Chương 3: Chính nghĩa của Mordo
Một tuần lễ trôi qua, Đinh Vũ cuối cùng cũng tập thành công nhập môn mười động tác đầu, cùng với đó, minh tưởng thuật của hắn đã khá tốt, đã đi vào khuôn khổ.
Hiện tại, hắn bước vào giai đoạn thứ hai, học truyền tống thuật.
Kamar Taj là nơi kỳ diệu, nơi này không dạy các loại pháp thuật như của Azeroth. Pháp thuật nơi này liên quan chủ yếu đến không gian và thời gian. Trong đó, không gian được dạy rất sớm, từ vừa mới bắt đầu đã dạy, trong khi đó thời gian lại được dạy rất muộn, thậm chí phải khi nào đạt tới trình độ như Ancient One mới có thể tiếp xúc. Tuy rằng tiếp xúc sớm một chút cũng không sao cả, quyển sách của Cagliostro có thể mang đến những kiến thức về thời gian, nhưng đồng thời nó cũng cảnh báo về những nguy hiểm khi sử dụng phép thuật liên quan đến thời gian.
Trong phim Doctor Strange, có một đoạn từng cảnh báo về sự nguy hiểm của thời gian. Nếu bất cẩn, phép thuật thời gian thậm chí có thể nhốt một người trong một không gian mà thời gian đình chỉ, từ đó đạt đến giam giữ người sử dụng phép thuật này vĩnh viễn.
"Pháp, đeo lên chiếc nhẫn này, bắt đầu luyện tập đi." Minh đưa cho Đinh Vũ một chiếc nhẫn, hướng dẫn cách sử dụng.
Nhìn mọi người sử dụng chiếc nhẫn, tạo ra các thông đạo không gian đi tới những nơi khác nhau, Đinh Vũ chỉ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, cuồng nhiệt cực kỳ. Đây chính là truyền tống a, hâm mộ cực kỳ.
Chợt, ánh mắt hắn kiên định lên, quay về trước mắt, một tay giữ yên trên không trung, một tay ra sức xoay tròn, trong đầu vận dụng tạo cổng không gian truyền tống phép thuật.
Đáng tiếc, cho dù một ngày qua đi, hắn vẫn không làm nên trò trống gì.
Đinh Vũ cũng không sốt ruột, dù sao trong phim Doctor Strange nhưng là tốn cả tháng mới làm được, hơn nữa là còn dưới môi trường khắc nghiệt trên đỉnh Everest. Ancient One đã phải làm như thế để kích thích tiềm lực của Strange. Đây chủ yếu là bởi vì thế giới quan của Doctor Strange bị ảnh hưởng quá nhiều từ khoa học. Luôn tin rằng khoa học là trên hết, không nhìn tới sức mạnh của ma pháp.
Đinh Vũ tuy rằng không tới mức như Doctor Strange nhưng dù sao cũng làm người hiện đại hơn 20 năm, nói gì cũng có chút thế giới quan thiên về khoa học, muốn quên hết là không thể nào. Hơn nữa Đinh Vũ cũng không muốn quên, dù sao quá khứ là tạo nên chính mình, sao có thể nói quên là quên được. Điểm cốt yếu, theo Đinh Vũ, đó là tìm được điểm cân bằng, dù sao tuy nói ma pháp mạnh mẽ nhưng ai nói khoa học là vô dụng? Đinh Vũ còn đang định lợi dụng khoa học đâu.
Còn lợi dụng khoa học làm gì a ? Hắc hắc, hồi sau sẽ rõ...
(Tác: được rồi ...)
Sau một phen vất vả, cuối cùng công phu không phụ lòng người, một tuần sau Đinh Vũ rốt cuộc có thể làm được truyền tống thuật, tuy rằng chỉ loanh quanh trong Kamar Taj (dù sao muốn truyền tống đi nơi khác, nhất định phải đối với nơi đó có nhận biết mới được) nhưng cũng làm cho Đinh Vũ hưng phấn không thôi.
"Pháp, nhớ kỹ một điều, vĩnh viễn không nên làm mất chiếc nhẫn, bởi vì chỉ có nó, ngươi mới có thể truyền tống được." Minh ở một bên dội gáo nước lạnh.
"Lẽ nào thật sự không có ai không có chiếc nhẫn mà vẫn truyền tống được?" Đinh Vũ tò mò hỏi.
"Có" Minh đáp lại, mười phần nhanh.
"Ta đoán ra rồi, là Ancient One đại sư đúng không?"
"Đúng vậy."
