Chương 8: Hải quân Lục thức
Thuyền lớn từ từ tới gần. Càng tới gần trông càng giống như một con cự thú viễn cổ. Con cự thú như đang há mồm, chỉ chờ có con mồi đến là lập tức giải quyết cơn đói bụng của nó.
Khi trông thấy con cự thú này, Đinh Vũ càng cắn răng liều mạng chống đỡ đến cùng. Mặc dù Sir Crocodile cũng liều mạng muốn phá tan lá chắn của Đinh Vũ nhưng có vẻ như thời gian không kịp nữa rồi.
Một tiếng cười sang sảng vang lên, theo sau là một âm thanh đầy đủ nam nhân: “Ha ha, Crocodile, ngay cả một đứa trẻ mà ngươi cũng không đánh bại được, xem ra ngươi càng sống càng kém cỏi.”
Cùng lúc đó một bóng người nhảy ra, toàn thân biến thành màu đen, nhanh như thiểm điện, lao vào trong bão cát như không có gì, một quyền chính giữa hồng tâm, đánh cho khuôn mặt của Sir Crocodile trực tiếp méo.
Nơi xa xôi trên Paradise Island, Hippolyta nhìn thấy cảnh này cũng không ngạc nhiên, có điều ánh mắt nhìn về phía Đinh Vũ đã từ tức giận chuyển sang thưởng thức.
“Đứa nhỏ này không sai mà, tuy rằng ngu ngốc nhưng còn biết bảo vệ Diana.”
Đúng vậy, đối với Hippolyta mà nói, Đinh Vũ có thể chỉ cần biến ảo ra một bộ giáp mặc lên người là không sao rồi. Còn về Diana mà, nàng hoàn toàn có thể sinh tồn trong bão cát. Dù sao, nàng chính là một vị bán Thần.
Bất quá không hiểu Đinh Vũ đụng phải sợi dây thần kinh nào sai, lại đi so đấu trực diện với bảo cát của tên hải tặc kia.
Cho nên nói Đinh Vũ ngu ngốc nhưng lại được Hippolyta thưởng thức.
Nói trở lại đến trên thuyền hải tặc. Lúc này Đinh Vũ đã thu hồi phép thuật của mình, cùng với Diana đứng ở một bên xem vị tướng hải quân Nhật Bản kia h·ành h·ạ Sir Crocodile.
Quyền đầm cước đá, đánh cho Sir Crocodile không gượng dậy nổi. Ánh mắt của Đinh Vũ lại càng ngày càng sáng. Đây không phải là Hải quân Lục thức mà, quả thật cực kỳ mạnh mẽ, cộng thêm với Busoshoku Haki, quả thật mạnh tới biến thái.
Đinh Vũ phải thầm than rằng mỗi nơi có một đặc sắc riêng. Kamar Taj tuy rằng mạnh mẽ về mặt luyện thể cùng kỹ xảo đánh nhau, nhưng lại không có những chiêu thức cực mạnh như Hải quân Nhật Bản. Thậm chí Haki cũng cực kỳ đặc sắc.
Lúc này vị tướng quân kia đã xử lý xong Sir Crocodile, chỉ thấy Sir Crocodile không cam lòng kêu lên: “Garp, nếu không phải ta tiêu hao cùng với thiếu niên này, ngươi làm sao có thể bắt được ta?”
Garp là một vị tướng quân cực kỳ trẻ tuổi, lúc này cười to nói: “Ha ha, cho dù không có hắn, ngươi cũng là b·ị b·ắt. Không thấy ta truy ngươi bảy ngày bảy đêm sao?”
Sir Crocodile im lặng, thật không ngờ có người bám dai như đỉa.
Sau đó, chỉ thấy Garp quay sang đối với Đinh Vũ nói: “Bé con, ta là thiếu tướng Garp.” Sau đó vươn tay ra, cùng tay Đinh Vũ nắm lấy. (Garp mặc dù là một thiếu tướng nhưng đã có sức mạnh của một trung tướng).
Đinh Vũ cười nói: “Xin chào, ta là Đinh Vũ, tới từ Kamar Taj. Đây là Diana, tới từ Themyscira.” Đinh Vũ cũng không sợ khai báo Kamar Taj cùng với Themyscira, dù sao người ta cũng không biết.
Quả nhiên Garp hơi nhíu mày, hắn tự hỏi Kamar Taj cùng Themyscira là nơi nào, hắn giống như chưa từng nghe qua, bất quá rất nhanh lại nói: “Được rồi bé con, ngươi giúp ta nắm lấy Crocodile. Ngươi có quyền đề ra một yêu cầu. Ta có thể thay mặt Hải quân thực hiện nó.”
