Chương 26: Giang Hồ đúng là thú vị
"Khoang đã!"
Một giọng nói chặn bước chân Tiểu Thuyết lại. Hắn quay mặt lại phía sau, tìm kiếm chủ nhân của giọng nói đó. Nhưng tất cả mọi người phía sau đều chỉ tay về trước.
"Nhầm hướng rồi."
Tiểu thuyết liền xoay mặt trở lại phía trước. Trước mặt y lại là một thiếu niên tuấn, nhân trung có hơi giật giật, còn khoác trên mình một bộ y phục trong rất đắc tiền, trên tay thiếu niên đó còn có một thanh cự đạo màu xanh của nước biển mùa đông, chỉ cần nhìn thôi đã lạnh buốt cả sống lưng.
"Là ngươi gọi ta!" Tiểu Thuyết nhìn thiếu niên đó, hỏi. Điệu bộ vẫn ung dung.
"Đúng!" Thiếu niên đó nhích mép trả lời.
"Ngươi gọi ta làm gì?" Tiểu Thuyết nhúng vai hỏi tiếp.
Thiếu niên búng lên thân thanh đao phát ra một tiếng keng ngâm dài, làm thanh đao lắc lư như sóng biển, khiến người nghe phải tê tái cả hai tai: "Chẳng phải ngươi đang tìm đối thủ sao?"
Tiểu thuyết lắc lắc cỗ tay: "Ta không muốn đánh với người khác, ngoại trừ đối thủ thực sự!"
"Chẳng phải người cũng tìm đệ tử của thánh nhân hay sao?" Thiếu niên vung nhẹ thanh đao, một luồng đao khí hóa thành hơi nước rồi cuốn lấy thanh đao.
"Đó không lẽ là..." Mạc Hàn Quốc phía sau bỗng nhiên kích động.
"Đúng như ngươi nghĩ... Đao đó tên là Hữu Vô Quy Lai!" Hạ Cúc bình thản nói.
Toàn bộ mọi người có mặt tại Cận Thuần Môn đều xôn xao. Bọn họ kích động không chỉ vì thanh đao đó, mà còn kích động bởi vì chủ nhân của thanh đao đó, người đứng đầu về đao pháp của giang hồ, nhưng đã hai mươi năm trên giang hồ không ai còn nhắc về người đó nữa, người đó chính là Đao Thánh - Hải Túc Đạc.
Mạc Hàn Quốc điểm mũi chân nhảy về trước, sau đó nhíu mày nhìn thanh đao kia: "Từ đâu ngươi có thanh đao này?"
"Sư phụ ta tặng!" Thiếu niên đó trả lời rất dứt khoát.
"Sư phụ?" Mạc Hàn Quốc cũng nhíu mày.
"Là Đao Thánh - Hải Túc Đạc!" Thiếu niên vẫn rất dứt khoát trong lời nói.
Lại là một thánh nhân, bọn họ có dự định truyền thừa đời sau rồi à?
"Đệ tử Đao Thánh... Được! Ngươi tên gì?" Tiểu Thuyết rạng rỡ hẳn lên.
"Ta tên Ngô Kiệt..." Thiêu niên đó điềm nhiên trả lời.
"Ngô Kiệt? Hắn ta họ Ngô?"
Toàn bộ mọi người đều xôn xao trở lại, bởi vì họ Ngô ở Thiên Sơ quốc này rất ít, nhưng lại rất được nhiều người biết đến, tại vì đó chính họ của hoàng tộc của triều đình Thiên Sơ này.
Mọi người nơi đó bỗng nhiên khép nép lại, nhưng bọn họ không ai cúi chào người thiếu niên đó.
"Ngươi là đại hoàng tử Ngô Kiệt?" Hạ Cúc bước đến bên cạnh Tiểu Thuyết, cô lấy trong tay áo ra một bông hoa cúc rồi ném sang cho Ngô Kiệt.
Ngô Kiệt lại đặc tay lên chui đao, đao lại vung lên, thân đao tóe nước ôm lấy bông hoa cúc, dòng nước đó tạo thành một xoáy nước nghiền nát bông hoa cúc thành trăm mảnh.
"Thật thô lỗ!" Hạ Cúc vẫn cười, nói rất nhẹ nhàng.
"Ta vẫn còn nhớ, ngươi là đứa nhóc năm xưa đã bị binh lính của Lê Khang bắt giữ..." Mạc Hàn Quốc hỏi.
Khuôn mặt Ngô Kiệt biến sắc rõ rệt, từ điềm tĩnh chuyển sang tức giận: "Im ngay cho ta!"
Thanh đao một lần nữa vung lên, lại một đợt sóng nữa cuốn tròn quanh thân đao.
