Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cố Tiểu Tây

Chương 48




“A, bé ơi? Bé ở đâu?”

Trong lúc Cố Tiểu Tây đang trầm tư suy nghĩ, bên ngoài bỗng truyền tới giọng Cố Chí Phượng.

Cố Tiểu Tây hoàn hồn, đặt chì màu xuống, bước ra ngoài.

Bên ngoài, Cố Chí Phượng ngồi trên giường đất, hai mắt nhập nhèm như vừa tỉnh dậy, nhưng biểu cảm hoảng sợ trên mặt lại cực kỳ rõ ràng.

Cố Tiểu Tây ngạc nhiên lắm, nhỏ giọng gọi ông ấy một tiếng: “Cha ơi? Cha sao vậy?”

Vừa nhìn thấy cô, Cố Chí Phượng lập tức nhảy xuống khỏi giường đất, đi chân trần tới trước mặt cô, nắm lấy hai tay cô, nhìn một lượt từ trên xuống dưới, qua hồi lâu mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, vươn tay lau mồ hôi trên trán: “Cha mơ thấy ác mộng, đáng sợ lắm.”

Cố Tiểu Tây sững người, ngước mắt nhìn Cố Chí Phượng, vốn định hỏi mơ thấy cái gì, nhưng lời đến bên miệng lại biến thành: “Chỉ là mơ thôi mà, cha à, yên tâm đi, ngày lành của chúng ta sẽ tới sớm thôi.”

Ác mộng thôi mà, có “ác quỷ” may mắn nhặt về được một cái mạng như cô ở đây thì có gì phải sợ?

Cố Chí Phượng gật đầu, nhìn Cố Tiểu Tây bằng ánh mắt kiên định: “Bé à, con yên tâm, ngày mai cha sẽ dẫn anh con đi…” Nói đến đây, ông ấy lập tức trợn trừng mắt, vì chợt nhớ ra trước đó đã hứa với con gái sẽ không tới chợ đêm nữa.

Cố Tiểu Tây híp mắt, tức giận nhìn ông ấy, gằn giọng: “Cha! Cha đã hứa với con sẽ không tới đó nữa! Không được phép thất hứa đâu! Ngày mai, cha phải đi theo anh cả, xuống đất làm việc, kiếm công điểm!”

Cố Chí Phượng mỉm cười ngại ngừng, gật đầu lia lịa: “Được! Con gái cha nói gì cũng đúng hết!”

Chờ đồng ý với cô xong, ông ấy như ngộ ra điều gì, khó hiểu hỏi: “Đi theo anh cả của con? Thấy anh hai với anh ba của con thì làm gì? Ngồi ngốc trong nhà hả? Vậy tới bao giờ chúng ta mới trả hết được nợ nần đây? Không được, không thể để hai đứa nó rảnh rỗi ở nhà uống gió tây bắc được.”

Trong mắt Cố Tiểu Tây hiện lên vẻ điềm đạm, pha lẫn chút thong dong: “Cha à, hôm trước Nhâm Thiên Tường mới vừa mắng nhà ta ngoài mặt thì nói ra chợ đêm kinh doanh nhỏ lẻ, nhưng thực chất lại là đầu cơ trục lợi, cái hôm sau nguyên nhà ta lại bắt đầu đi làm, vậy chẳng phải là đang hiên ngang nói cho mọi người biết nhà chúng ta có vấn đề hả?

“Cứ từ từ thôi, nếu người khác hỏi sao cha không làm lưu manh nữa mà quay về làm việc, cha cứ nói Bí thư chi bộ từng bảo, con trai trong nhà dù lớn hay nhỏ tương lai cũng sẽ phải cưới vợ, nếu không kiếm công việc ổn định mà làm, có khi phải nhặt kẻ ngốc về làm vợ cho con đấy.”

Giọng Cố Tiểu Tây cực kỳ bình tĩnh, câu cú cũng rất rõ ràng, mạch lạc, không soi ra được chút khuyết điểm gì.

Quả thật trên đời này, bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại*.

(Chú thích*: Tội bất hiếu gồm ba điều, trong đó không có người nối dõi chính là tội nặng nề nhất.)

Dù cả nhà họ Cố chẳng có ai đứng đắn, nhưng kiểu gì cũng phải cưới vợ cho con trai, nếu suốt ngày chỉ biết lang thang đầu đường xó chợ như một thằng lưu manh thì làm gì có cô gái nhà lành nào chịu tiến vào nhà họ Cố chứ?

Thế nên, vừa nghe vậy, Cố Chí Phượng lập tức vỗ đùi tán dương không ngớt: “Vẫn là bé nhà ta thông minh nhất!”

Trong lúc hai người nói chuyện, bên ngoài bỗng truyền tới tiếng mưa rơi rả rích. Cửa phòng bật mở, Cố Đình Hoài và Cố Duệ Hoài mặc vội áo trong, khoác thêm áo ngoài, hoảng loạn ra cửa thu đống củi và cỏ khô đang phơi ngoài sân vào nhà. Cố Tiểu Tây đứng cạnh cửa, nhìn bóng dáng bận rộn của họ mà nhoẻn miệng cười.

Cố Chí Phượng vuốt v e hai quả hạch đào trong tay, cười khanh khách nói: “Trời mưa rồi, tưới tắm cho ruộng lúa mạch, năm sau chắc chắn sẽ là một mùa bội thu.”

Nghe thấy những lời này, Cố Tiểu Tây im lặng không đáp.

Mùa bội thu ư?

Sản lượng lương thực sau khi thu hoạch năm nay giảm tận sáu mươi phần trăm, là một năm mất mùa, người dân ăn không đủ no, đói đến xanh xao vàng vọt, không chỉ không đủ sức làm việc, mà vất vả lắm mới chờ tới ngày chuẩn bị thu hoạch mạ lúa mì thì lại xui xẻo đụng phải nạn châu chấu.

Tuy tai họa này không gây ra tình trạng cạn kiệt lương thực trầm trọng như trong “Giai đoạn ba năm khó khăn”, nhưng đủ khiến con người ta cơm không có mà ăn, tình thế này kéo dài tầm chừng hai năm thì cuộc sống của các đại đội xã viên mới dần dần tốt lên.

Sau khi thu dọn xong đồ đạc trong sân, Cố Đình Hoài và Cố Duệ Hoài bước vào nhà với cái đầu ướt nhẹp.

Cố Tiểu Tây đưa hai cái khăn thuê hoa mẫu đơn màu hồng cho họ.

Cố Đình Hoài nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng đều tăm tắp, tủm tỉm đáp: “Cảm ơn bé.”

“Hừ.” Cố Duệ Hoài lại chỉ cười khẩy một tiếng, sau đó nhấc chân trở về phòng, để lại một hàng dấu chân ướt nước. Anh ta không muốn nhìn thấy dáng vẻ nịnh nọt đó của Cố Tiểu Tây, vì anh ta cho rằng Cố Tiểu Tây vẫn là Cố Tiểu Tây khiến người khác cảm thấy chán ghét của lúc trước.