1.
Long Vương và Long Vương phi kết hôn mười lăm năm mà vẫn chưa có con nối dõi.
Vì muốn bảo vệ dòng dõi của tộc Rồng nên Long Vương đã đưa ta, một công chúa tộc Thỏ từ núi Thanh Thành về.
Chỉ bởi tộc Thỏ bọn ta vốn nổi tiếng với khả năng sinh sản.
Cha mẹ ta khóc đến đỏ cả mắt nhưng cũng không dám làm trái ý Long Vương.
May mắn thay, ta quả thực có thể sinh con, chỉ sau ba tháng vào Long Cung đã có tin vui.
Long Vương biết tin thì cười rạng rỡ, lập tức hạ lệnh: “Thưởng, phải trọng thưởng! Đem vài rương bảo vật trong kho báu của bản vương gửi đến tộc Thỏ cho bọn họ tu luyện.”
Ta đưa tay đặt lên chiếc bụng nhỏ vẫn chưa lộ rõ, mỉm cười tự giễu.
Đời ta coi như đã bị hủy hoại, nếu có thể nhờ ta mà người trong tộc sống tốt hơn cũng xem như không phụ lòng họ đã yêu thương ta bấy lâu.
Nhưng có lẽ số phận thích trêu đùa con người. Đến ngày thứ năm sau khi quà được gửi đi thì Long Vương phi lại được chẩn đoán đã mang thai.
Thần y rùa quả quyết khẳng định rằng trong bụng Long Vương phi nhất định là Long Tử.
Ngay cả Long Vương cũng bị kinh động.
Ông ta run rẩy bước vào tẩm điện của Long Vương phi, vỗ vai nàng ta vui mừng nói: “Con ngoan, con ngoan, bao nhiêu năm nay không có tin vui gì, hóa ra là chờ Long Tử giáng sinh.”
“Tộc Rồng chúng ta ngoài tổ tiên đời đầu thì những hậu duệ khác đều là từ Thanh Xà tu luyện thành hình rồng.”
“Đứa trẻ này vậy mà lại trực tiếp vượt qua hàng trăm năm tu luyện, là điềm lành hiếm có của tộc Rồng ta!”
Kể từ đó đứa trẻ trong bụng ta bị tất cả mọi người lãng quên.
Đám tôm hầu giỏi nhất là nhìn mặt mà đối xử. Bọn chúng thấy ta không được sủng ái liền cố tình mang đến cho ta cơm thừa canh cặn.
Vì sự sống của đứa trẻ trong bụng, ta cắn răng chịu đựng.
Từ khi Long Vương phi mang thai, nàng ta bắt đầu không vừa mắt ta ở mọi việc.
Nàng ta ra lệnh ta phải dùng tay trần bóc vỏ ngọc trai, mỗi ngày phải gom đầy một rổ.
Long Vương phi còn ép ta mỗi ngày phải quỳ trước Phật, tụng kinh cầu phúc cho nàng ta và Long Tử, chép hết một cuốn Long Phúc Chân.
Tay ta lúc nào cũng đầy vết thương do vỏ sò cứa phải, thậm chí có lần trong lúc chép kinh không cẩn thận làm dây máu lên trang giấy.
Long Vương phi khóc lóc, tố cáo rằng ta cố ý nguyền rủa Long Tử của nàng ta. Long Vương lập tức hạ lệnh cho đám tôm hầu tát vào mặt ta trước mặt các tướng lĩnh tôm cua.
Trong những tháng ngày khổ sở đó, thứ duy nhất để ta dựa dẫm là những lá thư mà đệ đệ gửi đến.
Nó kể rằng hoa mơ trên núi Thanh Thành lại nở thành từng chùm từng chùm trắng xóa.
Nó nói đến năm sau, khi hoa mơ nở rộ, ta và Tiểu Thanh Xà có thể cùng nhau trở về núi Thanh Thành. Lúc đó nó sẽ làm rượu hoa mơ cho ta uống.
Trong lá thư mới nhất, đệ đệ ta vui sướng kể rằng em dâu vừa sinh được một ổ thỏ con, lông chúng mềm mại, bóng mượt, sau này Thanh Xà của ta sẽ làm em út.
Ta xoa bụng thì thầm đọc thư cho Thanh Xà nghe: “Nghe thấy không, sau này con sẽ có rất nhiều anh chị, ai cũng sẽ thương con cả. Thanh Xà của ta đâu phải là đứa trẻ không ai yêu thương chứ!”
2.
Long Vương phi sau một giấc ngủ tỉnh dậy thì chảy máu không ngừng.
Thần y rùa sau khi chẩn đoán, tay run rẩy lau mồ hôi rồi mới bẩm báo với Long Vương: "Vương phi bị ác mộng quấy nhiễu. Thái tử của chúng ta đã đến báo mộng với Vương phi rằng nếu điều ước của thái tử không được thực hiện, ngài ấy sẽ tức giận, không thèm đến Long Cung nữa."