Nhìn đến, Đinh Vũ cùng Diana có vẻ như cũng không giàu sang gì, bởi vì Garp đã nhận thấy hai người chỉ đi một chiếc thuyền nhỏ. Cho nên hắn nghĩ hai người chỉ yêu cầu tiền tài. Bất quá mà, Đinh Vũ nói ra một thứ khiến hắn sửng sốt: “Ta muốn học Hải quân Lục thức.”
Lúc này Garp chỉ muốn cho mình một cái tát. Khi không đề cái này làm gì? Hắn hoàn toàn có thể kệ hai đứa bé, mang theo Sir Crocodile đi a. Bất quá, danh dự trong lòng không cho hắn làm điều này. Dù sao người ta vừa giúp hắn, hắn cũng không thể bỏ đi mặc kệ ?
Chỉ thấy mặt của Garp trở nên cực kỳ xoắn xuýt. Lại nghe thấy Đinh Vũ nhược nhược nói: “Ngươi sẽ không phải muốn nuốt lời nha. Cái này sẽ không tốt đâu. Nếu truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng danh tiếng người Nhật đó.”
Nếu đối diện là một vị tướng khác của Nhật, Đinh Vũ có lẽ sẽ không dám nói thế, thậm chí không dám đề ra yêu cầu muốn Hải quân Lục thức. Nhưng Garp mà, Đinh Vũ đang đánh cược tính cách của hắn giống như trong truyện tranh.
“Được rồi, ngươi thắng, bé con. Nhưng ngươi có thể nói cho ta biết làm sao ngươi biết Hải quân Lục thức sao?” Đây là điều khiến Garp cực kỳ tò mò.
“Hải quân Lục thức quá nổi tiếng. Trong thư viện của Kamar Taj thì có ghi chép về nó.” Đinh Vũ cười nói. Xác thực, Đinh Vũ cũng không lừa Garp. Trong thư viện của Kamar Taj xác thực có ghi chép về Hải quân Lục thức. Nói đó là một môn thể thuật cực kỳ mạnh mẽ thuộc về Hải quân Nhật Bản.
“Xem ra Kamar Taj là một nơi thực bí ẩn.” Garp nói: “Bé con, ta có thể dạy cho ngươi, nhưng ngươi không thể dạy cho người khác, nếu không ngươi sẽ bị Hải quân Nhật Bản t·ruy s·át tới chân trời góc biển. Ngươi có đồng ý không?”
Việc truyền thụ Hải quân Lục thức cho người ngoài cũng không phải có, nhưng phải nói là cực kỳ hiếm. Dù sao Hải quân Lục thức cũng là đặc sắc riêng của người Nhật.
“Được, ta đồng ý.” Đinh Vũ vui sướng nói. Hắn cảm thấy cực kỳ may mắn khi gặp phải Garp. Nếu là người khác, coi như hắn cầu xin thế nào cũng không được.
Mấy ngày kế tiếp, Garp cùng với thuyền của hắn dừng lại ngay bên cạnh thuyền hải tặc Baroque Works. Garp chỉ dạy cho Đinh Vũ làm sao luyện Hải quân Lục thức. Đương nhiên chỉ là sơ qua. Garp đưa cho Đinh Vũ một quyển sách ghi chép làm sao luyện Lục thức. Trong khi Đinh Vũ luyện, có gì cần hỏi có thể hỏi Garp.
Những ngày này Garp luôn đề nghị Đinh Vũ gia nhập Hải quân Nhật Bản. Lúc trước trên thuyền, Đinh Vũ thể hiện ra một tay phép thuật, hắn cũng thấy tận mắt. Hắn biết trên thế giới này còn có một thứ cực kỳ mạnh mẽ, thậm chí về mặt nào đó còn mạnh hơn Trái Ác Quỷ. Đó chính là phép thuật.
Lời mời của Garp rất hấp dẫn, lương đầy đủ cao, vừa gia nhập đã được hàng thiếu tá. Bất quá Đinh Vũ ngẫm lại hay là thôi. Dù sao Nhật Bản là kẻ thất bại trong thế chiến. Hiện tại vừa mới phá hủy Trân Châu Cảng (Đinh Vũ từ Garp mới biết điều này, dù sao lại không phải bí mật gì) nên còn rất kiêu ngạo, không coi nước Mỹ ra gì. Bất quá rất nhanh sẽ cảm nhận được sợ hãi.
Hơn nữa Đinh Vũ còn phải đến nước Mỹ, làm sao có thời gian đi làm Hải quân ?
Khi biết Đinh Vũ phải đến nước Mỹ, Garp cực kỳ kinh ngạc. Ngươi một người châu Á đến nước Mỹ để làm gì? Muốn bị p·hân b·iệt c·hủng t·ộc? Thời kỳ này nước Mỹ còn chưa thoát khỏi nạn p·hân b·iệt c·hủng t·ộc.