-----
Hôm nay, Ancient One tâm tình có vẻ đặc biệt vui sướng, có lẽ là vì đã hiểu được một loại phép thuật nào đó chăng? Vậy nên, đại sư kêu Mordo tới:
"Mordo, ngươi hôm nay dẫn mấy đứa trẻ đi ra ngoài một chút, cho chúng biết thể giới bên ngoài là như thế nào."
"Vâng, đại sư" Người da đen áo xanh lam Mordo đáp.
"Pháp, cuối cùng chúng ta cũng được ra ngoài, ta không thể chờ đợi để biết thế giới bên ngoài như thế nào." Ariel hoan hô, đối với Đinh Vũ nói.
"Có gì hot đâu, còn không bằng trong Kamar Taj tu hành đây." Một bên Kaecillius cao lạnh xen vào.
"Hắc hắc, ngươi cũng không thể nói như vậy, Kaecillius, ta cũng thật tò mò bên ngoài là như thế nào đây." Đinh Vũ nói, hắn cũng rất muốn biết những năm đầu 1900, ngôi làng gần Kamar Taj trông như thế nào, liệu có mấy phần giống như trong phim?
"Đi thôi, mấy đứa, các ngươi nhanh sẽ biết." Karl Mordo mỉm cười nói.
Nói xong, hắn lấy tay, một tay xoay tròn, một tay giữ yên, rất nhanh một cánh cổng không gian mở ra, mấy người đi vào.
Hiển lộ trước mắt là một căn phòng cổ xưa, ánh nắng chiếu qua cửa số khiến căn phòng sáng lên, mang theo nét huyền ảo đặc thù của ma pháp điện.
Mấy đứa trẻ đi theo Mordo tới cửa chính, mở ra, đập vào mắt là phố xá hơi có chút lạnh lẽo, trên đường lác đác vài người đi tới đi lui.
"Kamar Taj trước đây thực chất chính là tên ngôi làng này, chẳng qua nó từng bị hủy diệt bởi một cuộc chiến, Ancient One đại sư xây cung điện cho mình và đặt tên nó là Kamar Taj cho nên trên thực tế, ngôi làng này còn chưa có tên." Mordo một bên giới thiệu.
"Mordo sư huynh, nơi này vì sao tẻ ngắt như vậy?" Ariel tò mò hỏi.
"Ariel, nó chỉ là một ngôi làng mà thôi, cũng không phải thành thị, đương nhiên tẻ ngắt." Đinh Vũ xen vào.
"Vậy sao, vậy khi nào ta mới có thể đến thành thị đi xem?" Ariel tràn đầy hy vọng.
"Khi nào ngươi lớn thêm vài tuổi lại nói đi." Mordo mỉm cười nói: "Đi thôi, ta dẫn các ngươi đi xem."
"Oa kẹo ngon quá." Trên đường Ariel kêu gào, ba đứa trẻ mỗi đứa cầm một que kẹo ra sức cắn ăn.
"Uhm, ngon thiệt" Đinh Vũ thừa nhận, tuy rằng không so được kiếp trước, tay nghề còn rất thô ráp, nhưng riêng có một phen hương vị.
"Các ngươi thấy không? Bên kia có hàng mỳ." Kaecillius bỗng nhiên nói.
"Đâu đâu?" Đinh Vũ vội vàng nói, hắn còn chưa nếm thử mỳ thời đại này như thế nào.
"Bên kia a, Mordo sư huynh, chúng ta có phải hay không?" Kaecillius xoay tròn mắt nói.
"Đi" Mordo gật gù.
Tới nơi, Đinh Vũ hô hào, giọng trẻ con vang vang, rất có phong phạm đại hiệp vào cửa: "Chủ quán, cho bốn bát mỳ."
"Có ngay có ngay" Chủ quán gật gù.
Ngồi chờ một lúc, cuối cùng bốn bát nóng hổi mỳ được đưa lên.
"Chủ quán, có chanh không?" Đinh Vũ cười híp mắt hỏi.
"Chanh, đó là thứ gì?" Chủ quán tò mò hỏi.
"Không có gì" Đinh Vũ xua tay nói rằng.
"Pháp, chanh là gì thế?" Kaecillius tò mò hỏi.
"Một loại quả, vị chua chua, vắt nước vào bát mỳ sẽ rất ngon." Đinh Vũ mỉm cười nói
"Pháp, ngươi biết thật nhiều đấy" Ngồi một bên Ariel khen.
"Không có gì, Minh hay kể cho ta thôi." Đinh Vũ chột dạ nói.
Mordo cũng không nghi ngờ gì, dù sao bọn hắn hay chu du khắp thiên hạ, hắn cũng biết chanh là gì.
