Chương 12: Quyết định
Chương 12: Quyết định
Chiếc taxi bốn chỗ đang băng băng trên đường, đưa Bách và Mai Phương trở về khách sạn từ nhà Hoàng Dũng. Mai Phương dường như không thể nhịn được, cô lập tức đặt ra câu hỏi cho cấp trên ngay khi vừa bước lên xe:
“Tôi tôn trọng hợp đồng của mình sao? Nói như vậy nghĩa là sao chứ? Phải chăng anh Dũng không hứng thú với lời đề nghị từ chúng ta?”
“Cũng không hẳn.” - Bách mỉm cười đáp lại.
“Ý anh là sao?”
“À không sao! Chỉ là anh hiểu hắn quá mà thôi.”
Mai Phương bắt đầu tỏ ra mất kiên nhẫn trước sự mập mờ của Bách, cô thúc giục:
“Anh đừng có úp úp mở mở nữa. Anh Dũng nói như vậy nghĩa là sao?”
“Là chúng ta có cơ hội chứ sao.” - Bách tiếp tục cười trước khi khẳng định.
Thấy Mai Phương nghiêng đầu tỏ ra không hiểu, Bách tiếp tục giải thích:
“Nếu như không muốn trở về Việt Nam, hắn chỉ cần đơn giản là từ chối chúng ta thôi. Nhưng ở đây, hắn lại gợi ý chúng ta phải gửi lời đề nghị đến Coventry United trước. Vậy chẳng phải là chúng ta có cơ hội hay sao?”
“Tại sao lại phải phức tạp như vậy. Anh ấy chỉ cần nói thẳng ra là muốn về Việt Nam được rồi mà?”
“Đâu dễ như vậy chứ. Em sẽ chẳng tìm được ai chuyên nghiệp hơn hắn đâu.” - Bách quả quyết.
“Anh nói thế nghĩa là sao?”
“Em có biết việc tiếp xúc và đàm phán với cầu thủ hoặc huấn luyện viên mà không thông qua đội bóng chủ quản của họ là một hành động bị cấm không? Lý do là bởi hành động đi đêm này có thể mang đến những thiệt hại nghiêm trọng cho lợi ích của đội bóng chủ quản. Tất nhiên là không ít cầu thủ vì lợi ích của bản thân mà sẵn sàng làm điều đó, nhưng Dũng không như vậy. Hắn chỉ đơn giản là muốn chúng ta làm đúng quy trình mà thôi.”
“Ra là thế. Mặc dù muốn rời đi, nhưng anh Dũng vẫn cố gắng bảo vệ lợi ích của Coventry...” - Mai Phương lẩm nhẩm.
“Thôi không nói nữa. Giờ thì anh phải gửi mail về trụ sở câu lạc bộ, yêu cầu họ gửi lời đề nghị chính thức cho Coventry United và cố gắng sắp xếp cho chúng ta gặp gỡ với đại diện của đội bóng này trong thời gian sớm nhất.”
Nói rồi, Bách lập tức đưa bản thân chìm vào trạng thái làm việc. Ở trạng thái này, dường như chẳng ai có thể làm phiền anh. Toàn bộ sự tập trung của anh lúc này đã hướng vào trình soạn thảo văn bản đang hiển thị trên màn hình điện thoại trước mặt.
Cùng lúc đó, ở một nơi nào đó trong thành phố Coventry, có một người Việt Nam khác cũng đang rất chăm chú vào công việc của mình. Toàn bộ sự tập trung của anh lúc này hướng về màn hình TV trước mặt, nơi đang phát lại một trận đấu nào đó của câu lạc bộ Hải Phòng trong mùa giải năm ngoái.
“Cũng không quá tệ! Chỉ là ...” - Hoàng Dũng vừa tặc lưỡi, vừa lẩm nhẩm trong miệng.
Hai ngày sau.
Giờ là 10 giờ sáng.