Long Vương giật mình, vội ngồi xuống bên cạnh Vương phi nắm lấy tay nàng ta, lo lắng hỏi thêm: "Long Tử của chúng ta muốn gì, nàng cứ nói đi, ta nhất định sẽ thực hiện."
Long Vương phi che mặt, giọng nghẹn ngào: "Bé con, bé con nói không thích chiếc tã lót mà chúng ta đã chuẩn bị."
Sắc mặt căng thẳng của Long Vương lúc này mới dịu xuống:
"Ta còn tưởng là chuyện gì lớn lao. Nàng nói đi, đứa trẻ muốn loại tã lót nào? Làm từ tơ tằm hay lông chồn? Ta nhất định sẽ tìm được."
Ánh mắt của Long Vương phi lướt qua khuôn mặt ta, rồi nàng ta lắc đầu, nói khẽ:
"Long Tử của chúng ta rất hiểu chuyện, làm sao lại làm khó phụ hoàng nó? Đêm qua bé con báo mộng với ta, nó nói muốn da lông của thỏ con trong tộc Thỏ."
Long Vương vung mạnh tay: "Chuyện này dễ thôi. Tướng cua, mau đi tìm đi."
Long Vương phi nhìn ta rồi nở một nụ cười quỷ dị.
Bỗng nhiên, bụng ta quặn đau dữ dội như thể có nguy hiểm không thể kiểm soát đang kéo đến. Ta hét lớn: "Bụng thần thiếp đau quá!"
Long Vương thẳng tay tát mạnh vào mặt ta:
"Tiện tì! Dám làm kinh động Long Tử của ta, ta sẽ không tha cho ngươi!"
Ta ôm mặt không thể ngăn mình nhớ lại ngày Long Vương đến tộc Thỏ để chọn thú phi.
Ngài ấy bỏ qua biết bao nhiêu tỷ muội xuất sắc trong tộc mà chỉ chọn mỗi mình ta.
Ta không cam lòng hỏi Long Vương: “Vì sao ngài phải chọn thần thiếp?"
Long Vương cong môi cười nhạt:
"Ta thích sức sống tràn trề của nàng. Nhìn nàng như có một nguồn sinh lực bất tận."
Ta cũng từng có một thời gian ngọt ngào.
Ngày đầu tiên đến Long Cung, Vương hậu không thích ta nên khắp nơi đều nhắm vào ta.
Long Vương vẫn cười mà bảo vệ ta trong lòng: "Thỏ con tinh nghịch, Vương hậu còn cần phải so đo sao?"
Thế mà giờ đây, chưa đầy một năm, Vương phi đã mang trong mình Long Tử cao quý nhất của toàn bộ tộc Rồng. Còn ta, một công chúa tộc Thỏ đã trở thành vết nhơ trong mối tình kéo dài nhiều năm của Long Vương và Vương phi.
Câu nói của Long Vương phi kéo ta ra khỏi dòng suy nghĩ miên man nhưng lại khiến ruột gan ta quặn thắt.
Nàng ta dịu dàng kéo tay Long Vương:
"Người nha, chuyện này cứ để bọn tỳ nữ làm. Sao người phải tự mình động tay? Cẩn thận lại đau tay."
"Long Tử của chúng ta nói muốn dùng lông của Thỏ hoàng tộc để làm tã lót. Thần thiếp nghe nói em dâu của Thỏ muội vừa mới sinh một lứa thỏ con."
"Những con thỏ hoang ngoài kia, làm sao xứng để quấn lấy Long Tử của chúng ta?"
Ta lập tức khuỵu gối xuống đất, níu lấy vạt áo của Long Vương nghẹn ngào cầu xin: "Vương thượng, tuyệt đối không thể. Thần thiếp nguyện tự tay dùng tơ tằm để làm chiếc tã mềm mại nhất thiên hạ cho Long Tử, xin ngài đừng làm hại cháu trai cháu gái của thần thiếp. Chúng là lứa con đầu tiên của đệ đệ thần thiếp, cũng là anh em của đứa trẻ trong bụng thần thiếp mà."
Ánh mắt Long Vương thoáng dao động:
"Ninh Hương, nàng cũng biết rằng Nhiễm Nhiễm đang mang thai. Trong lúc này mà lột da thân nhân của nàng ấy lòng ta cũng không đành."
Vương phi ngước mắt nhìn Long Vương, đôi mắt ánh lên sự ngưỡng mộ: "Thần thiếp đã biết, vương thượng quả thật là vị vua nhân từ nhất thế gian. Thần thiếp nguyện ủng hộ mọi quyết định của người."
Vừa dứt lời, nàng ta mềm mại ngất lịm đi.
Thần y rùa giậm chân lo lắng: "Vương thượng, ngài còn chần chừ gì nữa? Long Tử đã nổi giận, nếu ngài để người bỏ đi thì dù chúng ta có hối cũng không kịp."