"Ăn thôi" Mordo nói.
"Mời cả nhà nhé." Đinh Vũ mỉm cười nói, đây là thói quen của hắn khi còn ở Việt Nam, ăn gì cũng mời. Dù sao mình cũng là người Việt a, không nên quên phong tục tập quán.
Bốn người ăn như cuồng phong gió cuốn, rất nhanh, bốn bát mỳ thậm chí không còn lại cặn.
"Ngon thật đấy" Ariel khen
"Đó là ngươi chưa thưởng thức món ăn khắp thiên hạ." Đinh Vũ lấy khăn lau miệng, vừa nói.
"Vậy ngươi nếm rồi a?" Kaecillius liếc mắt
"Rõ ràng là chưa a" Đinh Vũ lúng túng nói.
"Pháp, bao giờ trải nghiệm món ăn khắp thiên hạ xong thì hẵng nói a" Mordo mỉm cười xen vào.
"Được rồi, chủ quán tính tiền." Vì che giấu lúng túng của mình, Đinh Vũ rất vô sỉ kêu gào chủ quán. Nói xong, hắn dùng ngây thơ ánh mắt trừng Mordo.
"Được rồi..." Mordo cũng chịu.
Bốn người đứng lên, Mordo tính tiền, sau đó đi ra ngoài, tới trên đường về.
Chợt, Kaecillius phát hiện cái gì.
Chỉ vào hẻm nhỏ, hắn nói: "Bên kia có chuyện gì thế?"
Mordo nhìn sang, thở dài: "Mấy chuyện này cũng hay xảy ra thường xuyên, đi chúng ta đi xem."
Bên đó, đang có ba tên nam tử đang vây đánh một tên gầy yếu nam tử.
"Mấy vị, chuyện gì thế này?" Mordo tới gần, hỏi.
Mấy người thấy là người da đen mặc một thân áo pháp sư màu xanh Mordo tới, hơi có vẻ sợ hãi. Dù sao mấy người bên Kamar Taj vẫn hay tới đây giữ gìn trị an.
"Đại sư, tên này vay tiền không trả chúng ta." Một trong ba người nói.
"Đại sư, là do năm nay mất mùa lớn, ta không cách nào kiếm đủ tiền trả bọn họ, hơn nữa bọn họ cho vay lãi suất quá cao, vay một lời hai ấy." Người gầy yếu nam tử vội vàng xen vào.
Nhìn ánh mắt Mordo hướng bên mình nhìn, ba tên nam tử kia mồ hôi chảy ròng, một người nam tử vội vàng nói: "Đại sư, gần đây kiếm tiền thực sự rất khó, chúng ta cũng không có cách nào."
Nhìn chằm chằm mấy tên kia một lúc lâu, cuối cùng Mordo thở dài hỏi: "Hắn nợ bọn ngươi bao nhiêu?"
"Ba trăm, ba trăm lượng bạc" Một người lắp bắp nói.
"Được rồi, đây là ba trăm lượng, nhớ kỹ, lần sau không được viện cớ này nữa, nếu không đừng trách Kamar Taj không tha cho bọn ngươi." Mordo nói, lại quay về người gầy yếu nam tử kia: "Còn ngươi, cần đến Kamar Taj làm công ba tháng, ba tháng sau sẽ được thả trở về."
Mordo nói thế không có nghĩa là người này được phép bước vào Kamar Taj, mà là làm công trên một mảnh ruộng thuộc Kamar Taj. Dù sao, môn đồ Kamar Taj cũng cần cái ăn.
"Đa tạ đại sư, đa tạ đại sư." Người gầy yếu vội vàng nói.
"Đi thôi, ngày mai sẽ có người tới cùng ngươi nói chuyện" Mordo nói.
Đối với cách làm của Mordo, Đinh Vũ âm thầm gật đầu, trả tiền thay là một chuyện nhưng không có nghĩa là trả không, cần ngươi trả một công sức nữa, vậy mới ghi nhớ giáo huấn lần này.
Trên đường về, Mordo chợt nói:
"Bọn nhỏ, các ngươi nhớ kỹ một điều. Chĩnh nghĩa là vĩnh viễn không đứng chung với hắc ám, chính nghĩa là vĩnh viễn không thể tha thứ hắc ám tồn tại."
Bọn nhỏ trầm mặc ghi nhớ. Chỉ có Đinh Vũ thở dài, biết Mordo quá cứng nhắc, e rằng sau này bị hành động của Ancient One khiến cho thất vọng cực độ, vậy mới trở thành phản phái.