Hoàng Dũng vẫn đang say giấc trên giường sau một đêm thức khuya mổ băng một trận đấu quan trọng của câu lạc bộ Hải Phòng. Hắn dự định sẽ ngủ đến tận quá trưa, dù sao thì hắn cũng chả có kế hoạch nào cụ thể.
Sau khi kết thúc một mùa giải, thường thì Hoàng Dũng và các học trò sẽ có một quãng thời gian nghỉ xả hơi kéo dài từ hai tuần đến một tháng. Đó là khoảng thời gian rảnh rỗi nhất trong năm, vậy nên chẳng bất ngờ khi hắn ngủ ngày cày đêm trong suốt giai đoạn này.
Tuy nhiên, kế hoạch này của Hoàng Dũng đã không thành công. Hắn b·ị đ·ánh thức bởi tiếng chuông điện thoại phát ra từ dưới gối. Hắn lồm cồm bò dậy, vò đầu bứt tai, ngáp một hơi dài để lấy lại một chút sự tỉnh táo trước khi trả lời điện thoại. Hắn nói bằng tiếng Anh, lý do đơn giản là vì trên màn hình lúc này hiện lên một cái tên, đó là James Radcliffe - chủ tịch câu lạc bộ Coventry United.
“Xin chào! Hoàng Dũng đang nghe...”
“Cậu vẫn còn đang ngủ à?”
“Đang ngủ, nhưng bị ngài đánh thức dậy rồi. Gọi cho tôi vào ngày nghỉ như này không giống với phong cách của ngài chủ tịch cho lắm. Ngài có chuyện gì muốn nói với tôi chăng?”
“Đương nhiên là có, nhưng chuyện không tiện nói qua điện thoại. Giờ cậu có rảnh không?”
“Tôi không có một kế hoạch cụ thể nào hết.”
“Vậy tôi qua đón cậu, chúng ta đi ăn nhé.”
Một giờ sau.
The Old Crown - nhà hàng ba sao Michelin nổi tiếng nhất nhì ở thành phố Coventry - đón chào hai khách hàng một già một trẻ.
Vị khách lớn tuổi có dáng vẻ vô cùng đạo mạo. Dáng người cao lớn, thẳng tắp dù đã bước sang tuổi lục tuần. Mái tóc hoa râm của ông được cắt tỉa và vuốt tạo kiểu gọn gàng. Trang phục tương tự cũng rất chỉnh tề với bộ âu phục được ăn vận chỉn chu. Bộ dạng như một quý ông này rất phù hợp với James Radcliffe - một trong những người giàu nhất ở thành phố Coventry.
Vị khách trẻ tuổi hơn thì ngược lại. Cũng vẫn là một dáng người cao thẳng, nhưng bộ dạng thì vô cùng bê tha. Chắc hẳn sẽ chẳng có ai đủ tự tin để bước vào một nhà hàng ba sao Michelin với bộ quần áo thể thao xộc xệch và một mái tóc rối bời như thế. Không ai khác đó chính là Hoàng Dũng.
Theo sự hướng dẫn tận tình của nhân viên, hai người ngồi vào một bàn đôi nằm ở một góc rất riêng tư trong nhà hàng. Đây là bàn đã được James Radcliffe đặt trước, có vẻ như ông không muốn nội dung của cuộc trò chuyện giữa hai người bị rò rỉ ra ngoài.
Hai người rất nhanh đã chọn được món cho bản thân mình. Ông Radcliffe đã gọi thịt bò Bourguignon - đó là một món ăn truyền thống của ẩm thực Pháp với cách chế biến vô cùng cầu kỳ. Hoàng Dũng thì ngược lại, hắn chọn cho mình một suất bít tết với nước sốt tiêu đen.
The Old Crown không chỉ nổi tiếng vì chất lượng đồ ăn mà còn nổi tiếng vì phong cách phục vụ rất nhanh và chuyên nghiệp của mình. Thật vậy, Hoàng Dũng và ông Radcliffe chẳng phải đợi quá lâu trước khi các món ăn mà họ đã gọi được đưa lên.
