Chương 11: Tôi tôn trọng hợp đồng của mình
Ngồi trên chiếc sofa da thật màu nâu ở phòng khách, Mai Phương thấp thỏm không yên. Cô thực sự muốn đi một vòng xung quanh ngôi nhà để xem xem một căn nhà hàng triệu đô ở Anh có thiết kế cụ thể như nào. Tuy nhiên, hành động như vậy khi chưa có lời mời của chủ nhà dường như hơi bất lịch sự, và cô thì còn thừa lý trí để biết được điều đó.
Thay vào đó, Mai Phương đưa ánh mắt của mình quét qua một lượt phòng khách. Căn phòng được thiết kế theo phong cách hiện đại và không bài trí quá nhiều nội thất. Tuy nhiên, theo cảm nhận của cô thì tất cả những nội thất được đặt trong không gian rộng thênh thang này đều là những mặt hàng cao cấp. Lý do là bởi chúng mang lại cho người sử dụng một sự thoả mãn tuyệt vời. Ví dụ như chiếc sofa mà Mai Phương đang ngồi chẳng hạn. Cô nghĩ rằng bản thân chưa bao giờ được ngồi lên một chiếc sofa nào khác êm ái hơn thế.
Bách thì ngược lại, anh đang ngồi với một tư thế rất nghiêm túc ở đầu bên kia của chiếc sofa. Bách hướng sự tập trung của mình vào màn hình điện thoại ở trước mặt, dường như anh đang nghiên cứu các điều khoản có trong hợp đồng hiện tại của Hoàng Dũng và Coventry United. Đó là những thông tin mà Bách đã phải rất vất vả mới kiếm được, thông qua một nguồn tin bí mật mà chỉ mình anh mới biết. Những thông tin này là những thông tin mà đội bóng chủ quản không bao giờ muốn công khai.
Hợp đồng của Hoàng Dũng với Coventry United giờ vẫn còn hiệu lực hai năm. Mức giải phóng hợp đồng của anh không phải là quá cao, chỉ vỏn vẹn 5 triệu bảng Anh. Đó là một con số khá lớn nếu so với quy mô của câu lạc bộ Hải Phòng, nhưng cũng không phải là một con số lớn đến mức họ không thể chi trả được.
Vấn đề khiến cho Bách cảm thấy đau đầu nhất chính là mức lương của Hoàng Dũng. Ở Coventry United, hắn đang nhận được khoảng 25000 bảng Anh một tuần sau thuế, nằm trong top thấp nhất ở giải Hạng nhất Anh. Tuy nhiên, đó vẫn sẽ là một mức lương vượt quá xa so với ngân sách của câu lạc bộ Hải Phòng. Nếu như trở về Việt Nam, Hoàng Dũng sẽ phải giảm lương rất nhiều. Đó sẽ là trở ngại lớn nhất trong quá trình đàm phán của hai bên.
“Sao bầu không khí căng thẳng quá vậy.”
Một giọng nói xuất hiện từ phía sau lưng Bách và Mai Phương. Mặc dù giọng nói này khản đặc, nhưng cả hai người vẫn có thể nhận ra nó thuộc về ai.
Cả hai đồng loạt quay người lại, trước mặt họ hiện lên là một thân ảnh đàn ông cao lớn. Vẫn là cái bộ dạng xuề xoà ấy với bộ quần áo ngủ xộc xệch nhăn nhúm và mái tóc rối bù còn ướt sũng nước sau khi tắm. Ngay cả cặp mắt kính đang còn bám đầy hơi nước mà hắn cũng lười chẳng thèm lau đi. Không ai khác đó chính là Hoàng Dũng.
“Căng thẳng gì chứ?” - Bách chột dạ đáp lại - “Quan trọng hơn, đó là bộ dạng mà ông dùng để tiếp khách sao?”
Hoàng Dũng nghe thấy vậy thì dửng dưng đáp lại:
“Ông đâu phải là khách. Tôi còn mặc áo như này là lịch sự lắm rồi đấy. Ông còn nhớ hồi ở chung không, ở nhà lúc nào tôi chả cởi trần.”
