Chương 20: Ta vậy mà bị giết?
“Thứ này thật sự có thể quan sát tương lai?” Đinh Vũ tò mò chỉ vào một cỗ máy, hỏi Nathaniel. Lúc này Jane đã tách ra, tạm biệt bọn họ, đến phiên Nathaniel dẫn bọn họ tham quan.
“Đúng vậy.” Nathaniel giới thiệu cho ba người Đinh Vũ: “Tuy rằng chỉ là một số đoạn ngắn, không phải toàn bộ tương lai, nhưng ta nghĩ nó rất chính xác.”
“Ngươi biết, bạn của ta, tương lai luôn thay đổi.” Howard lắc đầu cười nói: “Nhất là sau khi ngươi đã quan sát tương lai của mình.”
“Đúng vậy.” Nathaniel cười nói: “Cho nên, ngươi không muốn quan sát?”
“Đương nhiên là có.” Howard cười nói: “Mau mở ra, ta muốn vào trong quan sát tương lai của mình.”
“Được thôi.” Nathaniel cười cười, sau đó mở ra cỗ máy. Howard chui vào trong. Cửa khoang đóng lại.
Nathaniel ấn một cái nút, lập tức cỗ máy vận hành lên.
“Ngươi thấy điều gì, Howard?” Đinh Vũ tò mò gọi vào.
“Oa! ta cưới một cô gái thật xinh đẹp!” Howard lúc này kêu lên: “Nàng gọi Maria, có một đầu tóc dài tới eo!”
“Oa! Đó là con trai của ta sao?” Howard kêu: “Trông thật đáng yêu.”
…
“Oa! Đây là cái gì? Con kiến?” Howard ngạc nhiên kêu lên.
…
“Oa! Ta… ta vậy mà bị…” Âm thanh Howard trở nên tràn đầy sợ hãi.
“Không tốt!” Nathaniel kinh ngạc kêu lên, vội vàng ấn xuống một cái nút. Chỉ thấy âm thanh của cỗ máy dừng lại, cửa khoang lập tức dâng lên, chỉ thấy Howard đi ra ngoài, ngã quỵ trên mặt đất.
“Không thể nào, không thể nào, ta vậy mà bị… bị…” Howard tràn đầy sợ hãi, nói.
“Bình tĩnh, bình tĩnh.” Tay của Đinh Vũ sáng lên, lập tức một ánh sáng nhạt bắn lên người Howard, vậy mà thần kỳ khiến Howard bình tĩnh lại.
“Nói cho chúng ta, ngươi bị làm sao? Howard?” Diana hỏi.
“Ta bị g·iết! Trời ạ! Ta bị một người có cánh tay sắt g·iết!” Howard sợ hãi nói.
“Ngươi thấy rõ mặt mũi của hắn sao?” Đinh Vũ tò mò hỏi. Hắn hơi hồi hộp, nếu mà Howard biết là ai g·iết hắn, chỉ sợ về sau người kia không có quả ngon để ăn.
“Hình ảnh mơ hồ quá, ta thấy không rõ.” Howard nhíu mày nói.
“Được rồi.” Đinh Vũ nghĩ nghĩ nói: “Vậy trong đó, ngươi có thấy bản thân thi triển ra ma pháp gì không?”
“Không có a.” Howard nghĩ nghĩ nói, sau đó tràn đầy thất vọng nói: “Chẳng lẽ cuối cùng, ta vẫn không thể học được ma pháp? Lúc gặp tên kia, ta chỉ như cái người bình thường, hoàn toàn b·ị đ·ánh.”
“Có lẽ vậy.” Đinh Vũ hơi thở phào: “Hoặc có lẽ, thứ ngươi thấy không phải tương lai của vũ trụ này.”
“Ồ, là sao?” Đến phiên Nathaniel kinh ngạc hỏi: “Ý ngươi là cỗ máy của ta quan sát đến là một vũ trụ khác?”
“Đúng vậy.” Đinh Vũ nghĩ nghĩ nói: “Không biết các ngươi đã nghe qua khái niệm: Vũ trụ song song chưa?”
“Vũ trụ song song?” Nathaniel nghĩ một lúc, sau đó nói: “Năm 1895, nhà triết học William James đã sử dụng thuật ngữ ‘Đa vũ trụ’ ngươi nói là thứ này?”
