Chương 12: Steve
“Gặp quỷ, gặp quỷ. Thứ này lại tồn tại!” Howard miệng không ngừng lẩm bẩm. Lúc này trong phòng chỉ còn lại có chính hắn một người. Lòng của hắn đang vô cùng vui sướng, nắm thật chặt phong thư kia trong tay, hoàn toàn không thèm để ý Đinh Vũ lúc rời đi đã nói: “Cẩn thận Newton.”
“Vì sao Howard lại kích động như vậy?” Bên ngoài phòng, Diana tò mò hỏi Đinh Vũ.
“Trường sinh a, ai không muốn trường sinh đâu?” Đinh Vũ cười nói.
“Trường sinh?” Diana khó hiểu nói: “Thứ này có cần thiết kích động như vậy sao?”
“Đối với em và người Amazon thì không cần.” Đinh Vũ cười nói: “Bởi vì các em vốn là dân tộc có thể sống rất lâu.”
Ngừng một chút Đinh Vũ lại nói: “Nhưng đối với người bình thường thì rất cần, bởi vì họ chỉ có một trăm năm để sống a.”
“Vậy sao?” Diana nghĩ nghĩ, lại nói: “Lẽ nào bọn họ hẳn là không nên quan tâm nên như thế nào mạnh lên?”
“Có chứ!” Đinh Vũ cười nói: “Có điều phương thức mạnh lên của bọn họ khác với chúng ta. Bọn họ dựa vào khoa học kỹ thuật, chúng ta dựa vào ma pháp cùng thần lực.”
Nghĩ nghĩ, Đinh Vũ lại nói: “Thời kỳ ban đầu của khoa học kỹ thuật không có khả năng cho người ta trường sinh, nhưng đến tận cùng, cũng có thể làm cho người người đều trường sinh, người người đều là Thần.”
“Khủng kh·iếp như vậy?” Bỗng nhiên Diana đối với khoa học kỹ thuật có hứng thú dày đặc.
“Đúng chính là khủng kh·iếp như vậy.” Đinh Vũ thở dài nói: “Có điều quá trình này có lẽ cần mấy ngàn năm, thậm chí mấy vạn năm mới có thể hoàn thành.”
“Không có cách nào rút ngắn sao?” Diana tò mò hỏi.
“Không có cách nào.” Đinh Vũ cười nói: “Khoa học kỹ thuật chính là như vậy. Một khi phát triển văn minh theo hướng đó, thì cần theo chất lượng, không chỉ quân sự, mà còn có dân sinh, kinh tế,… Nói chung thật là nhiều thứ, không giống chúng ta, sức mạnh quy về tự thân.”
Diana nghe cái hiểu cái không, có điều có thứ nàng cũng nhận đồng với Đinh Vũ, đó chính là ở văn minh của bọn họ, sức mạnh đều là quy về tự thân.
Hai người vừa đi vừa nói liền quay về quán trọ đang ở. Chợt nghe thấy nhân viên quán trọ báo cáo: “Có điện thoại của ngài đây.”
“Vậy sao? Cám ơn.” Đinh Vũ cười nói, sau đó nghe điện thoại, chợt thấy đầu bên kia, Jonathan nói: “Đinh, có chuyện thông báo ngươi, hôm nay tìm được người thứ tư Steve Rogers, không biết ngươi có rảnh không? Qua gặp hắn một chút?”
“Ồ? Đã người thứ tư rồi sao?” Đinh Vũ nghĩ nghĩ, cười nói: “Được rồi, mời cho ta địa chỉ.”
“Cậu ta đang ở…” Jonathan báo ra một địa chỉ: “Giống như đang bên hồ vẽ tranh.”
“Ồ, vậy sao? Cám ơn ngươi.” Đinh Vũ cười nói.
Đinh Vũ cùng Diana cùng nhau đi tới công viên ở khu Brooklyn. Theo lời Jonathan, Steve đang ở trong này vẽ tranh.
Đinh Vũ cùng Diana ngừng ở xa xa nhìn xem Steve đang vẽ. Hai người đêu không phải người bình thường, có thể nhận ra Steve đang vẽ cái gì. Đó là một cây liễu, mọc ở ven hồ, trông thật đẹp. Chỉ thấy cây liễu mọc ở ven hồ, rủ xuống cành lá, trông giống như cô gái đang gội đầu bên hồ nước.
Nhìn nhìn, Diana liền nói: “Phải nói vẽ rất đẹp, nhưng đẹp như vậy có thể đánh với Ares sao?”
“A!” Đinh Vũ cười nói: “Cảnh đẹp như vậy, em có thể không lôi Ares vào không?”
