Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Comic Ác Ma Pháp Sư

Chương 5: Mười sáu tuổi




Chương 5: Mười sáu tuổi

Năm 1941, lại là sáu năm qua đi, Đinh Vũ tròn mười sáu tuổi. Tuổi này nếu đặt ở thế giới hiện tại chính là tuổi trưởng thành. Đơn giản vì thời này trẻ em trưởng thành sớm lắm. Tại Kamar Taj, từng này tuổi cũng coi là thoát trẻ con, bởi vì tuổi của Ancient One và mấy người giáo sư khá lớn, đặc biệt là Ancient One đều đã hơn 700 tuổi.

Sáu năm qua đi, Đinh Vũ cuối cùng là học xong 98 động tác. Tuy nhiên, đây chỉ coi là học xong, phải biết luyện thể thuật là sẽ không có cực hạn. Học xong là một chuyện, khiến thân thể mạnh mẽ lên lại là chuyện khác. Chỉ có khắc khổ luyện tập mới khiến thân thể càng ngày càng mạnh mẽ.

Hắn không chỉ thành thục truyền tống, hắn còn học được các pháp thuật như kính trong gương, lá chắn pháp thuật, v·ũ k·hí năng lượng pháp thuật, phép thuật điều khiển thần trí,... đặc biệt, Đinh Vũ đã được Ancient One cho phép tiếp xúc với quyển sách của Vishanti. Từ đó hắn học được Spell of Tartashi, tăng mạnh bản của lá chắn pháp thuật.

Tuy rằng hơi ít, nhưng với Đinh Vũ mà nói, thế cũng đã đủ nhiều, tham nhiều tước không nát. Dù sao hắn mới cấp 2, nên luyện tập thành thạo pháp thuật đã có mà không nên tìm kiếm nhiều cái mới. Bất quá bởi vì đạt tới cấp hai cho nên thể chất của Đinh Minh đã đạt tới nhân loại cực hạn. Còn về võ nghệ? Đinh Vũ có thể nói là thông thạo thập bát ban võ nghệ. Hắn có thể chiến đấu với bất kỳ v·ũ k·hí nào, dù chỉ bằng hai quả đấm cũng có thể khống chế địch nhân như thường. Bất quá trình độ này ở Kamar Taj cũng chỉ như thế, so với Mordo còn kém xa, dù sao nhân gia cũng đã ở đây mấy chục năm.

Mấy năm nay Đinh Vũ phát hiện một chuyện cực kỳ thú vị. Đó chính là khả năng tự lành của hắn. Phải nói là nhanh thôi rồi. Hắn không biết có thể so được với Wolverine Logan hay Deadpool Wade không, dù sao hắn cũng không định chặt tay chân của mình ra để thí nghiệm. Bất quá, theo hắn đã cực kỳ nhanh. Cơ hồ chỉ chớp mắt là đã khỏi hẳn. Hắn biết điều này là khi thực chiến bắt đầu từ hai năm trước. Đối thủ của hắn là Kaecillius, ra tay rất tàn nhẫn. Lúc b·ị c·hém vào ngực, hắn chỉ cảm thấy hơi đau sau đó lại chả có sao rồi. Điều này khiến cho Đinh Vũ mừng như điên. Hắn chắc mẩn mình hẳn là thức tỉnh gen X rồi. Coi như không tệ lắm. Điều này khiến hắn có sức lực hơn, sẵn sàng tham gia các cuộc chiến trong thế giới hỗn loạn này.

Ừ, nói đến hỗn loạn, hắn cũng na ná biết nó hỗn loạn như thế nào. Đọc các cuốn sách trong Kamar Taj, hắn thấy được bóng dáng của các Ninja trong Hokage, quyền sư trong King of Fighters, trái ác quỷ trong One Piece, Phật Đà của Ấn Độ, tiên nhân của Trung Quốc, Thánh Gióng của Việt Nam. Ừ, ngươi không có nghe nhầm, năm đó hắn đọc đến đoạn này còn sửng sốt hồi lâu, cho rằng mình xem nhầm. Trong đó ghi chép Thánh Gióng năm đó đại chiến ma quỷ xong sau đó phi thăng lên trời. Ừ, có lẽ là ngài ấy đi du lịch vũ trụ a.

Những năm này Đinh Vũ ngoại trừ học tập ra, hắn thường xuyên đi tới Paradise Island chơi với Diana. Nhất là từ khi hắn sử dụng thành thạo cánh cửa không gian thì càng thường xuyên hơn, cơ hồ là một tuần vài lần. Chủ yếu là hắn dạy thực chiến cho Diana. Dù sao mẹ của nàng cũng cấm nàng trở thành một chiến sĩ. Diana không cam lòng nên tìm người dạy khắp nơi. Đinh Vũ phát hiện ngoài hắn ra còn có một người dạy nàng. Hắn đoán là vị tướng quân nào đó đi.

