Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cố Tiểu Tây

Chương 1145




Lúc Cố Tiểu Tây xuống xe lửa, đã là buổi chiều.

Cô mua một tờ báo mới nhất ở nhà ga, nhìn tin tức bùng nổ được phát hành, mím môi.

Khương Bính Nhung liên quan đến nhiều tội danh như án hối lộ, án giết người, án mưu hại, v.v., do hội ủy viện giám sát quốc gia điều tra và kết luận. Tòa án quân sự đã thẩm tra khởi tố, mới đây cũng bắt giữ Khương Bính Nhung và những người có liên quan khác.

Phe Khương rơi đài, nghiễm nhiên thành kết cục đã định, đối với dân chúng mà nói cũng chỉ là một nhân vật lớn bị ngã ngựa bởi vì phạm tội, không ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày của bọn họ, nhưng đối với nhiều mặt ở thủ đô mà nói, cũng là một trận động đất lớn.

So với nội dung trên báo, thật ra cô càng chú ý đến chữ ký phía dưới cùng của bản thảo tin tức hơn.

Tờ báo này, đến từ “Nhật Báo Tiên Phong”, tờ báo mới nổi này, có một vị chủ bút trẻ tuổi: Yến Thiếu Ương.

Cố Tiểu Tây nhếch khóe môi, yên lặng cất báo đi, trở về nhà.

*

Khi Cố Tiểu Tây đến đại đội sản xuất Đại Lao Tử, bà con trong đại đội đang hừng hực khí thế xếp hàng nhận lương thực ở chỗ chăn nuôi.

Bà con vừa nhìn thấy cô đã vui vẻ chào hỏi: “Tiểu Cố? Tiểu Cố đã trở về rồi sao?”

“Vâng, về rồi ạ.” Cố Tiểu Tây mỉm cười đi vào chỗ chăn nuôi, Vương Bồi Sinh đang cùng kế toán của đại đội hạch toán số lượng lương thực, bí thư chi bộ Vương Phúc thì đang phát lương thực cho mọi người, lúc nhìn thấy cô cũng nhiệt tình chào hỏi.

Hoàng Phượng Anh vốn dĩ cũng ở đây trợ giúp, ngẩng đầu nhìn lên, vui vẻ nói: “Ơ, Tiểu Cố, có chuyện vui rồi! Bộ đội cho nghỉ phép hả? Mau mau mau, vừa mới trở về đã gặp được chuyện tốt, cha cô không tới thì vừa vặn để cô mang một phần lương thực về luôn.”

Cô liếc mắt nhìn lương thực một cái đã biết được nơi đến.

Hoàng Phượng Anh tưởng cô nghi ngờ, mỉm cười giải thích một câu: “Tống Kim An, thanh niên trí thức Tống đấy, còn nhớ không? Cô nói xem, lúc cậu ấy đi cũng không nói với mọi người một tiếng, đột nhiên trở về lại cho lương thực, thằng nhóc này đúng là rộng rãi.”

Cố Tiểu Tây không nói tiếp, khẽ cười nói: “Tôi không nhận đâu, cho mọi người lấy thêm đi.”

Cô xoay người rời khỏi chỗ chăn nuôi, nụ cười trên mặt cũng nhạt đi.

Tống Kim An thật sự là một người lương thiện, nếu như có thể không bị liên lụy, tất nhiên cũng là một vị quan tốt vì nhân dân phục vụ.

Lúc cô đến ngoài sân của nhà họ Cố thì nhìn thấy Yến Thiếu Ly đang cho heo ăn, hiện giờ cô ấy đã vô cùng thành thạo, mà hai con heo trong chuồng cũng lớn hơn rất nhiều. Vang vọng tiếng rì rậm, trong nhà lại vang lên tiếng gọi ăn cơm của Bạch Mân.

Cố Tiểu Tây cười khẽ, đã lâu không thấy khói lửa trong nhà, ngược lại cũng rất nhớ.

Nghe thấy động tĩnh, Yến Thiếu Ly sửng sốt một chút, cô ấy ngoáy ngoáy lỗ tai: “Nghe lầm ư?”

Cố Tiểu Tây bật cười, gõ gõ hàng rào gỗ: “Thiếu Ly.”

Yến Thiếu Ly bỗng nhiên quay đầu, khi nhìn thấy Cố Tiểu Tây, nước mắt trong mắt bỗng chốc ứa ra. Cô ấy vội vàng chạy tới mở cửa, vừa mở ra, lại chú ý tới cơ thể khác thường của cô, đôi mắt trợn thật to: “Đây, chị dâu, em...”

Cô ấy ấp úng, bỗng không thể nói ra được một câu trôi chảy, ngay sau đó đã òa khóc thành tiếng.

Từ nhỏ Yến Thiếu Ly chưa từng chịu khổ, sau khi xuống nông thôn lại có anh cả và chị dâu chăm sóc, nhưng bỗng nhiên mọi người đều đi, trong lòng cô ấy cũng bất an, nhưng cũng hiểu mình cần phải kiên cường, còn phải chăm sóc cho Yến Thiếu Đường thật tốt. Cho nên, mặc dù khoảng thời gian này tinh thần rất căng thẳng, cũng không có kể với người khác. Giờ đây thấy Cố Tiểu Tây đột nhiên trở về, còn mang theo điều bất ngờ đầy kích động, khiến cô ấy thật sự không nhịn được.

“Sao vậy? Sao vậy? Thiếu Ly?” Nghe thấy Yến Thiếu Ly khóc, mọi người trong nhà đều chạy ra.

Cố Tiểu Tây ngẩng đầu nhìn lại, Cố Chí Phượng, Cố Đình Hoài, Bạch Mân, Thiếu Đường đều ở đây, nhìn dáng vẻ sửng sốt của mọi người, cô không khỏi phì cười: “Mấy tháng không trở về, sao ngay cả con mà mọi người cũng không nhận ra thế?”

Tâm trạng của Cố Chí Phượng trở nên kích động, vội nói: “Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi! Mau vào nhà! Vào nhà!”