Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đại Sư Huynh Chỉ Biết Soi Gương Trang Điểm

Chương 39




Người giống bản thân liên tục tấn công mình, hơn nữa thực lực còn hơn y rất xa. Ban đầu Lâm Kiến còn nghĩ cách đánh bại hắn ta, nhưng sau đó chỉ có thể chật vật chạy trốn.

Khuôn mặt người nọ trầm xuống, hai chân lập tức giẫm lên mặt đất, bay đuổi theo Lâm Kiến.

"Ngươi không chạy thoát được đâu." Nhìn ra ý định của Lâm Kiến, người nọ cất lên giọng nói lạnh như băng.

"Sao ngươi biết được?" Lâm Kiến vẫn đang chạy trốn.

"Vì ngươi sẽ không bao giờ buông ta ra." Hắn ta nói.

"Bây giờ là ngươi không buông tha ta đó!" Lâm Kiến vẫn chưa nhận ra, người đứng trước mặt y không phải là yêu ma quỷ quái gì, mà chính là Không Sơn kiếm trong tay y.

Trường kiếm Không Sơn vung lên.

Lâm Kiến thấy động tác của hắn ta, lập tức đưa ra phán đoán, nếu y học động tác của hắn ta thì có thể ngăn một chiêu này. Vì vậy y học theo người đang giả khuôn mặt của mình, dùng chiêu tương tự.

Người nọ sửng sốt, sau đó mỉm cười.

Đúng rồi, chính là như vậy.

Hắn ta chạy, Lâm Kiến sẽ chạy, hắn ta đánh, Lâm Kiến sẽ đánh, Lâm Kiến hoàn toàn bắt chước theo động tác của hắn ta, sau khi đánh nhau trăm chiêu, cuối cùng y tìm được cách chém đầu hắn ta xuống bằng một kiếm.

Lâm Kiến trơ mắt nhìn đầu mình rơi xuống đất.

"Sít." Y cảm thấy mình sắp nổi hết da gà.

"Tiếp đây." Trong không trung vang lên âm thanh quen thuộc.

Người bị chém đứt đầu đứng lên lần nữa, sau đó quay đầu lại.

Lần này thân thể của hắn ta lại biến thành Hạ Trường Sinh. Hạ Trường Sinh này tuy có bề ngoài giống như đúc Hạ Trường Sinh trong đầu của Lâm Kiến, nhưng thần thái lại hoàn toàn không giống. Hạ Trường Sinh luôn có bộ dạng chán chường, biếng nhác, khuôn mặt mang nét trẻ con ngây thơ, còn người này cực kì lạnh lùng, mặt vô cảm, không hề có nét cười nào.

"Mới lạ." Lâm Kiến cầm Không Sơn kiếm đứng yên, không nhịn được mà kích động, y liếm khóe miệng.

Tuy Hạ Trường Sinh và người của Phục Hy viện hoàn toàn nuôi Lâm Kiến như nuôi một đứa trẻ, nhưng từ nhỏ Lâm Kiến đã lăn lộn chợ búa, những thứ thấy được chẳng khác gì người thường, đương nhiên tâm tính cũng sẽ trưởng thành hơn nhiều so với người cùng tuổi.

Y không muốn thể hiện mặt tối của mình ở trước mặt đệ tử Phục Hy viện và Hạ Trường Sinh.

Có điều, bây giờ có cơ hội ra tay với ảo ảnh của Hạ Trường Sinh là việc khiến người ta hưng phấn đến mức nào cơ chứ!

Lâm Kiến cười, một nụ cười rạng rỡ, y chủ động cầm Không Sơn kiếm, xông đến ảo giác mới xuất hiện.

‘Hạ Trường Sinh’ thấy Lâm Kiến xông đến thì cầm Không Sơn kiếm hóa giải công kích của y dễ như trở bàn tay.

Dù thần thái của hắn ta không giống Hạ Trường Sinh, nhưng chiêu thức ra tay lại giống như đúc, thậm chí có thể nói là không có sự khác biệt.

Lâm Kiến giao thủ với hắn ta, sau mười mấy chiêu thì lòng dần sinh nghi ngờ.

Hình như thật sự là Hạ Trường Sinh.