Bao năm qua, Ngô Kiệt mỗi ngày đều điên cuồng luyện tập, y không thể nào quên đi cảnh tượng năm đó, đất nước b·ị c·ướp, bản thân b·ị b·ắt và đem ra để uy h·iếp phụ hoàng, y chỉ biết bất lực nhìn mọi thứ xung quanh diễn ra, đoạn kí ức này đã theo tâm trí của y suốt bao năm nay, y không muốn phải một lần nữa đứng nhìn, y muốn tận tay thay đổi mọi thứ mình muốn.
"Bao năm nay ta điên cuồng luyện tập... Mong một ngày nào đó có thể tự tay trả hết món nợ mà bọn chúng đã làm với ta và phụ hoàng." Ngô Kiệt nghiến răng nói từng câu: "Hôm nay ta cũng muốn xem thử bản lĩnh của bản thân mình đã đạt tới đâu. Tới đi!"
"Hoàng tử tuổi còn nhỏ mà ăn nói ngông nghênh như thế à? Nơi này không phải là chỗ cho các ngươi muốn làm gì thì làm." Một cây bút còn dính đầy mực không biết từ đâu bay đến, nó đâm thẳng vào giữa thân đao trên tay Ngô Kiệt, làm cho dòng nước trên thân đao bị nhuộm thành màu đen tuyền của mực tàu.
Dòng nước đen đó liền xuống đất, nhuộm đen bãi đất nhỏ dưới chân Ngô Kiệt.
Ở Cận Thuần Môn từ trước tới nay đã có một quy định, người vào đây chỉ được nghe ngóng tin tức chứ không được luận võ tỉ thí tại đây, nếu có ai làm trái thì sẽ bị phế võ tại chỗ.
Một thư sinh không biết từ đâu xuất hiện giữa không trung, hắn đáp xuống đối diện Ngô Kiệt khoảng bảy bước chân, hắn tiếp tục bước đến hai bước, từ khinh công đến bước đi đều từ tốn mà thanh thoát, khuôn mặt trong rất nhã nhặn.
"Đó là... Ai vậy?" Toàn bộ mọi người đều nhốn nháo lên, mặc dù bọn họ đã lăn lộn trên giang hồ rất nhiều năm nhưng chưa ai nhớ ra thân phận của người thư sinh này.
Nhưng ngược lại đám người giang hồ đó, người của Cận Thuần Môn chỉ cần nghe giọng đã biết người thư sinh này là ai, hắn ta không ai khác mà chính là Đỗ Chí Thương, Môn Chủ của Cận Thuần Môn hiện tại. Hắn ta được biết đến là một người có đam mê về họa tranh về nhưng trận tỉ thí của giang hồ, bởi vì hằng ngày hắn chỉ ở trong căn nhà tranh phía sau của Cận Thuần Môn để họa lại những trận tỉ thí đó qua những lời kể, nên rất ít khi có ai bắt gặp hắn qua lại trên giang hồ.
Cũng bởi vì hằng ngày có rất nhiều trận tỉ thí diễn ra, mà hắn lại không thể quan sát hết được, nên chỉ đành họa vào nhưng trang giấy, để lưu giữ những khoảnh khắc có một không hai đó lại, ước muốn sau này để các vãn bối có thể hiểu được giang hồ thật sự tuyệt như thế nào.
"Môn chủ!" Âm thanh kính trọng vang khắp sân của Cận Thuần Môn.
Bây giờ những người giang hồ ở đó mới biết được thân phận của người thư sinh trước mặt này, trong lòng bọn họ từ bất ngờ chuyển sang kinh ngạc.
"Đao tốt, nhưng kẻ dùng đao lại chưa tốt... Ài! Đúng là chẳng biết phép tắc gì cả..." Đỗ Chí Thương ngoắt ngón tay, cây bút lúc này liền quay lại: "Cho dù Đao Thánh có đến đây thì cũng không làm càng như ngươi đâu!"
"Ngươi!" Ngô Kiệt rất tức giận nhưng chỉ nói đúng một chữ liền thay đổi sắc mặt thành trầm tĩnh. Hắn buông lỏng cánh tay rồi hạ thanh đao xuống.
"Vãn bối lúc này có hơi lỗ mãng, xin tiền bối rộng lòng bỏ qua..." Sắc mặt Ngô Kiệt lúc này đã hoàn toàn thay đổi, không còn vẻ lỗ mãng lúc nảy nữa.
"Ha ha! Được, lần này coi như ta không truy cứu!" Đỗ Chí Thương cười khanh khách, sau đó ném sang cho Hạ Cúc một quyển trục thư: "Muội muội!"
"Muội muội?"
Toàn bộ mọi người có mặt tại đó lại nhận thêm một bất ngờ, từ trước đến giờ bọn họ chỉ biết Hạ Cúc là Phó Môn chủ của Cận Thuần Môn chứ chưa từng nghe ai nhắc đến chuyện cô ấy là muội muội của Môn Chủ.
Có một số người còn kinh ngạc đến mức không ngậm được miệng.