“Em chỉ tò mò thôi. Người này thấy thế nào đều gầy yếu cực kỳ.” Diana khinh thường nói.
“Đây là em không biết tương lai của hắn.” Đinh Vũ cười nói: “Với cả… ồ…”
Đột nhiên Đinh Vũ phát hiện tình huống khác thường.
…
Lúc này, Steve đang tập trung vẽ bức tranh phong cảnh cây liễu ven hồ cho bài thi của mình. Hắn phát hiện lần này mình có thể là phát huy hai trăm phần trăm tài năng của mình.
“Nhất định có thể được điểm cao.” Thỉnh thoảng suy nghĩ như vậy lại hiện lên trong đầu Steve, có điều Steve lại vung đi ngay bởi vì hắn biết, lúc vẽ tranh mà nghĩ linh tinh là tối kỵ.
Thế là trong trạng thái này, Steve vẽ tranh, bút đi như bay.
Chẳng biết bao lâu, thẳng đến: “Ấm!”
Một thân ảnh to con xuất hiện trước mặt Steve, đem bức tranh Steve đang vẽ ném qua một bên, sau đó đẩy một cái, khiến hắn ngã ngồi xuống đất.
“Ngươi!” Steve tức giận nhìn xem thân ảnh to con này.
“Ngươi cái gì mà ngươi!” Thân ảnh to con cười gằn nhìn về phía Steve: “Tiểu tử, trong túi tiến có bao nhiêu? Nhanh giao ra!”
“Thomas, ngươi quá đáng!” Steve nghiến răng nói.
“Quá đáng làm sao vậy?” Thomas cười ha hả nói: “Mau giao ra đây, sao lần nào, ta cũng phải đánh ngươi ngất đi, sau đó mới lục trong túi của ngươi đây?”
Steve không nói hai lời, bày ra tư thế quyền Anh.
Đây là một trận không có gì ngạc nhiên đánh và b·ị đ·ánh.
Có điều đáng ngạc nhiên là Steve mỗi một lần b·ị đ·ánh nắm sấp cũng ngay lập tức đứng lên, tiếp tục bày ra tư thế, sau đó lại b·ị đ·ánh nằm sấp.
Thậm chí đến cuối cùng, Steve còn hô ra một câu: “I can do this all day! (Ta có thể làm như vậy cả ngày!)”
Câu nói này hô ra, để đứng ở bên ngoài Diana sửng sốt một chút, sau đó không thèm để ý Đinh Vũ ngăn lại liền xông ra ngoài.
Thực, lần này Đinh Vũ cũng không định ngăn lại nàng. Đinh Vũ ngăn lại nàng là vì để kiểm chứng xem ý chí của Steve như thế nào, cùng với có thể hay không hô ra câu nói nổi tiếng kia hay không? Để mà kiểm chứng thân phận của hắn.
Hiện tại đã nói ra, Đinh Vũ cũng không có tất yếu ngăn lại Diana nữa.
Chỉ thấy Diana như mãnh hổ xuống núi, sau đó một đấm khiến cho tên to con kia co rúm vào, sau đó lại một đạp đem hắn đá xuống trong hồ.
“Ngươi? Ngươi là ai?” Lúc này Steve mặt mũi bầm dập, nhưng vẫn là không hiểu nhìn thoáng qua Diana, không hiểu sao lại có người giúp mình. Bình thường có ai đến giúp mình đâu?
“Xin giới thiệu một chút.” Lúc này có thanh âm từng đằng sau truyền đến: “Ta là Đinh Vũ, có thể gọi ta là Vũ. Nàng là Diana, Diana Prince.”
Steve quay đầu lại, thấy một thiếu niên mặc vest, có mái tóc màu bạc đứng đằng sau, đang cười nhìn mình.
“Cám ơn, cám ơn các ngươi.” Steve khó nhọc nói.
“Không có gì đáng nói.” Đinh Vũ cười nói: “Chúng ta chẳng qua là cảm thấy ý chí của ngươi thật đáng khen, cho nên mới giúp đỡ thôi.”
Ngừng một chút, Đinh Vũ lại cười nói: “Trời cũng tối rồi, chúng ta muốn đi ăn một chút. Thế nào, cùng đi chứ?”
“Không, không cần.” Steve sợ người khác phải chi tiền bao mình ăn thế là nói: “Ta không đói.”
Có điều, cái bụng lại kêu lên rột rột.
“Ha ha.” Đinh Vũ cười nói: “Đừng nói như vậy. Đi, đi, chúng ta cũng không thiếu chút tiền ấy. Chúng ta còn muốn tâm sự về ngươi đâu.”
“Ta?” Trên bàn ăn, Steve ăn ngầu nghiến, có thể thấy cậu bé này đói lắm: “Ngươi nói, muốn ta đi tham quân?”
