Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chiến Thần Tu La

Chương 46




CHƯƠNG 46

“Vậy thì cảm ơn cục phó Triệu.”

Sau đó, dưới sự sắp xếp của Triệu Chí Nhân, bệnh viện lập tức tìm một bác sĩ xuất sắc nhất đến kê lại một đơn thuốc khác, hơn nữa tất cả mọi chi phí đều do Triệu Chí Nhân thanh toán.

Điều quan trọng nhất là ông Cố, người lúc đầu bị Triệu Chí Hiên nói quá lên rằng không có thuốc gì để chữa được, thực ra tình hình cũng không nghiêm trọng đến vậy. Chỉ cần dùng đúng thuốc, được điều trị cẩn thận thì chưa tới một tháng có thể hồi phục, xuất viện.

Sau khi xử lý xong mọi việc, Tô Nhàn và Giang Nghĩa rời khỏi Bệnh viện Nhân dân số 3.

Vào đến trong xe.

Tô Nhàn chắp cao hai tay, nói to: “Vạn tuế!”

Giang Nghĩa cười: “Vui như vậy sao?”

“Đương nhiên rồi, thứ nhất là dạy dỗ được cho tên khốn Triệu Chí Hiên kia một bài học nhớ đời, thứ hai là tất cả tiền đều do cục phó Triệu trả, em không cần phải lo về chuyện tiền bạc nữa, thứ ba là bệnh của ông Cố cuối cùng cũng chữa được.”

“Một mũi tên trúng ba đích, chuyện vui này nối tiếp chuyện vui kia, em sống tới lớn như vậy mà chưa có ngày nào vui như hôm nay.”

Giang Nghĩa khởi động xe: “Vui là tốt rồi, em ngồi cho chắc, anh đưa em về.”

Tách tách.

Tô Nhàn đưa máy ảnh về phía Giang Nghĩa rồi chụp một tấm ảnh.

“Em làm gì vậy?”

“Em chụp ảnh.”

“Anh biết là em chụp ảnh, anh muốn hỏi là vì sao em lại chụp ảnh anh?”

“Không nói cho anh biết.”

Giang Nghĩa lắc đầu không biết nói gì, anh đạp chân ga, chiếc xe nhanh chóng lao đi.

Trên xe, Tô Nhàn lén đổi màn hình điện thoại thành hình của Giang Nghĩa, cô nhìn chăm chú một hồi lâu rồi nở nụ cười hạnh phúc.

Sau khi đưa Tô Nhàn về nhà, Giang Nghĩa vội vàng ăn cơm rồi đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Giang Nghĩa dậy từ sớm rời khỏi nhà, chạy tới quán ăn Uyên Ương số 166 đường Gia Uy.

Vừa đẩy cửa bước vào đã nghe thấy ông chủ hỏi: “Muốn ăn gì vậy?”

“Chú Trình, là tôi.”

“Cậu cả?”

Quán ăn này là do Trình Hải mở ra, từ khi rời khỏi Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng, một ông già không thông thạo gì khác như Trình Hải đành dựa vào khả năng nấu ăn của mình, dùng số tiền tích lũy bao năm nay để mở quán ăn nhỏ này.

Quán ăn này mới khai trương chưa được ba ngày.

Trình Hải lập tức sắp xếp chỗ ngồi cho Giang Nghĩa, đem lên mấy món đồ nguội rồi lấy một chai rượu ra.

Trình Hải rót cho Giang Nghĩa một cốc.

“Cậu chủ, sao hôm nay cậu lại có thời gian đến chỗ tôi vậy?”

Giang Nghĩa nhìn một vòng xung quanh: “Chú Trình, cửa tiệm này của chú làm cũng khá nhỉ.”

“Khá gì, tôi kiếm miếng cơm qua ngày thôi.”