Hiện tại Đinh Vũ đang ngẩn người nhìn tấm lịch mình tự chế tạo. Hiện tại đã là năm 1941, nói vậy trong khoảng thời gian này, Captain America sẽ sinh ra. Hắn nghĩ đã đến lúc mình nên ra ngoài đi một chút, chứng kiến Captain sinh ra là một chuyện lý thú dường nào?

Lúc này hắn một mực đang chuẩn bị, chờ đợi thời điểm tới. Hắn biết rõ, hiện tại Ancient One nhất định sẽ không cho phép hắn xuống núi, dù sao hắn mới mười sáu tuổi. Trong lòng của đại sư hắn vẫn là một đứa trẻ đây. Cho nên hắn nhất định sẽ không nói cho đại sư. Hắn muốn trốn... Hắc hắc...

“Cốc cốc” Tiếng gõ cửa vang lên.



“Ai đấy ai đấy?” Đinh Vũ xỏ đôi dép lào ra mở cửa, ai lại đánh thức hắn từ trong ngẩn người đây? Không biết đó là cực bất lịch sự sao?

Đinh Vũ mở cửa ra, chỉ thấy một đầu tóc vàng gớm hở của Ariel: “Pháp, ra chơi với chúng ta nào, ngoài kia Kaecillius lại khiêu chiến Mordo kìa.”

Người lạnh lùng Kaecillius rất thích khiêu chiến, nhất là với những kẻ mạnh hơn hắn. Đinh Vũ hiện tại đấu ngang tay với hắn, nhưng hắn sẽ chẳng khiêu chiến Đinh Vũ, đơn giản vì Đinh Vũ chính là tiểu cường, đánh không c·hết. Khiêu chiến với Đinh Vũ thì cứ làm tốt chuẩn bị bị liều mạng tiến công đi. Đối với Đinh Vũ mà nói, bản thân chưa bao giờ cần phòng thủ.

“Vậy sao? Ta cũng ra xem.” Đinh Vũ cười nói, sau đó nhanh chân đi theo Ariel.

Vừa gặp trận chiến, chỉ thấy Kaecillius đang giơ một thanh tiêu thương, chằm chằm theo dõi Mordo. Mordo chỉ đơn giản tay không.

Chỉ thấy đột nhiên Kaecillius xông lên như một con mãnh hổ xổng chuồng, tiêu thương trong tay đâm về phía Mordo. Chỉ thấy Mordo hai tay nâng lên, mặt đất bỗng nhiên nổi gồ ghề, ngăn cản Kaecillius tới gần. Bất quá Kaecillius nhảy một phát, chân đạp đạp trong không trung mà không rơi xuống, tiêu thương trong tay vẫn đâm về phía Mordo. Mordo giơ tay lên, một lá chắn không gian liền xuất hiện trong tay của hắn, chặn lại rồi tiêu thương, đồng thời tay kia như tia chớp bắt lại tiêu thương, hất một phát khiến Kaecillius bay ra ngoài.

Kaecillius vừa đứng lên, lập tức lại xông lại, lần này một tay hắn biến ảo ra một cây roi, vung lên ý đồ quấn lấy chân của Mordo. Chỉ bất quá dùng sức như thế nào cũng không thể kéo đổ Mordo.

“Ta không tin ngươi không di chuyển!” Kaecillius gào thét, sau đó hắn hai tay đập lên mặt đất. Mặt đất giống như cơn sóng vậy, ào ào tiến tới Mordo. Bất quá Mordo chỉ là một tay giơ lên, hai ngón tay nhẹ nhàng vung sang bên, cơn sóng đất này như bị điều khiển vậy, vọt sang bên cạnh.

Đinh Vũ nhìn thấy hơi lắc đầu một cái. Hắn và Kaecillius dù sao mới cấp hai. Mordo đã tới đây đủ lâu, hơn nữa cực kỳ có thiên phú. Nhân gia đã đạt tới cấp ba từ lâu rồi.



Trận chiến này giống như bao trận chiến trước đó, Kaecillius cuối cùng là thất bại. Mặc dù có vẻ như chiêu sóng đất khá tốt, ngay cả Đinh Vũ đều chưa học tới chiêu đó, nhưng dù sao đẳng cấp bày ra đó, chênh lệch khá xa không phải dựa vào một niềm tin tất thắng liền có thể thắng.

"Pháp, ngươi cũng ở đây sao?" Một bên Minh đột nhiên gọi lại Đinh Vũ.

"Minh, ngươi cũng xem cuộc chiến này sao?" Đinh Vũ vui vẻ lên, Minh vừa mới du lịch bên ngoài trở về. Hắn có rất nhiều câu chuyện để kể.

