Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Comic Ác Ma Pháp Sư

Chương 24: Anna Valerious




Chương 24: Anna Valerious

“Tấn công nơi đó?” Logan hỏi lại: “Ngươi muốn g·iết bá tước Dracula?”

“Đúng vậy.” Đinh Vũ nghiêm túc nói: “Dracula đã trở thành liên minh với Nazi. Chúng ta phải chặt đứt tay chân của Nazi. Dracula không nên tồn tại trên đời nữa.”

Logan cân nhắc nói: “Vậy được, ta sẽ đem tình hình xảy ra báo cáo với Đại tá Chester. Các ngươi nhớ cẩn thận nhé.”

“Được.” Đinh Vũ gật gù, sau đó lấy một tấm bản đồ, ngựa không dừng vó, dẫn Diana tiến về phía sâu ở bên trong Romania. Mà mục tiêu của bọn họ là: Transylvania.



Trèo đèo lội suối, Đinh Vũ cùng Diana đi bộ đã qua thật lâu.

Nửa ngày, khi đang đi trên đường, Đinh Vũ ngẩng đầu lên, vậy mà phát hiện có ba con Vampire đang bay qua đỉnh đầu. Lưng bọn chúng mọc ra cánh, trông như là cánh dơi.

Ba con Vampire này cũng phát hiện hai người Đinh Vũ, thế là quay trở lại, ngăn cách đường đi của hai người.

“Các ngươi là Vampire dưới quyền Dracula?” Đinh Vũ tò mò hỏi.

“Đúng vậy.” Một con Vampire nói: “Chúng ta đều là Vương hậu của hắn.”

Sau đó con Vampire này lại hỏi: “Các ngươi chính là những kẻ đã g·iết Vương tử.”

“A? Sao ngươi biết?” Đinh Vũ kinh ngạc hỏi.

“Chúng ta lần theo dấu chân.” Con Vampire này nói: “Còn có một đội xe, nhưng đã về căn cứ. Chúng ta không tiện t·ấn c·ông. Khi quay trở lại dò xét thì phát hiện dấu chân. Dấu chân này lại đang hướng tới Transylvania.”

Nói đến đây, còn Vampire này lại cười lạnh: “Các ngươi thật là ngu xuẩn. Giết xong Vương tử, lại không chạy trốn cho nhanh, vậy mà muốn tiếp tục tiến tới Transylvania. Nói, các ngươi có ý đồ gì?”

Đinh Vũ cười nói: “Không có cái gì, muốn mượn đầu của bá tước để chơi một chút.”

Ba con Vampire nghe thấy thế, tức giận rít một tiếng, sau đó nhào về phía hai người Đinh Vũ.

“Cẩn thận, bọn chúng biết bay.” Sắc mặt của Đinh Vũ ngưng trọng, nói.

Diana gật gù, lập tức giơ lên tấm chắn, đem một con Vampire đánh bay. Đinh Vũ cũng quơ súng và trường đao, lưng đối lưng với Diana, chống đỡ ba con Vampire vây công.

Mấy hiệp qua đi, đột nhiên, một âm thanh xé gió vang lên. Một mũi tên, không biết từ đâu ra, đâm thủng tim một con Vampire, khiến nó ngã xuống trên mặt đất.



“Marishka!” Hai con Vampire thấy thế, hét lên, vội vàng lao xuống, ý đồ cứu đi người bạn của mình.

Nhưng Đinh Vũ cùng Diana đâu để cho hai tên này được như ý? Lập tức, Đinh Vũ đem đạn nhắm ngay hai con Vampire, liên tục nổ súng. Đạn bay ra, bị hai con Vampire đánh bay, nhưng lại chậm lại tốc độ hạ xuống của bọn chúng.

Diana không chần chờ chút nào, xông tới, chém xuống đầu của con Vampire tên là Marishka.

Hai con Vampire còn lại thấy thế, không hạ xuống nữa, hét lên: “Các ngươi sẽ hối hận, sẽ trả giá xứng đáng!” Sau đó bay đi, biến mất ở phía cuối chân trời.

Lúc này, Đinh Vũ mới chú ý tới, một người đàn ông đi ra từ trong bóng râm của cây cối. Người này, trên đầu mang mũ cao bồi, người khoác áo jacket, trong tay cầm theo một thanh nỏ có hình thù kỳ quái.

“Ngươi là?” Đinh Vũ tò mò hỏi.

“Van Helsing.” Người này đáp, sau đó lại hỏi: “Các ngươi tiến về Transylvania để làm gì?”

Đinh Vũ nghe được người này lại tên là Van Helsing, thế là biết đây là ai, cho nên cũng không giấu giếm: “Chúng ta muốn thăm dò mặt bên ngoài của tòa lâu đài của bá tước Dracula. Chúng ta sẽ t·ấn c·ông nơi đó.”

