Vãn Phong ở trong thành vừa vặn gặp đồng hương ở trong núi, ngồi ở xe phía sau xe vận tải nhà người ta, bị gió lạnh thổi đến đông cứng một đường, lúc này mới về tới nhà.
Nàng bị xóc nẩy đến cả người đều đau, trong lòng càng là khó chịu, một đường nhìn xe ngựa trong thành như nước mà biến mất ở trước mắt, sau đó nàng nhắm mắt lại khẽ lau sạch nước mắt ở khóe mắt.
Trình Vũ tối hôm qua ăn no căng bụng, lại bị tiêm một mũi, ngủ đến đặc biệt tốt, buổi sáng còn ăn hết bữa sáng đặc biệt phong phú.
Chỉ là, cậu không biết tỷ tỷ bị làm sao vậy, khi tỉnh ngủ liền uể oải ỉu xìu, hơn nữa hình như là bị bệnh thật sự nặng, ngồi trên xe còn vẫn luôn trộm lau nước mắt.
Khi về đến nhà, hai người đứng ở cửa ngây người thật lâu.
Không ít người dân trong núi đều vây quanh ở cửa nhà, bị vây quanh ở trung tâm chính là Vương Hoa Như cùng Trình Đại Thụ, tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm mà nhìn về phòng bếp rồi nhìn đến bên cạnh là nhà vệ sinh dựng lều che đỡ nhưng bây giờ trong một đêm đã biến thành một phòng bồn tắm xa hoa cùng với toilet.
Bàn ăn trong nhà đã biến thành màu đỏ của gỗ, giường ngủ kẽo kẹt rung động đã biến thành giường đôi xa hoa.
Trên bàn là bốn chiếc di động, còn có hai đài cứng nhắc. ( Mọi người ơi hai đài cứng nhắc dịch ra là gì mn biết không ạ chứ mình bó tay)
Trình Vũ đi vào liền cầm di động hỏi không ngừng, "Cha mẹ, đây là cho chúng con sao?”
Vương Hoa Như cùng Trình Đại Thụ đã mất đi ngôn ngữ, bên cạnh nhóm người miền núi đều cực kỳ hâm mộ mà nói chúc mừng với họ.
Rõ ràng một tháng trước đây, bọn họ còn đang mắng người ngốc kia không lương tâm, mắng kẻ có tiền đều keo kiệt bủn xĩn.
Trong nháy mắt, tất cả đều sửa lại những lời nói đó, như là khen người ngốc này có tình người, còn nói người ngốc này thoạt nhìn liền quý khí bức người, khen đến cuối cùng là khen Vãn Phong mệnh tốt, về sau nói không chừng có thể gả cho người ngốc kia song hỷ lâm môn.
Vãn Phong cũng không nói lời nào, vào phòng, nhìn giường đôi xa hoa trong phòng mà phát ngốc.
Trình Vũ nhảy đến trên giường của chính mình, vui vẻ mà hô lên, “Oa! Chị ơi! Mềm quá! Rất co dãn!”
Vương Hoa Như chờ những người hàng xóm ở miền núi đều rời đi, lúc này mới lôi kéo Vãn Phong đến phòng chính mình, cầm một bưc thư hỏi Vãn Phong, “Đây là ở đáy giường phát hiện, con nhìn xem, này có phải hay không cậu ta để lại a?”
“Con không biết, hẳn là như vậy đi.” Vãn Phong mặt vô biểu tình mà nói.
Vương Hoa Như tối hôm qua trở về nghe Lưu Tráng Tráng nói, Vãn Phong bị cậu ngốc kia phái người mời đi rồi, còn mang theo Trình Vũ đi cùng nhau.
Bọn họ lo lắng cả đêm, vừa mới sáng sớm, liền thấy có người bắt đầu đến nhà bọn họ dọn giường dọn đồ vật, cho bọn họ thay giường mới và cái bàn mới, còn xây cho bọn họ toilet đặc biệt xa hoa.
Hàng xóm ở bốn phía quấn lấy bọn họ không ngừng nói chúc mừng, Vương Hoa Như đến bây giờ còn mơ hồ, mới có cơ hội bắt lấy Vãn Phong hỏi một chút tình huống tối hôm qua.
Đối với đêm qua, Vãn Phong chỉ nói người ngốc kia phái người tới đón nàng cùng Trình Vũ đi ăn một bữa tiệc lớn, buổi sáng liền đem bọn họ đưa về nhà.
Vương Hoa Như không quá tin tưởng, bởi vì cặp kia của con bà đã khóc tới nổi hồng lên thấy rõ, bà có thể nghĩ đến chính là, người ngốc kia trở mặt không nhìn nhận con bà còn quăng nó.
Vương Hoa Như đè nặng hỏa khí, tính toán cùng Trình Đại Thụ ngày mai liền đi tìm người ngốc kia tính sổ, lại hung hăng mà đem bức thư kia ném ở trên mặt cậu ta, nói cho cậu ta biết, bọn họ tuy nghèo cũng sẽ không muốn tiền của cậu ta.
Vãn Phong thay kiện áo bông, cầm ná cùng di động đi lên trên núi.
Sau đó một người lại trốn vào trong sơn động.
Nàng rất là nhớ Đại Sơn.
Từ khi nàng nhìn thấy Tiêu Cảnh Duệ một khắc kia, nàng liền biết Đại Sơn rốt cuộc không về được nữa.
Vãn Phong lau nước mắt, hít hít cái mũi.
Mở ra di động, mắt nhìn album.
Album ảnh gia đình, mỗi một tấm đều có gương mặt Đại Sơn, anh khờ ngốc mà nhìn chằm chằm màn hình, liền cười đều không có.
Nhưng Vãn Phong lại lưu luyến mà nhìn một hồi lâu.
Bởi vì cặp mắt đào hoa kia của anh toàn là hình ảnh của nàng.