

“Bây giờ em muốn xem, anh cho em không?”

Đôi mắt cô mở to, không che giấu khát vọng hay chờ mong của mình, Thẩm Hoài Dư bị cô làm cho thẹn thùng.

Ngón tay nhéo lấy đầu v* của cô, nói: “Sao em lại muốn xem.”

“Em muốn xem mà.” Chu Hựu Chỉ hừ hừ.

“Chờ em lớn lên chút nữa, rồi anh cho em xem.” Thẩm Hoài Dư tùy tiện lấy một cái cớ.

“Bao giờ?” Chu Hựu Chỉ bị anh nhéo đến phát run. Cả người như bị rút cạn sức lực, mềm như bông mà ghé trên người anh, thanh âm cũng thế, ngọt mềm như kem bánh kem.

“18 tuổi.” Thẩm Hoài Dư thuận miệng nói.

“Bỏ ra!” Chu Hựu Chỉ đột nhiên ngồi dậy, chụp lấy cái tay đang sờ loạn xạ của anh, “Mười tám tuổi? Ba năm sau em lại đến tìm anh vậy.”

Thẩm Hoài Dư ôm lấy cô, dùng môi lướt qua gương mặt cô, “Đừng mà. Anh nói đùa.”

“Em không xem. Thật đấy, sau này anh có cầu xin em cũng không thèm đâu.” Chu Hựu Chỉ tức giận nói.

Lúc sau Thẩm Hoài Dư lại ôm lại hôn cô mới nguôi giận.



Chu Hựu Chỉ uống đu đủ hầm được một thời gian.

Đúng là cô có thấy to ra một chút, chưa kịp khoe với Thẩm Hoài Dư mà cô sợ sau này nó to thì Thẩm Hoài Dư không vui.

Anh nói, không thích cô to ra.

Yêu đương chính là như thế, hạnh phúc ngọt ngào có đôi khi cũng bị phiền não vì vài chuyện lặt vặt.

Bên cạnh nhau nhiều thì cũng có nhiều chuyện lặt vặt. Đặc biệt là những lúc hai người ở chung trường.

Bạn cùng bàn của Chu Hựu Chỉ tên là Trịnh Hạo Khoáng, Trịnh Hạo Khoáng có thích một cô gái tên là Kỷ Nhạc Phàm. Kỷ Nhạc Phàm là hàng xóm của cậu, lớn hơn cậu 2 tuổi, học lớp 12. Nghe Trịnh Hạo Khoáng nói, từ nhỏ cậu đã yêu thầm chị gái này rồi, vì chị gái này mới chăm chỉ học tập thi đậu vào trường số Bảy.

Cậu nói vậy xong thì Chu Hựu Chỉ đanh vào đùi một cái, nghĩ thầm, thế này còn không giống cô à? Cô cũng vì anh mà chăm chỉ học tập, mới thi đậu vào trường số Bảy nè, nên cô rất hiểu tâm tình của Trịnh Hạo Khoáng.

Nhưng cô đã được ở bên cạnh Thẩm Hoài Dư rồi.

Trịnh Hạo Khoáng thì chưa.

Cô bắt đầu chỉ cho cậu, thậm chí còn dạy cậu làm thế nào để theo đuổi con gái, dùng tất cả các kinh nhiệm của mình –

“Cậu có thể bảo chị ấy chỉ bài cho cậu.”

“Hẹn chị ấy đi bơi.”

“Lúc chị ấy đi với bạn thì cậu cũng đi theo.”

Trịnh Hạo Khoáng thấy bạn cùng bàn của mình cũng rất xinh đẹp nhưng ý nghĩ thì hơi kì quái.

“Chị ấy học 12, làm sao mình có thể bảo chị ấy chỉ mình học hay hẹn đi bơi được?”

“Đúng nhỉ.” Chu Hựu Chỉ lẩm bẩm.

“Vậy cậu cứ chờ đi.”

“Không được, nghe bạn cùng lớp của chị ấy nói, trong lớp có một nam sinh thân với chị ấy lắm.”

“Như vậy hả…” Chu Hựu Chỉ bắt đầu đau lòng cho cậu.

“Tên là Thẩm Hoài Dư gì ấy.” Trịnh Hạo Khoáng chọc chọc cái tên trên quyển vở nháp.

Chu Hựu Chỉ hoàn hồn trong chốc lát, vội vàng giật lấy quyển vở nháp kia, cất cao tiếng nói: “Cậu chọc anh ấy làm gì? Anh ấy chọc cậu hả?”