“Các ngươi?” Van Helsing lắc đầu: “Chỉ có hai người các ngươi? Căn bản không đủ nhét kẽ răng!”

“Không chỉ chúng ta.” Đinh Vũ bật cười, nói: “Còn có đồng bạn của chúng ta.”

“A, đồng bạn của các ngươi?” Van Helsing vẫn lắc đầu, buồn cười nói: “Các ngươi không hiểu mình phải đối phó với thứ gì. Vampire cũng không phải là những quái vật mà người bình thường có thể đối phó.”

“Thật sao?” Đinh Vũ cân nhắc nói: “Trước lúc này, Diana...” Đinh Vũ chỉ vào Diana: “Đã g·iết một con Vampire. Hắn tự xưng là Vương tử. Chúng ta cũng g·iết sạch toàn bộ người hầu của hắn. Không biết như vậy đã tính là có tư cách chưa?”

Sắc mặt Van Helsing trở nên nghiêm túc, hắn nói: “Vương tử? Ngươi không nói đùa?”

“Làm sao lại đùa đâu?” Đinh Vũ cười nói: “Nếu không thì ngươi nghĩ tại sao ba con Vương hậu kia vừa gặp mặt, đã muốn g·iết ta?”

Van Helsing trầm tư. Hắn cảm thấy lời nói của Đinh Vũ rất không đáng tin cậy, nhưng sự thật đã chứng minh hắn đúng. Hơn nữa, vừa rồi, bọn họ còn g·iết một con Vương hậu, mặc dù trong đó cũng có công lao của mình.

“Bạn của ta.” Đinh Vũ đánh gãy sự trầm tư của Van Helsing: “Ta biết ngươi đang săn g·iết Vampire. Có thể dẫn chúng ta tới toà lâu đài của bá tước Dracula không? Ta bảo đảm chúng ta chỉ thăm dò vòng ngoài.”

Van Helsing nhíu mày lại. Nói thật, hắn cảm thấy lời đề nghị này của Đinh Vũ rất không đáng tin cậy. Nhưng không biết tại sao, hắn cảm giác nếu mình làm theo lời đề nghị này, sẽ có chuyện tốt xảy ra.

“Cũng tốt, thì dẫn bọn họ đi xem một chút.” Van Helsing thầm nghĩ: “Hi vọng tới lúc đó, bọn họ biết khó mà lui.”

Thế là Van Helsing nói: “Được, nhưng chỉ thăm dò vòng ngoài thôi đấy.”

Đinh Vũ vỗ tay cái đụp, cười nói: “Chúng ta lên đường thôi.”



Ba người kết bạn mà đi.

Trên đường đi, Đinh Vũ hỏi thăm Van Helsing cặn kẽ về Vampire: “Van, thực lực của Dracula đã đạt tới trình độ gì? Ngươi biết không?”

“Hắn?” Van Helsing nghĩ nghĩ nói: “Ta đoán là cấp 3 đoạn thứ 9. Ta từng gặp qua hắn chiến đấu với một người sói. Người sói kia đã là cấp 3 đoạn thứ 5, hắn kết thúc chiến đấu cũng không nhanh, nhưng lại có thể xé nát người sói kia.”

“Vậy sao?” Đinh Vũ hơi thở phào nhẹ nhõm, dù sao Diana cũng mới cấp 3 đoạn thứ 9.

“Những Vampire này có biết ma pháp không?” Đinh Vũ lại hỏi.

“Trên cơ bản là không.” Van Helsing nói: “Bọn chúng đều dùng thân thể để chiến đấu.”

“Bất quá.” Van Helsing hơi dừng lại, nói: “Dracula lại biết ma pháp. Hắn gọi thứ ma pháp đó là Huyết ma pháp.”

“Huyết ma pháp?” Đinh Vũ nhíu mày nói: “Nghe tên đã biết không phải thứ tốt.”

“Đúng vậy.” Van Helsing nói: “Chỉ có Vampire mới có thể sử dụng Huyết ma pháp. Bởi vì nó cần Huyết lực tới khu sử, mà chỉ có Vampire mới có Huyết lực.”

“Huyết lực?” Nghe đến cái từ mới này, Đinh Vũ tò mò hỏi lại.

“Nó giống như Đấu khí, Thánh lực, hay các loại năng lượng khác.” Van Helsing nói: “Nhưng nó là thông qua máu tươi chuyển hoá mà thành.”

“Thật tà ác.” Diana cảm khái nói.

“Ai nói không phải đâu?” Đinh Vũ cũng cảm khái, nhưng lại hỏi: “Vậy những Vampire khác cũng có thể tu luyện Huyết ma pháp mà, vì sao chỉ có Dracula mới có Huyết ma pháp?”