“Tôi không phải, nhưng cô ấy phải.” - Bách vừa nói, vừa đưa mắt nhìn sang bên cạnh mình.
Lúc này Hoàng Dũng mới nhận thức được sự tồn tại của Mai Phương trong căn phòng này. Hắn đưa ánh mắt quan sát cô một lượt, trước khi đưa ra nhận xét:
“Chị dâu đẹp thật đấy! Chúc mừng ông nhé! Thế quái nào một thằng khô khan đến phát chán như ông lại kiếm được người yêu xinh như vậy chứ. Mà đừng nói...” - Hoàng Dũng ngập ngừng - “... hai người sang đây để đưa thiệp mời cưới nhé.”
“Đương nhiên không phải!” - Cả Bách và Mai Phương đồng thanh đáp lại.
Bách tiếp tục giải thích:
“Đây là Mai Phương, là trợ lý của tôi.”
Nghe thấy hai từ trợ lý, sự kích động trong ánh mắt của Hoàng Dũng dần dần lắng xuống. Một phần là bởi vì Mai Phương không phải là bạn gái của Bách như hắn đã kỳ vọng. Trong mắt Hoàng Dũng, hai người này có vẻ rất đẹp đôi và nếu như họ có thể đến với nhau thì anh sẽ rất mừng cho thằng bạn thân khô khan đến phát chán này.
Nhớ lại ngày xưa, khi còn cùng nhau thi đấu cho câu lạc bộ Hải Phòng, cả hai người họ đều là những nhân tố chủ chốt trong đội. Bách, với vai trò là tiền đạo mũi nhọn, thậm chí còn là người ghi được nhiều bàn thắng hơn so với người bạn thân. Tuy nhiên, sự chú ý của các fan hâm mộ nữ lúc nào cũng chỉ tập trung lên người Hoàng Dũng. Lý do là bởi anh đẹp trai hơn, hoạt bát hơn và tinh tế hơn trong cái khoản ăn nói.
Phần còn lại khiến cho sự kích động trong Hoàng Dũng giảm đi, đó chính là việc Bách đi cùng với trợ lý. Điều này đồng nghĩa với việc chuyến thăm của Bách lần này là vì mục đích công việc. Hoàng Dũng cũng có thể lờ mờ đoán ra mục đích của người bạn thân. Hắn chuyển chủ đề ngay lập tức:
“Hai người đói chưa?”
“Cũng không hẳn...”
“Nhưng tôi thì đói quá, từ tối qua đến giờ chẳng có gì vào bụng ngoại trừ sinh tố lúa mạch. Dù sao thì cũng đã hơn 11 giờ rồi, tôi đặt đồ ăn, rồi chúng ta vừa ăn trưa vừa nói chuyện nhé.”
Nói liền làm ngay, Hoàng Dũng quay lưng đi về phía cầu thang, trước khi tiến lên tầng hai để tìm điện thoại đặt đồ ăn. Trước khi đến nơi, hắn hỏi vọng xuống:
“Trong hai người có ai không ăn được cái gì không? Ví dụ như hải sản hay thịt bò chẳng hạn.”
Bách quay sang hỏi Mai Phương thì chỉ nhận được một cái lắc đầu nhẹ nhàng từ người trợ lý. Anh nói vọng lên:
“Không.”
Chỉ khoảng gần 20 phút sau, chiếc bàn ăn trong phòng bếp đã được bày la liệt đồ ăn. Hai cái pizza cỡ lớn, một cái nhân hải sản và một cái nhân thịt bò. Ngoài ra còn có ba cái hamburger cỡ nhỏ, kèm theo cá và khoai tây chiên nữa.
“Bình thường anh cũng hay ăn như thế này sao?” - Mai Phương nhìn núi đồ ăn nhanh trước mặt, không thể nhịn được mà đưa ra câu hỏi.
“Ừ. Dù sao cũng chỉ có một mình, lại chỉ ăn ở nhà mỗi bữa tối, anh thường ăn vậy cho nhanh. Bữa sáng thì chỉ cần hai lát bánh mì hay một ít thịt nguội là xong, còn bữa trưa thì thường anh sẽ ăn chung cùng cả đội ở trung tâm huấn luyện.”