Hai người, sau đó, vừa ăn vừa nói chuyện. Ông Radcliffe là người bắt đầu trước:
“Cũng lâu rồi chúng ta chưa ngồi ăn cùng với nhau như thế này nhỉ?”
“Vâng! Cũng đã lâu rồi...”
“Lần gần nhất như vậy, chính là khi cậu chính thức nhận chức huấn luyện viên trưởng đội một vào đầu mùa giải này. Tôi nhớ không nhầm chứ?”
“Vâng! Quả thực ngài nói không sai...”
Cuộc hội thoại giữa hai người cứ thể tiếp diễn một cách vô cùng vui vẻ. Nội dung chủ yếu của nó xoay quanh chức vô địch của Coventry United. Họ nói về những gì đã cùng nhau trải qua để đạt được thành tích lịch sử này. Ông Radcliffe khẳng định:
“Tôi thực sự phải cảm ơn cậu Hoàng Dũng ạ. Không chỉ tôi mà tất cả các fan hâm mộ của Coventry United phải cảm ơn cậu. Nếu không có cậu, không biết đến bao giờ chúng tôi mới có thể góp mặt ở giải Hạng nhất.”
“Ngài đừng nói như vậy. Tôi chỉ làm đúng trách nhiệm của mình thôi. Thực ra, tôi mới là người phải cảm ơn ngài và Coventry United. Lúc tôi gặp c·hấn t·hương và phải giải nghệ, đội bóng đã không ruồng bỏ tôi. Ngài thậm chí còn trao cho tôi cơ hội làm công tác huấn luyện ở đội trẻ, tạo điều kiện cho tôi hoàn thành chứng chỉ huấn luyện viên hạng A. Có thể tiếp tục gắn bó với bóng đá, tôi thực sự biết ơn ngài và Coventry United rất nhiều.”
“Tốt lắm!” - Ông Radcliffe cười sảng khoái - “Ta đúng là không nhìn lầm người. Nào! Uống với ta một ly đi.”
Hai người cùng nhau cụng ly, trước khi uống cạn số rượu vang hảo hạng chứa chan trong đó. Hoàng Dũng từ từ đặt ly xuống, trước khi đột ngột đặt ra câu hỏi:
“Thứ lỗi nếu như tôi nói không phải. Hẳn là ngài không hẹn gặp tôi chỉ để nói những câu chuyện xưa cũ này, đúng chứ?”
Ông Radcliffe không tỏ ra bất ngờ trước câu hỏi của Hoàng Dũng. Ông đã quen với sự thông minh của hắn từ lâu, kể cả khi hắn còn là cầu thủ hay trở thành huấn luyện viên. Ông dửng dưng đáp lại:
“Đúng là không thể giấu được cậu. Tôi đúng là có hai chuyện muốn nói với cậu...”
“Xin ngài cứ nói.”
“Chuyện thứ nhất là câu lạc bộ muốn đàm phán gia hạn hợp đồng với cậu. Các điều khoản vẫn đang được thảo luận chi tiết, nhưng đại khái là chúng tôi muốn giữ chân cậu thêm 5 năm nữa. Mức lương của cậu hiển nhiên cũng sẽ được tăng lên thành 75000 bảng Anh.”
“Lương của tôi tự nhiên được tăng lên gấp ba? Vậy phải chăng chuyện thứ hai là nguyên nhân của chuyện thứ nhất?”
Ông Radcliffe cười lớn:
“Thông minh lắm! Chuyện thứ hai là có một câu lạc bộ ở giải Hạng nhất đã gửi lời đề nghị chính thức cho cậu. Đó là Luton Town, đội bóng vừa rơi xuống giải Hạng nhất từ Ngoại hạng Anh. Theo những thông tin của tôi thì họ muốn thương lượng với cậu mức lương 50000 bảng Anh mỗi tuần...”