Đối với điều này, Đinh Vũ cũng đành chịu. Nhưng hắn cũng không thể vì vậy mà dừng lại hành trình của mình. Hắn còn muốn gặp Howard đây.
Tuy nhiên, vì Garp cứ lải nhải mãi, hơn nữa xem ở việc mình học được Hải quân Lục thức, Đinh Vũ chọn biện pháp chiết trung, đồng ý trở thành cố vấn cho Hải quân Nhật Bản.
Lúc đầu Garp là bĩu môi. Cố vấn? Cũng không nhìn xem mình có bao nhiêu cân lượng?
Bất quá rất nhanh Garp liền cứng họng bởi vì Đinh Vũ thi triển một tay pháp thuật khiến cho Garp không còn gì để nói, cực kỳ vui mừng đồng ý Đinh Vũ trở thành cố vấn, hơn nữa có tầng quan hệ này, Garp cũng dạy Đinh Vũ ra sức hơn.
Cuối cùng, khi chuẩn bị chia tay, Garp đưa một con bồ câu cho Đinh Vũ. Nói là nếu cần liên lạc, sẽ liên lạc qua bồ câu. Đinh Vũ cùng đồng ý, bởi vì hiện tại điện thoại còn chưa liên lạc được khoảng cách quá xa. Chỉ có những chiếc điện thoại trong phủ Tổng thống hoặc Bộ Ngoại Giao mới làm được.
Lúc đi, Đinh Vũ vẫn tiếc hận vì Diana không có học được Hải quân Lục thức. Mặc dù hắn xin mãi nhưng Garp chính là nói không thể nào. Hắn chỉ đồng ý truyền thụ cho một mình Đinh Vũ mà thôi. Bất quá vì Đinh Vũ trở thành cố vấn cho Hải quân Nhật Bản nên Garp đồng ý truyền thụ Busoshoku Haki cho hai người. Đây là một phương pháp sử dụng tinh thần chế tạo ra bộ giáp màu đen mặc lên người. Phương pháp này cũng không phải đặc sắc của riêng mình Hải quân nên Garp có thể thoải mái truyền ra.
Đinh Vũ có dồi dào tinh thần lực nên học phương pháp này rất dễ dàng. Bất quá Diana e rằng phải tốn một quãng thời gian.
Đối với việc mình không thể học Hải quân Lục thức, Diana cũng chưa cho Garp sắc mặt tốt. Đinh Vũ có đồ chơi mới mà lại không có phần của nàng, điều này khiến nàng rất vực mình, còn chuyên môn không thèm để ý tới Garp cùng Đinh Vũ.
Bất quá mà, Đinh Vũ có ba tấc lưỡi, rất nhanh khiến cho Diana vui lên. Hơn nữa sau đó được Garp truyền thụ Busoshoku Haki cũng làm cho nàng thỏa mãn. Cuối cùng thì nàng cũng có phương pháp đối phó những kẻ mang theo năng lực Trái Ác Quỷ đáng c·hết kia.
“Garp, chào tạm biệt, có gì nhớ gửi bồ câu cho ta nhé!” Đứng trên thuyền nhỏ, Đinh Vũ ra sức vung tay với Garp.
“Ha ha, Vũ, ngươi cũng nhớ gửi bồ câu cho ta đấy !” Đứng ở đầu thuyền Garp thoải mái cười to.
“Chào Garp!” Diana dường như cũng quên mất lúc trước mâu thuẫn, vẫy bẫy tay nhỏ với Garp.
Nhìn thuyền lớn cùng thuyền hải tặc từ từ đi xa, Đinh Vũ cực kỳ cảm khái, nếu không có Garp e rằng mình cùng Diana hiện tại chắc đang bơi trong biển rộng, còn không chắc có thoát được hải tặc hay không.
“Chuyến đi này có lẽ không tệ, còn chưa tới nước Mĩ đã đạt được Hải quân Lục thức rồi. Không biết đến rồi sau đó còn đạt được những gì?” Đinh Vũ thầm nghĩ như vậy.
Hai thiếu niên cùng thiếu nữ tiếp tục lên đường.
Mênh mông biển rộng, hải chi vô bờ,
Thuyền nhỏ lênh đênh, giữa muôn nghìn sóng.
Gió to hỡi, thổi lên nào.
Sóng to hỡi, vượt lên trên.
Ta ca bài hát, ta cười biển cả.
Giang tay ra, ôm cả thế gian.
Lòng bao lớn, biển bao lớn.
Ngày qua ngày, tuần qua tuần, tháng qua tháng.
Sóng lớn không chìm, tuyết giá không bỏ.
Không biết bao nhiêu lâu trôi qua.
Bỗng dưng phía trước xuất hiện một thành phố lớn.
“Nước Mỹ, nơi tụ tập của những siêu anh hùng, ta tới rồi.”