Mặt đỏ tai hồng, trái tim đập thình thịch.

Cô phát hiện tình địch ngay trước mắt, còn là bạn cùng lớp với Thẩm Hoài Dư.

“Anh ta cướp chị của mình.” Trịnh Hạo Khoáng trừng mắt, nghiến răng nghiến lợi.

“Cậu nói bậy gì đó? Người ta có cướp hả? Có khi chị của cậu cố tình bám theo anh ấy đấy chứ.” Chu Hựu Chỉ phản bác.

“Cái cức, chị ấy lạnh lùng lắm, sao có thể bám đuôi được.”

“Dù sao thì Thẩm Hoài Dư không có khả năng thân mật với chị ấy đâu!”

“? Dựa vào đâu mà cậu nói thế?”

“Bởi vì anh ấy là… anh trai của mình mà.” Chu Hựu Chỉ nuốt chữ “Bạn trai” vào trong bụng.

“Thật không?”

“Thật mà.”

“Vậy cậu đi hỏi thăm giúp mình đi, anh cậu có thích Kỷ Nhạc Phàm không?”

“Không thích.”

“Mình bảo cậu đi hỏi mà, không phải tùy tiện nói bừa.”

“Mình không nói bừa.”

“Không tin.”



Bình thường Trịnh Hạo Khoáng cùng về với Kỷ Nhạc Phàm. Hôm nay sau khi tan học còn kéo Chu Hựu Chỉ lên lớp 12, muốn xem thử Chu Hựu Chỉ có nói bậy hay không.

Giáo viên lớp 12 dạy quá giờ.

Chu Hựu Chỉ và Trịnh Hạo Khoáng ghé vào lan can ngoài hành lang, xem các bạn học chơi bóng rổ ở dưới.

Trịnh Hạo Khoáng thấy ghi được 3 điểm nên kích động nói với Chu Hựu Chỉ, “Chơi giỏi quá!”

“Đúng là rất giỏi.” Chu Hựu Chỉ gật đầu.

Hai người tiếp tục xem các bạn ở dưới chơi bóng rổ, thiếu chút nữa là quên mất chuyện cần làm.

Đây là lần đầu tiên Chu Hựu Chỉ đến lớp Thẩm Hoài Dư tìm anh, lúc trước cô nghĩ là yêu đương lén lút trong trường nên không dám đi quấy rầy anh bạn trai chăm chỉ của mình, nhưng hôm nay biết được có một nữ sinh khác thích anh thì cô muốn đến xem thử đó là người như thế nào.

Hai người nói chuyện ồn ào, Chu Hựu Chỉ nói về cầu thủ áo số 8, Trịnh Hạo Khoáng khen không dứt miệng về người mang áo số 13. Lúc cãi nhau xem ai giỏi hơn thì mọi người đã tan học.

Trịnh Hạo Khoáng bị gọi trước, “Hạo Tử, đây là bạn em à?”

Phía sau là tiếng con gái, lạnh lẽo không hề gợn sóng.

Chu Hựu Chỉ và Trịnh Hạo Khoáng cùng nhau quay đầu lại –

Kỷ Nhạc Phàm cau mày nhìn hai người.

Cô ấy có mái tóc ngắn, mái trước dày, mặt trắng, cằm nhọn.

Trịnh Hạo Khoáng cười hai tiếng khô khan, “Là bạn cùng bàn của em.”

“Em chào chị, em là bạn cùng bàn của Trịnh Hạo Khoáng.” Chu Hựu Chỉ cười chào hỏi, nhưng thật ra là dã đánh giá Kỷ Nhạc Phàm vài lần rồi.

“Chào em.” Kỷ Nhạc Phàm gật đầu, khóe miệng cong lên.

Chu Hựu Chỉ đè giọng hỏi nhỏ Trịnh Hạo Khoáng: “Không phải cậu nói chị ấy rất thân với Thẩm Hoài Dư sao?”

“Đúng vậy, mình thường thấy hai người thường ở bên nhau.”

Chu Hựu Chỉ vừa định phản bác thì giương mắt thấy Thẩm Hoài Dư.

Anh đứng phía sau Kỷ Nhạc Phàm cách đó không xa, anh nhìn về phía mọi người, thẳng tắp, không có biểu cảm gì trên mặt.

Chu Hựu Chỉ không biết có nên chào hỏi anh hay không, theo như cô biết thì quan hệ của hai người đang lén lút nên không thích hợp thân mật ở trường.

Cô thấy anh đi về phía này, không khỏi cười lên, kêu một tiếng: “Anh ơi.”