Nói rồi, ba người cùng nhau tận hưởng bữa tiệc thức ăn nhanh. Bách và Hoàng Dũng ăn có vẻ khá ngon miệng, trong khi Mai Phương chỉ ăn một miếng pizza hải sản kèm theo một ít khoai tây chiên. Cô không quen ăn những đồ ăn chứa nhiều dầu mỡ như thế.
Bách và Hoàng Dũng trò chuyện với nhau rất sôi nổi, chủ yếu là về những kỷ niệm từ thời còn cùng nhau thi đấu ở câu lạc bộ Hải Phòng. Mai Phương chủ yếu là im lặng lắng nghe, cô thực ra cảm thấy khá vui vì điều đó bởi ngồi nghe như vậy giúp cô hiểu hơn về thần tượng của mình. Đột nhiên, Hoàng Dũng đưa ra câu hỏi:
“Bố già dạo này thế nào rồi?”
Bố già là cách mà Hoàng Dũng gọi chủ tịch câu lạc bộ Hải Phòng - ông Nguyễn Thành Chung. Đó không phải là một cách gọi bất kính, hắn thực sự coi ông Chung như cha ruột của mình. Cha mẹ Hoàng Dũng mất sớm, và điều này khiến chi hắn phải lớn lên trong một cô nhi viện ở tỉnh Hải Phòng. Ông Chung, trong một chuyến đi từ thiện, đã phát hiện ra tài năng bóng đá của hắn. Ông đưa hắn rời khỏi cô nhi viện, chăm sóc và nuôi dưỡng đam mê của hắn, giúp hắn trở thành cầu thủ hàng đầu của bóng đá Việt Nam. Hắn gọi ông Chung một tiếng là cha cũng chẳng có gì hổ thẹn, chẳng qua là vì hắn hơi xấu hổ nên gọi lái thành bố già mà thôi.
Bách đáp lại:
“Vẫn vậy! Dù bác ấy có già đi, nhưng tình yêu bóng đá trong bác ấy thì không mai một chút nào. Bác ấy rất nhớ ông, mong một ngày ông có thể trở lại câu lạc bộ Hải Phòng.”
“Tôi trở lại? Tôi đâu còn đá bóng được nữa, trở lại để làm gì chứ?” - Hoàng Dũng cười ha hả, nói.
“Tất nhiên là để làm huấn luyện viên.”
Thấy Bách có vẻ quả quyết, Hoàng Dũng gặng hỏi:
“Thôi nào! Nói thật đi! Ông đến thăm tôi lần này là có mục đích gì? Ông không thể đem trợ lý bay từ Việt Nam sang Anh chỉ để cùng tôi ăn một bữa fast food, đúng chứ?”
Bách thở dài, đáp lại:
“Ông biết tình hình của câu lạc bộ Hải Phòng chứ?”
“Tôi biết.”
“Chúng tôi đã sa thải huấn luyện viên của mùa giải năm ngoái, và giờ thì...”
“Các ông cần một huấn luyện viên mới?”
“Đúng vậy! Tôi đề xuất đưa ông trở lại làm huấn luyện viên, bác Chung lập tức đồng ý ngay. Đó là lý do hôm nay tôi và Mai Phương có mặt ở đây, không biết ý ông như nào?”
“Các ông đã đưa ra lời đề nghị chính thức cho Coventry United chưa?”
“Chúng tôi đang chuẩn bị, có lẽ sẽ đưa ra lời đề nghị chính thức vào ngày mai, nhưng tôi muốn tham khảo ý kiến của ông trước.”
“Vào lúc này thì tôi không thể nói trước điều gì. Tôi vẫn còn hai năm hợp đồng với Coventry và tôi tôn trọng nó. Các ông sẽ cần phải nói chuyện với đại diện của Coventry trước, sau đó rồi mới đến tôi.”
“Nhưng...”
“Thôi nào! Ông thừa hiểu tôi mà.” - Hoàng Dũng vừa cười vừa nói - “Hãy coi chuyến đi này của ông như một chuyến đi để thăm một người bạn mà thôi.”