Chương 14: Logan
“Đấu khí?” Đinh Vũ tắc lưỡi: “Bọn họ đều cấp mấy rồi?”
“Đội trưởng cấp 2, còn lại đều cấp 1.” Chester nói xong liền vỗ vỗ tay hô: “Các chàng trai, ngừng một chút, qua đây.”
Các chiến sĩ nghe vậy liền dừng tay, nghe theo lời Chester đi qua.
“Giới thiệu một chút, đây là Howard, Đinh Vũ và Diana.” Chester hơi dừng lại, sau đó nói: “Bọn họ theo thứ tự là nhà khoa học, ma pháp sư cùng với chiến sĩ. Bọn họ sẽ trở thành đồng đội của các ngươi.”
Lập tức, các chiến sĩ nhốn nháo lên. Sau đó, một chiến sĩ liền đi ra: “Báo cáo trưởng quan, ta có lời muốn nói.”
“Nói.” Chester nói ngắn gọn.
“Nhà khoa học và ma pháp sư, chúng ta đều có thể hiểu.” Tên lính kia nói: “Nhưng chiến sĩ? Đừng đùa, nàng chỉ là một cô gái mà thôi!”
“Ha, bạn của ta...” Howard đang định nói cái gì, chỉ thấy Diana đã bước ra, nói: “Trong các ngươi, ai là người mạnh nhất?”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía một người, chỉ thấy người này để kiểu tóc hai bên nhô lên, trông giống như một đôi tai.
Người này mặt tràn đầy thú vị nhìn về phía Diana: “Ta là đội trưởng của bọn họ, Logan, cô nói xem?”
“Rất tốt!” Diana nói: “Chỉ cần ngươi có thể qua được một hiệp trong tay ta, ta lập tức rời khỏi.”
“Ha ha...” Đám chiến sĩ cười lên ha hả, tất cả mọi người đều tin rằng cô gái này đang khoác lác.
“Cô gái, đừng đùa...” Logan còn chưa nói xong, chỉ thấy một bóng người loé lên, còn chưa thấy rõ là chuyện gì xảy ra, người đã bay ra ngoài, khi rơi xuống đã ngồi chồm hỗm ôm bụng.
Đám lính lập tức im bặt, mặc dù có thành phần đánh lén, nhưng đội trưởng của bọn họ còn chưa phản ứng lại liền đã b·ị đ·ánh bay ra ngoài, đây cũng quá mạnh đi a.
Bất quá chỉ thấy một giây sau, Logan lập tức nhảy dựng lên, đôi tay hiện ra lợi trảo, đôi mắt thiêu đốt lên chiến ý: “Không tính, lại đến!”
Diana thấy vậy, trong đôi mắt hiện lên thưởng thức, sau đó không nói hai lời xông lên.
Trận đánh này quả thực không có một chút ngạc nhiên nào, Logan hoàn toàn là bị Diana đè lên đánh. Đinh Vũ nhìn thấy khả năng khôi phục cùng đôi lợi trảo của Logan, cũng biết người này là ai. Còn Diana? Nàng mặc dù rất kinh ngạc đối với khả năng khôi phục cùng ý chí của người lính này, nhưng cũng chỉ vậy mà thôi, nàng đánh lên quả thực như mèo vờn chuột.
Đám chiến sĩ kia hiện tại cũng biết điều, không còn dám nói thêm nửa câu.
Lúc này, Đinh Vũ ho khẽ một tiếng: “Diana, đừng tay a, lại đánh xuống là xảy ra nhân mạng đó.”
Diana lúc này mới dừng tay, cười nói: “Ngươi rất khá.”
Logan nằm liệt trên mặt đất, đều chẳng muốn động dù chỉ là một ngón tay.
Chester thực sự kinh ngạc, hắn đã từ ngài Morgan nghe qua sự mạnh mẽ của hai người Đinh Vũ và Diana, nhưng vẫn không ngờ là mạnh đến thế. Không nói tới ma pháp sư, chỉ nói nữ chiến sĩ kia, quả thực là có thể một mình đánh ngã toàn bộ tiểu đội dưới tay mình.
Peggy cũng rất ngạc nhiên, bởi vì nàng cũng không ngờ cô gái trông còn trẻ hơn mình này lại thể hiện ra sức chiến đấu mạnh mẽ đến thế. Bởi vì ngay cả nàng cũng mới cấp hai đoạn thứ nhất mà thôi.