"Pháp, ngươi không muốn thử sao?" Minh ra hiệu về phía Mordo, cười nói.

"Ta hay là thôi đi. Mordo khá mạnh, cho dù ta có sức khôi phục siêu cường cũng không phải đối thủ." Đinh Vũ lắc đầu cười nói.

"Ta xem ngươi là sợ đau đi." Minh cười ha hả nói.

"Ngươi nói đúng." Đinh Vũ cười lắc đầu nói: "Đi thôi, đến lúc Ancient One đại sư giảng bài rồi."

Mỗi khi Ancient One giảng bài, không chỉ là các học trò đến nghe, thậm chí là cả các thầy giáo, giáo sư đều đến nghe. Dù sao, không phải lúc nào Thượng Cổ Tôn Giả cũng giảng bài.

Mọi người dắt tay nhau đi tới đại sảnh, nơi đó đã được bố trí từng dãy tấm đệm để ngồi lên. Ancient One đang khoanh chân ngồi trên tấm đệm cao nhất trên bục.

"Pháp, ngươi nói đại sư hôm nay sẽ giảng cái gì?" Bên cạnh Ariel quay sang Đinh Vũ tò mò hỏi.

"Ai biết được, nhưng ta nghĩ sẽ rất hay, lần nào nghe cũng như được mở rộng tâm hồn." Đinh Vũ cười nói.



Khi mọi người tới đông đủ, Ancient One mới bắt đầu nói: "Hôm nay ta muốn cùng mọi người trò chuyện một chút về làm sao để làm phép tốt nhất. Mọi người đều biết chúng ta muốn tạo ra phép thuật, nhất định phải thông qua tinh thần lực, sử dụng năng lượng vũ trụ để làm phép. Có điều chỉ như thế cũng chưa đủ. Mọi người cần chủ động quan sát nội tâm mình và môi trường xung quanh bằng một con mắt ngày càng ít bị che mờ bởi định kiến, nỗi sợ và dục vọng. Trong quá trình quan sát, trải nghiệm và cảm nhận thế giới, mọi người sẽ dần thoát khỏi từng lớp nhà tù ảo tưởng đang giam hãm tâm hồn, và dần cảm nhận được bản chất của những quy luật và nguồn lực tạo thành thế giới xung quanh bản thân. Để ý rằng quá trình 'lột xác' này vừa là công việc chính, vừa là mục đích chính của hành trình tìm kiếm phép màu.

Quá trình quan sát và trải nghiệm sẽ giúp ngươi dần nhận ra bản chất của thế giới vật chất, Khi đã nắm vững các quy luật và nguồn lực của thế giới này, ngươi sẽ biết cách vận dụng chúng để tạo ra những thứ mới..."

Theo Ancient One giảng giải, mọi người vẫn đang cố gắng nghe và ghi nhớ từng chữ, từng câu. Nhưng thực sự mà nói, đại sư thuộc về cấp độ quá cao, muốn nghe hiểu hết căn bản là không thể nào, chỉ có thể trước hết ghi nhớ lại, sau này sẽ từ từ tìm hiểu.

Đại sư giảng tầm một tiếng, sau đó hướng về phía mọi người hỏi: "Mọi người có vấn đề gì không?"

Đinh Vũ giơ tay lên: "Theo lời đại sư nói, phải chăng chúng ta cần phải quan sát tự nhiên, hiểu tự nhiên mới có thể làm phép tốt hơn?"

"Thông minh, chính là ý này." Ancient One gật gù: "Phép thuật chính là khả năng tạo nên những thay đổi theo ý muốn trong cuộc sống được kiểm soát bằng ý chí của bản thân."

"Đại sư, ngươi nói nhà tù là ý gì?" Một bên Ariel giơ tay hỏi.

"Đó là tỉ dụ cho sự ngu muội vây quanh ta, chúng ta không hiểu thế giới, có định kiến với thế giới, điều đó khiến cho tâm hồn ta không thể rộng mở." Ancient One trả lời.

Ariel gật gù. Kế tiếp một trong khoảng ba mươi phút, mọi người chuyên môn đặt câu hỏi cho đại sư để tìm kiếm câu trả lời, cho tới đã dần dần hiểu ra mới thôi. Tuy nhiên, đại sư cũng không giảng quá kỹ mà thường hay nói bóng gió để trả lời. Theo ý ngài, tốt nhất là mọi người nên tự mình hiểu theo cách của mình.

Cuối giờ, mọi người đang chuẩn bị đứng lên, Ancient One đột nhiên nhìn về phía Đinh Vũ, hỏi: "Pháp nhi, ngươi có điều gì muốn nói với ta không?"

Đinh Vũ hơi chột dạ, bất quá hắn vẫn là nói: "Dạ, không ạ."