Khác nhau ở chỗ, ‘Hạ Trường Sinh’ này chỉ biết dùng kiếm.

‘Hạ Trường Sinh’ kéo giãn khoảng cách với y, cách không vung kiếm lên, đánh ra kiếm khí: "Không Sơn Hồi Âm."

Chiêu này là ‘Hạ Trường Sinh’ dùng pháp lực điều khiển Không Sơn kiếm, dùng kiếm khí xoay liên tục, một chiêu tấn công kẻ địch từ mọi phương hướng.

Lâm Kiến lộ ra biểu cảm không ổn, mồ hôi tuôn trên mặt.

Y nắm chặt kiếm, biết bản thân không thể nào sao chép chiêu này.

Chiêu mà ‘Hạ Trường Sinh’ dùng, so với nói là dùng kiếm, không bằng nói là dùng kiếm để gánh pháp lực của bản thân.

Cho nên chiêu số của hắn, chỉ có mình hắn có thể dùng.

Lúc Lâm Kiến không biết làm thế nào, Không Sơn kiếm trong tay y tự nâng lên, điều khiển tay y.

"Ta dạy cho ngươi làm thế nào để phá chiêu này." Có giọng nói vang lên sau lưng Lâm Kiến, tiếp đó một bàn tay nâng lên, chỉ vào ‘Hạ Trường Sinh’ cách đó không xa.

"Không sơn bất kiến nhân, đãn văn nhân ngữ hưởng." [*]

[*] Trong núi vắng không thấy người, chỉ nghe tiếng người nói vọng lại -Lộc sài - Vương Duy

Trong nháy mắt, Không Sơn kiếm tạo ra một không gian nhỏ hẹp kì dị, tất cả các kiếm phong tấn công Lâm Kiến đều rơi vào đó, kiếm phong ồn ào trở nên yên tĩnh, sau đó suy tàn.

"Lần nữa." Cánh tay kia chỉ đạo Lâm Kiến, hắn ta chỉ vào ‘Hạ Trường Sinh’, quyết đoán nói: "Cổ mộc minh hàn điểu, không sơn đề dạ viên."[*]

[*] Chim mùa lạnh hót trên cây cổ, vượn vào đêm kêu trên núi hoang - Thuật hoài - Ngụy Trưng

Kiếm khí xông đến muốn đâm thủng ‘Hạ Trường Sinh’, ‘Hạ Trường Sinh’ nhảy bật lên tránh đi, nhưng kiếm khí như bóng với hình, tựa như một cơn gió không bao giờ dừng. Sau đó, trong khoảnh khắc ‘Hạ Trường Sinh’ ngừng nhảy đã đánh bại hắn ta.

Có được khoảng trống để thở dốc, Lâm Kiến chợt quay đầu lại, y muốn thấy ai đang ở sau lưng chỉ dạy mình.

Y vừa quay đầu, sau lưng trống không.

"Chiêu hay." Âm thanh trong trẻo vang lên.

Lâm Kiến chưa từng nghe giọng nói này, y quay đầu lại.

Lần này, trước mặt y là một thanh niên có khuôn mặt tuấn tú, hắn ta mặc quần áo màu xanh biển, đứng cầm Không Sơn kiếm, mái tóc được buộc lại, hai bên thái dương có những sợi tóc mảnh rơi xuống bị gió thổi phấp phới. Gã trông tiên phong đạo cốt, nét cười có hơi xảo quyệt.

Đây là một khuôn mặt xa lạ.

"Chiêu này công cũng được, thủ cũng được, muốn đánh tan kẻ địch cũng được, muốn khiến hắn ta ngừng động tác cũng được, ngươi tiến cũng được, lùi cũng được, chiêu hay." Hắn ta khen ngợi, sau đó vươn tay với Lâm Kiến, gió mát trăng thanh, như tắm mình trong gió xuân: "Nào, cơ hội hiếm có, so tài với ta một lần đi. Ngươi phải biết, Không Sơn Hồi Âm, có đến thì có về, có bắt đầu sẽ có dừng lại, âm này vô tận, tựa như chí hướng của ta."

Lâm Kiến lùi về phía sau một bước.

Người nọ tuy nhìn hòa nhã, nhưng động tác trong tay không hề có chút do dự. Sau khi dứt lời hắn ta đã lập tức vung kiếm phóng đến chỗ Lâm Kiến .