“Đúng vậy.” Đinh Vũ gật gù nói: “Theo ta được biết, khác biệt vũ trụ tồn tại ở các không gian khác nhau. Nhưng bọn chúng đều có chung một dòng sông thời gian, có điều trong dòng sông thời gian này lại phân loại các tiết điểm thời gian thuộc về các vũ trụ khác nhau.”
Dừng lại một chút, Đinh Vũ lại nói: “Tuy rằng ngươi đã quan sát đến dòng sông thời gian, nhưng ngươi lại không chọn trúng tiết điểm thời gian, thành ra ngươi quan sát đến vũ trụ không phải là vũ trụ này, mà là một vũ trụ khác.”
“Vậy sao?” Nathaniel gật gù: “Kiến giải của ngươi quả thực rất có ích lợi đối với nghiên cứu của ta. Cám ơn ngươi.”
“Không có gì.” Đinh Vũ cười nói.
“Hiện tại quan tâm không nên là vấn đề này a.” Howard sụp đổ: “Hiện tại nên quan tâm không phải là ta sẽ bị g·iết sao?”
“Đúng ngươi sẽ bị g·iết.” Đinh Vũ cười nói: “Tuy rằng khác biệt vũ trụ, nhưng ngươi cũng sẽ bị g·iết nếu…”
“Nếu cái gì a?” Howard vội vàng nói. Thực sự là vấn đề liên quan đến tính mạng của mình, hắn không thể không gấp.
“Nếu ngươi không học ma pháp.” Đinh Vũ dừng một chút, lại nói: “Hoặc không tìm thấy thứ gì có thể gia tăng khả năng sinh tồn của ngươi.”
“Đúng a, còn có ma pháp.” Howard nghĩ nghĩ, nói: “Vũ, ngươi nhất định phải giúp ta. Ta muốn học ma pháp. Bởi vì cho dù lấy được Infinity Formula, ta cũng vẫn có thể sẽ c·hết!”
“Tốt, ngươi là bạn của ta mà.” Đinh Vũ cười nói: “Ta sẽ không ngồi nhìn ngươi c·hết.”
“Ồ, các ngươi cũng biết Infinity Formula?” Bỗng nhiên Nathaniel xen vào hỏi.
“Ngươi cũng biết?” Howard hỏi lại.
“Ta đương nhiên biết a.” Nathaniel cười nói: “Chỉ cần là nhà khoa học mà ở trong Brotherhood of the Shield thì đều biết thứ này.”
“Ồ, vậy làm sao đạt được nó?” Lần này Howard không có chút nào có vẻ xúc động, bởi vì hắn đã biết tương lai của hắn. Chỉ có ma pháp mới có thể cứu được hắn.
“Đóng góp a!” Nathaniel cười nói: “Chỉ cần có một đóng góp đáng kể cho Brotherhood of the Shield, ngươi thì sẽ đạt được nó. Đây coi như là một phúc lợi rất tốt, không phải sao?”
“Đồng ý.” Đinh Vũ cười nói, sau đó lắc đầu: “Đáng tiếc, ta không phải là một nhà khoa học, nếu không, ta cũng muốn đạt được nó.”
Nói xong, Đinh Vũ lại quay sang nhìn về phía Diana: “Em có muốn nhìn xem tương lai không?”
“Nó lại không phải tương lai của em, nhìn làm gì?” Diana khinh thường nói. Cho dù thực sự là tương lai của nàng, nàng cũng không muốn nhìn, bởi vì đối với nàng mà nói, tương lai của mình nhất định phải do mình từng quyền đánh ra.
“Được rồi, nhưng anh thì rất tò mò.” Đinh Vũ cười nói: “Anh muốn nhìn một chút.”
Nói xong, Đinh Vũ liền đi vào cửa khoang.
Cửa khoang đóng lại, Nathaniel lại bấm cái nút để khởi động máy.
Âm thanh máy móc vận hành vang lên.
Nathaniel kêu lên: “Vũ, ngươi thấy gì?”
“Không có gì a.” Âm thanh của Đinh Vũ vẫn bình thản như cũ.
“Sao có thể không có?” Đến phiên Howard kinh ngạc.
“Bởi vì không có gì a.” Đinh Vũ nói: “Tất cả đều là một vùng tăm tối, không có gì hết.”
“Không có gì hiện lên trong đầu ngươi sao, Vũ?” Nathaniel kêu lên, sự kinh ngạc tràn đầy trong âm thanh.
“Thực sự là không có a.” Đinh Vũ cười.