“Ngài không cần nói thêm nữa, tôi sẽ không vì mức lương 50000 bảng Anh mà rời bỏ Coventry United đâu, kể cả đội bóng có tăng lương cho tôi hay là không.”
“Tốt lắm! Vậy thì...” - Ông Radcliffe hí hửng ra mặt.
“Nhưng... Hình như ngài còn chuyện gì chưa nói với tôi.”
Vẻ hí hửng vừa hiện ra trên khuôn mặt nhăn nheo của ông Radcliffe tự nhiên tắt lịm. Ông thở dài thườn thượt, trước khi ủ rũ đáp lại:
“Xem ra là cậu đã biết.”
Thấy Hoàng Dũng không đáp lại, ông Radcliffe nói tiếp:
“Câu lạc bộ cũ của cậu ở Việt Nam - Hải Phòng cũng đưa ra một lời đề nghị, chỉ là lời đề nghị này kém hơn rất nhiều so với hai lời đề nghị bên trên...”
Hoàng Dũng im lặng thêm một lúc khá lâu, trước khi nhìn về một nơi xa xôi và từ tốn đáp lại:
“Để tôi kể cho ngài nghe một câu chuyện. Tôi mất cha mẹ từ nhỏ và lớn lên trong cô nhi viện. Lúc đó, tôi chỉ có trái bóng làm bạn, hoàn toàn không nhận thức được thế nào là tình thân. Thế rồi một ngày, người đó đến, phát hiện ra tài năng của tôi, nuôi dưỡng đam mê của tôi, lắng nghe và ủng hộ mọi quyết định của tôi. Người đó cho tôi cảm giác như mình có một người cha, và đó là lần đầu tiên mà tôi cảm nhận được hương vị tình thân trong cuộc sống.”
Ông Radcliffe vẫn yên lặng lắng nghe, Hoàng Dũng tiếp tục:
“Giờ thì người cha ấy của tôi đang gặp khó. Tâm huyết cả đời của ông ấy, cũng là nơi đã nuôi dưỡng tình yêu bóng đá của tôi, đang trên bờ vực sụp đổ. Tôi nghĩ rằng bản thân mình nên có trách nhiệm...”
“Thôi đủ rồi!” - Ông Radcliffe giơ tay, ngăn cản Hoàng Dũng nói tiếp - “Ông ta là cha cậu, câu lạc bộ nhỏ bé đó là nơi nuôi dưỡng cậu. Vậy tôi và Coventry United là gì?”
“Là người cha thứ hai, là ngôi nhà thứ hai của tôi ở mảnh đất xa lạ này.”
Ông Radcliffe nghe vậy thì lặng người trong chốc lát. Tuy nhiên, bản lĩnh của một doanh nhân đại tài với nhiều năm lăn lộn trên thương trường khắc nghiệt đã giúp ông che đậy sự xúc động trào dâng trong lòng một cách cực kỳ khéo léo. Ông chậm rãi đứng lên, quay lưng đi toan rời đi, nhưng trước đó, ông không quên đưa ra một câu hỏi cho Hoàng Dũng:
“Nếu tôi và Coventry United gặp khó! Cậu sẽ trở lại chứ?”
“Bất cứ lúc nào!”
Ông Radcliffe nở một nụ cười hài lòng, tất nhiên là nó đủ kín đáo để Hoàng Dũng không thể nhận ra. Ông nhấn mạnh:
“Vậy thì cậu hãy nói chuyện với những người bạn đến từ Việt Nam của mình, bảo họ nhanh chóng đến gặp đại diện câu lạc bộ để hoàn thành thủ tục chuyển nhượng đi. Và hãy nhớ rằng họ đang đưa một phần linh hồn của Coventry United rời đi, chúng tôi sẽ không nhượng bộ về giá đâu.”