“Đúng vậy.” Đinh Vũ cười nói: “Thế nào, sợ tham quân sao?”
“Sợ cái gì?” Steve tự tin nói: “Ta muốn tham quân từ lâu rồi, có điều thể trạng của ta quá yếu, sợ không được nhận.”
“Vậy cũng đừng từ bỏ.” Đinh Vũ cười nói: “Cho dù người ta từ chối ngươi, ngươi cũng đừng từ bỏ, cứ xin đi xin lại, thể nào cũng có thể được.”
“Vậy được.” Steve vỗ ngực mứt nói: “Yên tâm đi, ta nhất định có thể xin thành công.”
“Vậy chúc ngươi may mắn.” Đinh Vũ cười nói.
Lúc này, bên cạnh Đinh Vũ, Diana sau một lúc trầm tư suy nghĩ, bỗng nhiên hỏi: “Steve, người có phải có năng lực đặc biệt gì không? Ví dụ như siêu năng lực ấy?”
“Siêu năng lực?” Steve không hiểu nói: “Đó là thứ gì?”
Đây chính là thời này người, không có tin tức bùng nổ, mặc sức tưởng tượng, khiến bọn họ không biết siêu năng lực là gì.
“Đó là năng lực khác hẳn với người bình thường ấy.” Diana nhíu mày nói: “Tỉ như tay không phóng lửa, phóng điện cái gì.”
“Không có a.” Steve nghe nghe, lắc đầu cười nói: “Ta chỉ là một người bình thường mà thôi.”
“Vậy sao?” Diana nhíu mày, không hiểu nói: “Vậy ngươi làm sao giúp chúng ta đánh bại Ares?”
“Ares? Ai vậy?” Steve khó hiểu nói.
“Đó là một vị Thần.” Diana lắc đầu nói: “Mặc dù ý chí của ngươi mạnh mẽ vô cùng, nhưng ngươi quả thực không có khả năng giúp đỡ chúng ta.”
“Thần? Đừng đùa.” Mắt Steve trợn tròn: “Thần làm sao lại tồn tại? Ngươi đang nói đùa sao? Diana?”
“Nàng không nói đùa, Steve.” Lúc này Đinh Vũ cười nói: “Thần là có thật. Nàng còn là con của một vị Thần đâu.”
Steve choáng vàng, lần này hắn quả thực bắt đầu hoài nghi hai người đối diện có phải là mới từ bệnh viện tâm thần chạy ra hay không? Vậy mà nói Thần là có thật?
Đinh Vũ cười nói: “Nhìn!”
Nói xong, thứ nhất là đưa ba người vào trong không gian trong gương, sau đó trên tay xuất hiện một lá chắn pháp thuật.
“Cái này!” Tam quan Steve đổ sụp, quả thực không thể tưởng tượng nổi, lại có người có thể tay không bắn ra một quang ảnh hình tròn: “Đây là cái gì?”
“Lá chắn pháp thuật!” Đinh Vũ cười nói: “Thuận tiện giới thiệu một chút, ta là ma pháp sư.”
Tam quan Steve lại đổ sụp lần nữa, hoàn toàn không ngờ tới hết Thần lại đến ma pháp sư. Thế giới này còn có cái gì là không thể?
Sau đó, Đinh Vũ lại búng tay một cái, hủy đi không gian trong gương cùng với pháp thuật của mình, lúc này lại nói: “Thế giới này thứ không đơn giản nhiều lắm, Steve!”
“Ma, ma pháp sư!” Steve nuốt nước bọt một cái, sau đó lại đột nhiên mắt tỏa sáng, hỏi: “Ta, ta có thể trở thành ma pháp sư sao?”
“Không thể, Steve!” Đinh Vũ không chút do dự cự tuyệt: “Ngươi thích hợp trở thành một chiến sĩ hơn!”
“Một Thánh kỵ sĩ!” Đinh Vũ lại nghĩ như vậy.
“Ta có thể trở thành chiến sĩ sao?” Steve nhìn mình cánh tay nhỏ bắp chân nhỏ, hơi có chút tự ti nói.
“Có thể, Steve!” Đinh Vũ cười nói: “Ngươi sẽ trở thành một chiến sĩ vĩ đại. Hơn nữa là vĩ đại nhất thời đại này.”
Steve có lẽ là cảm thấy lời này thực là nói nhảm, mình là ai lẽ nào mình lại không biết? Nhìn mình như vậy cũng biết không thể nào trở nên vĩ đại như vậy. Nói là đi tham quân còn tạm được. Chiến sĩ vĩ đại? Hay là thôi đi.