Rõ ràng ta thấy lúc Vương phi ngất đi đã liếc mắt ra hiệu cho thần y rùa. Ta nhanh chóng túm lấy cánh tay nàng ta hét lên:
"Ngươi đừng giả vờ nữa, mau đứng dậy! Ta đã nhìn thấy tất cả rồi."
Thần y rùa quỳ rạp trước mặt ta, không ngừng dập đầu: "Thỏ phi nương nương, xin người mau buông tay! Nếu cứ kéo nữa, đứa trẻ trong bụng Vương phi nhất định không giữ được."
Long Vương thẳng tay đẩy mạnh ta ra mặc kệ ta ngã đập đầu vào góc bàn, hạ lệnh với vẻ hối hả: "Mau đến tộc Thỏ, bắt hết lứa thỏ con của Thái tử Thỏ vừa sinh rồi lột da làm tã lót. Ra lệnh cho đám tôm hầu làm việc không nghỉ, nhanh chóng làm xong tã cho ta."
Ta ôm bụng quỳ trước điện Long Vương suốt ba ngày ba đêm vẫn không đợi được lệnh thu hồi.
Cho đến khi máu tràn xuống chân, thứ ta nhận được chỉ là mệnh lệnh lạnh lùng của Long Vương: "Không giữ được Long Tử của ta, ta sẽ chôn đứa nhỏ cùng toàn bộ tộc Thỏ của ngươi."
3.
Để bảo vệ những đứa trẻ, đệ đệ ta và vợ của đệ đệ đã bị tướng cua giết chết. Mẹ ta tuyệt vọng cố gắng che chở tụi nhỏ nhưng vẫn bị chúng đánh ra ngoài. Cha ta đỏ mắt nhìn cảnh tang thương, liều mình chạy đến giật lấy thỏ con lại bị đám tướng cua đâm vào người cả chục lỗ.
Cả hoàng tộc tộc Thỏ của ta đều bị tộc Rồng giết chết hoàn toàn.
Khi một người đã đau lòng đến mức tuyệt vọng thì chẳng còn nước mắt chảy ra nữa.
Nước mắt không rửa sạch được ân oán, nợ máu phải trả bằng máu.
Cha ta từng dạy ta bí thuật gia truyền của tộc Thỏ, trộm long tráo phụng.
Ta chưa từng biểu diễn chiêu thức này trước mặt người khác, không ngờ lần đầu sử dụng lại thuận lợi đến bất ngờ.
Có lẽ đó là do người cha đáng thương của ta trên trời phù hộ.
Ta đã thành công.
Ta chuẩn bị sẵn thuốc kích sinh, đến khi Vương phi chuyển dạ thì lập tức uống vào ngay.
Chúng ta cùng lúc sinh con.
Trong khi Vương phi được bao người chú ý thì nàng ta sinh ra một con Tiểu Thanh Xà uể oải, yếu ớt.
Còn ta, người luôn bị ghẻ lạnh lại sinh ra Long Tử đầu tiên của tộc Rồng trong suốt bao nhiêu năm qua.
Khi Vương phi biết Long Tử mà mình mong mỏi bấy lâu hóa thành một con Tiểu Thanh Xà, nàng ta lập tức dùng một kiếm giết chết vị thần y rùa vốn khẳng định chắc nịch.
Đối với bên ngoài, nàng ta chỉ nói rằng thần y rùa đã sơ suất trong việc chăm sóc quá trình sinh nở của mình.
Long Vương và lão Long Vương từ sớm đã lập tức đến tẩm cung của ta.
Bọn họ phấn khích tranh nhau bế lấy Long Tử.
Lão Long Vương cười tít mắt, không thấy cả chân mày: "Tốt, tốt, tốt! Không hổ danh tộc Thỏ, quả nhiên danh bất hư truyền. Ngươi đã sinh cho tộc Rồng chúng ta một đứa trẻ đầy triển vọng nhất. Ngươi muốn gì cứ nói!"
Ta nằm yếu ớt trên giường, gương mặt tái nhợt nhưng vẫn nở nụ cười hạnh phúc của một người mẹ: "Thần thiếp chỉ mong đứa trẻ này được bình an khỏe mạnh trưởng thành, sau này có thể phụ tá thật tốt cho đích tử của Vương hậu."
Lão Long Vương sốt ruột đến mức đi vòng vòng trong phòng: "Ngươi nói vậy, ngươi nói vậy... Long Tử cao quý của chúng ta lại là con thứ, sau này nếu kế vị, đó sẽ là một vết nhơ."
Long Vương thì trấn an, đẩy lão Long Vương sang một bên: "Được rồi, phụ vương, mọi chuyện đều có cách giải quyết mà.”
"Vương hậu nổi tiếng là người dịu dàng, đức hạnh, chúng ta cứ ghi tên Long Tử dưới danh nghĩa của nàng. Khi đó, Long Tử cao quý của chúng ta sẽ trở thành đích trưởng tử thôi."
Lão Long Vương nhíu mày: "Thật sao? Liệu nàng ta có chịu từ bỏ vị trí đích trưởng tử của Tiểu Thanh Xà?"