“Ta làm sao biết?” Van Helsing bĩu môi: “Có lẽ Dracula không truyền thụ cho bộ hạ của hắn? Làm như vậy, hắn có thể duy trì sự thống trị của mình?”

Đinh Vũ nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Ta xem v·ũ k·hí của ngươi, lực sát thương của nó có vẻ rất mạnh, ai thiết kế ra vậy?”

“A, là một người gọi Carl. Hắn là một thầy tu.” Van Helsing mỉm cười nói.

“Vậy sao? Lần này tới, hắn không đi cùng ngươi sao?” Đinh Vũ tò mò hỏi. Dựa theo trí nhớ về phim ảnh của Đinh Vũ, lần này tới Transylvania, Carl hẳn là cũng đi theo mới đúng.

“Tại sao hắn phải đi theo ta?” Van Helsing không hiểu hỏi lại: “Hắn chỉ là một thầy tu mà thôi, một thầy tu tay trói gà không chặt.”



“Vậy sao?” Đinh Vũ nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Vậy nhiệm vụ lần này của ngươi không phải là tiêu diệt Dracula sao?”

“Không phải a.” Van Helsing cũng kinh ngạc hỏi lại: “Ngươi cảm thấy ta có tư cách làm điều này sao? Lần này ta đến đây chỉ vì truy tra một vụ án g·iết người thôi.”

“Án g·iết người?” Đến phiên Đinh Vũ ngạc nhiên. Trong nguyên tác, tình huống không hề giống như hiện tại.

“Đúng vậy.” Van Helsing nói: “Hung thủ bỏ trốn tới Transylvania. Ta phải đi tìm kiếm hắn.”

“Nhiệm vụ này có phải là do Hồng y giáo chủ giao cho ngươi không?” Đinh Vũ lại hỏi.

“Đúng rồi.” Van Helsing gật gù: “Làm sao ngươi biết?”

“A, ta là ma pháp sư, có khả năng tiên đoán một số thứ thôi.” Đinh Vũ che lấp, cười nói.

Cứ như vậy, ba người vừa nói vừa đi, rất nhanh thì đi tới một ngôi làng. Ngôi làng này là ngôi làng gần nhất với lâu đài của Dracula.

Khi ba người đặt chân đến ngôi làng này, liền phát hiện sự vắng vẻ của nó. Trên đường đi, cơ hồ là không có người nào.

Có điều, ngay khi bọn họ đi tới giữa quảng trường của ngôi làng, những người dân trong ngôi làng lại đi ra, tụ tập xung quanh, tò mò đánh giá những người xa lạ này.

“Thật sự là như ma quỷ.” Đinh Vũ lẩm bẩm một tiếng.

Lúc này, một người phụ nữ đi tới trên quảng trường, nói bằng cách ra lệnh: “Những người xa lạ, hãy xưng tên ra.”

“Ha, bạn của ta, đây không phải cách chào đón khách nhân tốt nhất.” Đinh Vũ cười lạnh nói.

“Chúng ta không quen biết các ngươi.” Người phụ nữ nói: “Cho nên các ngươi không phải khách nhân của chúng ta.”

“Nhưng trước khi hỏi người khác, tại sao ngươi không tự giới thiệu mình?” Van Helsing bất mãn nói.

“Được thôi.” Người phụ nữ cười gằn nói: “Ta là Anna, Anna Valerious, phụ trách quản lý ngôi làng này.”

“Oh, Anna Valerious.” Đinh Vũ cười nói: “Ngươi có một dòng họ khá hay. Dòng tộc của ngươi đã làm ra những cống hiến đáng kể trong việc chống lại Vampire và Dracula.”

“Ngươi không cần nịnh.” Mặc dù Anna nói như thế, nhưng xem ra nàng rất hưởng thụ lời nói của Đinh Vũ: “Hiện tại, các ngươi nên tự giới thiệu mình.”

“Được.” Đinh Vũ cười nói, đem mũ lấy xuống: “Ta là Đinh Vũ, có thể gọi ta là Vũ. Bên cạnh ta là Diana. Chúng ta đều đến từ một căn cứ của Mỹ. Còn người đàn ông này…” Đinh Vũ chỉ về phía Van Helsing: “Chúng ta gặp trên đường, tên là Van Helsing.”

Van Helsing hơi bất mãn: “Ngươi nói như thể chúng ta không quen biết vậy.”

“Im lặng!” Anna lại ra lệnh một tiếng, sau đó hướng về phía Đinh Vũ hỏi: “Người Mỹ? Ngươi tới đây làm gì?”

“Ta muốn dò tra tòa lâu đài Frankenstein, tòa lâu đài của Dracula.” Đinh Vũ cười nói.

“Dò tra? Chỉ bằng ngươi?” Anna khinh thường hỏi lại.