Một phút…
Hai phút…
Năm phút…
…
Mười phút…
“Ta có thể ra rồi chứ?” Đinh Vũ cười nói.
“Được rồi.” Nathaniel bất đắc dĩ nói, sau đó ấn nút đóng lại máy.
“Ta đoán.” Vừa ra, Đinh Vũ liền nói: “Ta chỉ tồn tại ở vũ trụ này, các vũ trụ khác không có sự tồn tại của ta, cho nên máy móc của ngươi không tìm được gì?”
“Nhưng lẽ nào nó lại không bắt tới ngươi ở vũ trụ này?” Nathaniel không hiểu hỏi.
“Có lẽ ta tồn tại là một biến số cực lớn chăng?” Đinh Vũ vẫy vẫy tay, móc ra một điếu xì gà, hít một cái: “Ai, cô độc là tịch mịch cỡ nào?”
“Thật buồn nôn.” Howard khinh thường nói: “Ngươi không trang bức sẽ c·hết a?”
“Được rồi.” Đinh Vũ đem điếu xì gà bỏ ra khỏi miệng, nhả một vòng khói: “Ngươi không cảm thấy, nếu địch nhân của ta cho rằng có thể quan sát đến tương lai của ta. Sau một hồi giãy dụa và khổ sở, hắn quan sát đến lại là một vùng tăm tối. Hắn không phải sẽ rất khó chịu sao?”
“Ngươi nói có lý.” Howard cười nói: “Vậy chúc mừng ngươi, ngài Không-Có-Tương-Lai!”
…
Đinh Vũ, Howard cùng Diana ở Immortal City tham quan vài ngày. Một ngày này, Đinh Vũ quyết định phải đi về. Bởi vì Diana đã cảm thấy chán. Ở cái nơi không có chiến đấu, không có đổ mồ hôi, Diana là sẽ không quyến luyến. Nàng mong chờ có thể trở lại trên chiến trường, nơi nàng có thể tìm tới Ares.
Thế là, Howard, Đinh Vũ cùng Diana bước lên con đường đi trở về căn cứ của nước Mỹ.
Sau nhiều ngày bôn ba trên đất liền và trên biển, ba người rốt cuộc cũng đi trở về. Đặc biệt là lần này Đinh Vũ cùng Diana không say sóng một chút nào. Đây có lẽ là do thể chất của hai người đi. Điều này khiến cho Howard chậc chậc, thán một tiếng lạ kỳ.
Về căn cứ, nghỉ ngơi vài ngày, Howard liền bay trở về New York. Đinh Vũ cùng Diana thì lại đi tới phòng nghị sự.
Ở đây, Chester, Peggy cùng Logan đã chờ đợi.
“Lần này lại có nhiệm vụ gì đây?” Đinh Vũ cười nói.
“Chúng ta phát hiện một căn cứ của Hydra tại Romania. Chúng ta cần thăm dò nó. Dưới tình huống đặc biệt, ta cho phép các ngươi hủy đi nó.” Chester nghiêm túc lật lên một tập tài liệu, nói.
“Romania? Vương quốc của các Vampire?” Đinh Vũ ngạc nhiên hỏi lại.
“Đúng vậy.” Chester nghĩ nghĩ nói: “Ở đây, Vampire đã tồn tại hàng nghìn năm. Chúng ta có chứng cứ cho rằng các Vampire đã trở thành đồng minh của Nazi.”
“Vậy chúng ta tiêu diệt nó.” Diana tràn đầy xúc động nói.
“Bình tĩnh, hài tử.” Chester cười nói: “Chúng ta cũng chưa biết tin tình báo chính xác hơn về nó, ví dụ như lực lượng bố phòng, các công nghệ được ứng dụng,… Chúng ta không thể hành động thiếu suy nghĩ, nếu không thiệt hại sẽ là chính binh lính của chúng ta.”
“Được rồi, trưởng quan.” Diana cũng biết mình hơi bị xúc động. Thật sự là nàng đã nghe mẹ mình kể về các Vampire. Bọn họ đều là những huyết nô của ác ma. Năm đó ác ma xâm lấn qua Trái Đất, bọn họ đã từng thu nạp nhân loại trở thành nô lệ của mình. Một phần trong đó trở thành huyết nô. Những huyết nô này chỉ có thể sống vào ban đêm, không thể gặp ánh mặt trời, nếu không sẽ bị thiêu c·hết.