"Ngạc nhiên lắm sao?" Hạ Cúc lắc đầu chán nản với đám người giang hồ này. Cô đưa tay bắt lấy quyển trục thư đó. Sau đó từ từ mở ra, cô im lặng một hồi lâu rồi mỉm cười nói.
"Thú vị!"
Sau đó mới đọc lớn quyển trục thư đó: "Kiếm Thánh - La Chư Tôn mở đại hội vấn kiếm ở Kiếm Các để tìm được người có duyên sở hữu thanh Uy Long Kiếm. Thanh kiếm mà do đích thân La Chư Tôn và Loạn Chùy - Lạc Huy Hoàng rèn ra. Đại hội sẽ diễn ra vào năm ngày sau."
Hôm nay tại Cận Thuần Môn, mọi người đã được chứng kiến từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, từ tin tức này đến tin tức khác, mỗi một thứ đều làm cho tất cả phải chấn động.
Cận Thuần Môn quả nhiên là nơi hội tụ những tin tức trọng đại của giang hồ, hôm nay đến đây đúng là lựa chọn quá đúng đắn. Trong lòng Lý Thiên thầm nghĩ, y đã có mặt tại đây và đã quan sát tất cả, nhộn nhịp, bất ngờ, hưng phấn, đây là tất cả những cảm xúc mà đã xuất hiện trong lòng y ngày hôm nay, đây cũng chính là giang hồ mà trong lòng y đã từng mơ đến.
"Đại hội vấn kiếm!"
"Uy Long Kiếm!"
"Đúng là tuyệt vời!"
"Chúng ta phải đến đó xem thôi..."
"Đúng đúng!"
Lại một lần nữa, tiếng bàn tán xôn xao trở lại.
"Vấn kiếm thì vãn bối không có hứng thú, vãn bối xin cáo lui!" Ngô Kiệt nắm chặt chuôi đao, cúi đầu từ biệt Đỗ Chí Thương, sau đó nhìn sang Tiểu Thuyết: "Lần sau gặp lại, ta muốn luận võ với ngươi!"
Nhưng không hiểu vì một lí do nào đó mà Ngô Kiệt lại đảo mặt sang phía đám đông, đây là trực giác, một trực giác rất mãnh liệt.
Ánh mắt Lý Thiên cũng đâm thẳng về phía Ngô Kiệt. Cả hai ánh mắt sắt bén va vào nhau.
Ngô Kiệt quan sát một lượt rồi trong lòng thầm nghĩ. Lại là một tên thư sinh, nhưng sao mình lại có cảm giác rung rẫy trước hắn?
Hắn ta đang nhìn mình? Lý Thiên cũng thầm nghĩ, y liền đảo mắt sang hướng khác để tránh ánh mắt của Ngô Kiệt.
Nhưng được nửa khắc, Ngô Kiệt cũng quay người bỏ đi.
Thuyên Kỳ Sơn từ đầu đến cúi chỉ đứng quan sát mọi diễn biến ở Cận Thuần Môn mà chẳng nói lời nào, nhưng sau khi nghe được tin về vấn kiếm thì bây giờ cũng đã bắt đầu mở miệng, đã là người của Học Kiếm Đường thì đương nhiên trong lòng cũng có niềm nhiệt huyết và đam mê với kiếm thuật: "Vấn kiếm... Uy Long Kiếm... Sao có thể thiếu phần của Học Kiếm Đường chúng ta!"
"Thiên huynh! Có lẽ chúng ta sẽ phải từ biệt tại đây, huynh cứ tiếp tục đi thẳng theo con đường lớn hướng đông ở phía ngoài là sẽ đến kinh thành, còn bọn ta bây giờ sẽ bắt đầu khởi hành đến Kiếm Các." Thuyên Kỳ Sơn nói rất cao trào, tay ôm quyền từ biệt Lý Thiên.
"Hay là..." Mai Thanh ấp úng nói ra hai chữ bên tai Thuyên Kỳ Sơn.
"Thiên huynh là người đọc sách, làm sao có thể để cho huynh ấy theo chúng ta dầm mưa dãi nắng." Lâm Thùy Linh xua tay, cười nói.
"Không sao, ta cũng muốn đi, chuyện trọng đại của giang hồ như vậy, nếu bỏ lỡ thì e rằng cả đời này ta cũng sẽ rất tiếc nuối!" Lý Thiên mỉm cười vỗ vai Thuyên Kỳ Sơn, bỗng nhiên Thuyên Kỳ Sơn lại cảm nhận được một uy áp mãnh liệt từ tay Lý Thiên phát ra.
Thuyên Kỳ Sơn bỗng nhiên hiểu ra được ấn ý, liền tròn mắt kinh ngạc nhìn Lý Thiên.
Thiên huynh lại có nội công mạnh mẽ đến mức này.
Chẳng lẽ....