“Được rồi, đám lính.” Chester lúc này lên tiếng, hắn cũng bị biểu hiện của Diana kinh diễm đến: “Hiện tại đã biết nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên chưa? Cẩn thận kẻo ra ngoài chiến trường thì bị làm thịt lúc nào không hay.”
“Khi… khi khác, chúng… chúng ta lại đấu tiếp.” Logan lúc này gian nan bò lên, lời nói cũng có chút run rẩy.
“Rất vui lòng.” Diana cười nói, nàng cũng rất khâm phục ý chí của người này.
Lúc này, Chester bắt đầu giới thiệu đám lính cho ba người Howard, Đinh Vũ cùng Diana. Sau đó, bọn họ đi vào phòng họp, bắt đầu lên kế hoạch giải cứu tiến sĩ Erskine.
“Điều quan trọng là bọn họ không biết mục đích của chúng ta.” Chester nói: “Chúng ta có thể cử một đội đi t·ấn c·ông chính diện, sau đó một tiểu đội gồm hai đến ba người tiềm nhập bên trong, tranh thủ thời gian giải cứu tiến sĩ.”
“Kế hoạch này chúng ta đồng ý.” Đinh Vũ cười nói: “Hơn nữa tiểu đội kia liền để ta cùng Diana đi a.”
“Không chỉ hai người.” Chester gật gù: “Còn có Logan. Logan biết địa đồ của căn cứ đó, có thể dễ dàng dẫn mọi người tới chỗ tiến sĩ.”
“Bên ngoài sẽ giao cho ta chỉ huy.” Lúc này Peggy Carter tiếp lời.
“Thành.” Đinh Vũ cười nói: “Vậy hôm đó hẹn gặp các vị ở phân bộ.”
“Được rồi, giải tán.” Chester vỗ tay cái độp nói: “Vũ, hôm đó đừng đến muộn.”
…
Ngày thứ ba, Đinh Vũ cùng Diana, Howard ngồi xe đi tới phân bộ.
Ở đây, mọi người đã chuẩn bị rất đầy đủ. Một đám lính lưng đeo súng ống, dao găm cùng với kỵ sĩ kiếm. Phải nói chuẩn bị thật là đầy đủ.
Logan thì không mang theo v·ũ k·hí lạnh, đối với hắn mà nói, lợi trảo của hắn chính là v·ũ k·hí mạnh mẽ nhất.
Đám người lên máy bay, bắt đầu bay về phía chiến trường.
Ngồi trên máy bay, Đinh Vũ rất là nhàm chán, thế là hỏi: “Các vị, ai biết chơi bài không?”
“Bài? Poker?” Logan cười hỏi.
“Mặc dù ta thích tá lả hơn, nhưng poker cũng được.” Nói, trong tay Đinh Vũ biết ảo ra một bộ bài Tú Lơ Khơ, cười nói: “Tới mấy người, chúng ta làm vài ván cho đỡ nhàm chán.”
“Được.” Logan đồng ý, sau đó hô: “James, Rob qua đây.”
Mấy người quây thành một vòng tròn, bắt đầu chia bài.
Một lúc sau…
“Không chơi, không chơi.” Logan khua tay nói: “Ma pháp sư quá thông minh, chúng ta chơi không lại.”
James cùng Rob cũng thể hiện ra vẻ mặt cùng chung mối thù.
“Ai.” Đinh Vũ thở dài: “Vậy thôi, liền ba cây đi.”
“Ba cây?” Logan tò mò hỏi.
“Là như vậy…” Đinh Vũ liền giảng ba cây cho ba người, sau đó bắt đầu chia bài.
Một lúc sau…
“Không thể nào…” Logan bụm mặt: “Ngươi có phải gia trì cho mình thuộc tính may mắn? Làm sao lần nào không chín thì mười?”
“Không có a.” Đinh Vũ cười nói: “Là ta may mắn thôi.”
Đám người sảo sảo nháo nháo, mãi cho tới máy bay đáp xuống sân bay gần chiến trường Mỹ-Đức.
Xuống máy bay, một đám lính đi đứng loạng choạng, như say rượu, xem ra là thua choáng váng.
Nơi này là một căn cứ của nước Mỹ. Nhìn xa xa, từng dãy phòng ốc mọc lên, từng đoàn lính Mỹ hoặc huấn luyện, hoặc tuần tra, mang theo khí tức túc sát.
Lần này Howard không cùng đi, chỉ có Peggy dẫn đội.
Đám người dừng lại tại trong căn cứ một đêm, hôm sau liền lên ô tô vận tải, tiến vào lãnh thổ nước Đức.
Đương nhiên, bọn họ phải đi đường nhỏ, chuyên môn né tránh các chốt quản lý của người Đức.
Trên đường đi, Đinh Vũ quan sát cảnh vật chung quanh, cây cối mọc lên như rừng, mang theo bầu không khí trong sạch, không có chút nào nhiễm khói lửa c·hiến t·ranh.
Nhìn nhìn, Đinh Vũ cảm thán thời cổ thật là tốt, không có chút nào ô nhiễm, không giống với hiện đại, không khí thật là nhiễm lên mùi xú uế.
Đoàn người trải qua hai ngày bôn ba, cuối cùng cũng đến nơi cần đến.
Đây là một tòa lâu đài cực kỳ xa xưa, mang theo phong cách Trung cổ. Từng dãy tháp mọc lên, trông cực kỳ hùng vĩ.
Đinh Vũ thầm nghĩ tòa thành này nếu như ở vào thời đại Trung cổ, làm gì có người có thể công phá?
Đáng tiếc, hiện tại là thời hiện đại.
Đoàn người xuống xe, nghỉ ngơi một buổi chiều, ôn lại kế hoạch tác chiến.
Khi màn đêm kéo xuống, trong tòa lâu đài kia vẫn là ánh sáng lóe lên, chiếu sáng phương viên hai mươi mét.
Đinh Vũ dẫn theo Diana cùng với Logan tiềm hành đến chỗ bóng đèn không chiếu tới.
Tại đây, Đinh Vũ có thể nhìn thấy rõ ràng trên một tháp canh, một tên lính đang đứng sừng sững.
“Ngươi nói, ngươi có thể đưa chúng ta đi vào?” Logan tò mò hỏi.
“Đúng vậy.” Đinh Vũ cười nói, sau đó vẽ vòng tròn: “Thông qua phép thuật truyền tống.”
Vòng tròn vẽ xong, mọi người nhìn vào, kinh hãi phát hiện đối diện lại là lưng của một tên lính người Đức.
Đinh Vũ nhanh chóng vọt vào, chặt cổ của hắn, sau đó vẫy vẫy tay, ra hiệu Diana cùng với Logan theo sau.
Sau đó lại nói với Peggy Carter: “Chờ tìn hiệu của ta rồi hãy bắt đầu.”
Peggy gật gật đầu, sau đó vòng tròn đóng lại.
Đinh Vũ, Diana cùng Logan bắt đầu con đường tiếm hành của mình. Tòa lâu đài này quả thực như là mê cung, có rất nhiều ngã rẽ. May mắn Logan có thể phân biệt ra được, nếu không ba người xác định là lạc đường.
Đám người đi một hồi, cuối cùng tới trước một doanh trại lính.
“Ngươi xác định phòng thí nghiệm của người Đức ở trong này sao, Logan?” Đinh Vũ cau mày nói.
“Đúng vậy.” Logan gật gù: “Đây là thói quen của người Đức, luôn luôn đem phòng thí nghiệm đặt bên trong trại lính.”
“Vậy được rồi.” Đinh Vũ nghe vậy, liên vẻ vòng tròn.
Peggy Carter lúc này có thể nói là rất căng thẳng, nàng rất không xác định ba người kia có thành công tìm tới phòng thí nghiệm kia không?
Càng quan trọng hơn, bọn họ có thể đột phá tầng tầng phong tỏa sao?
Hơn nữa, coi như bọn họ có thể tới, bên mình có thể hấp dẫn hỏa lực, lẽ nào bọn họ có thể đột tiến vào phòng thí nghiệm, giải cứu tiến sĩ?
Đây đều là những thứ đáng giá lo lắng.
Bất quá không có cách nào, Peggy cũng chỉ có thể chờ đợi.
Lúc này, chỉ thấy đối diện, một cái vòng tròn nhỏ lóe lên, một cái cánh tay duỗi ra, đánh một cái OK thủ thế.
Peggy không còn do dự nữa, lúc này hạ lệnh: “Tiến công!”