Lâm Kiến bắt đầu đánh với hắn ta.

Ảo ảnh này chân thật hơn so với ‘Lâm Kiến’ và ‘Hạ Trường Sinh’ trước đó, hắn ta không chỉ có thể xuất kiếm mà còn dùng pháp thuật, động tác thuần thục, kinh nghiệm đối chiến phong phú.

Lâm Kiến đánh với hắn ta không đến mấy chiêu đã dần không chống đỡ nổi.

Hắn ta thấy Lâm Kiến cùng đường bí lối cũng không hề nương tay.

Người hòa nhã và người tàn nhẫn, xưa nay chưa từng phân biệt rạch ròi.

"Keng." Hắn ta đánh bay Không Sơn kiếm của Lâm Kiến, sau đó một đường kiếm vẽ đến cổ y.

Lần đầu tiên Lâm Kiến nhận ra, cái chết cách mình gần đến thế.

Khi trái tim y thắt lại, ánh kiếm màu tím nhạt từ sau lưng y vươn tới, chặn Không Sơn kiếm.

Lâm Kiến sững sờ.

Một bàn tay ôm Lâm Kiến vào ngực, sau đó đánh ra một kiếm vừa nhanh vừa quyết đoán, hắn dùng sức gạt Không Sơn kiếm của người nọ đi, sau khi Không Sơn kiếm sượt qua cổ Lâm Kiến thì hắn ôm theo y nhảy về sau vài bước, rời khỏi phạm vi tấn công của Không Sơn kiếm.

Trên cơ thể người ôm Lâm Kiến có một mùi hương thoang thoảng, lúc di chuyển tay áo thêu hoa ban tím bay lên trước, rơi vào trong mắt Lâm Kiến.

"Đại sư huynh!" Lâm Kiến mừng như điên.

Đây thật sự là Hạ Trường Sinh.

Hạ Trường Sinh buông Lâm Kiến ra, vạch một đường kiếm nhíu mày nhìn người trước mặt họ.

"Kiếm tốt." Người nọ bị Hạ Trường Sinh quấy rối, không hề cảm thấy khó chịu mà ngược lại càng vui vẻ hơn: "Như mộng như ảo, ma kiếm anh linh. Dù hơi tàn nhẫn, nhưng là một thanh kiếm tốt. Ngươi là ai, chi bằng so tài với ta một lát, ngươi nên biết chỉ có hết cây này đến cây khác phát triển mới có thể tạo thành rừng, tu chân giới càng có nhiều người tài xuất hiện thì mới có nhiều khả năng."

Hạ Trường Sinh hô tên của hắn ta: "Liễu Diệc Hành."

Chưởng môn đời thứ bảy, Liễu Diệc Hành.

Hạ Trường Sinh cầm Kính Hoa Thủy Nguyệt vọt tới.

Kính Hoa Thủy Nguyệt và Không Sơn kiếm quấn lấy nhau.

Hạ Trường Sinh và Liễu Diệc Hành đối mặt trong gang tấc.

Liễu Diệc Hành vẫn mang khuôn mặt tươi cười, Hạ Trường Sinh không cảm xúc nhìn hắn ta.

"Họ Liễu ta sống cũng được, chết cũng được." Liễu Diệc Hành cười một tiếng phóng khoáng rồi hỏi Hạ Trường Sinh: "Ngươi thì sao?"

"Mẹ nó bây giờ ngươi chết đi cho ta." Hạ Trường Sinh trừng mắt.

"Thì ra là vậy." Liễu Diệc Hành thu kiếm.

Hai người nhảy lùi về sau.

Liễu Diệc Hành bừng tỉnh nói: "Ta đã chết rồi."

Ảo ảnh của hắn ta biến mất.

"Đại sư huynh, ở đây xảy ra chuyện gì vậy?" Lâm Kiến vẫn chưa hiểu.

Hạ Trường Sinh cầm Kính Hoa Thủy Nguyệt trong tay chợt quay người lại, ném mạnh về phía Lâm Kiến.

Lâm Kiến sững sờ.

Kính Hoa Thủy Nguyệt không tấn công Lâm Kiến, mà tấn công Không Sơn kiếm trong tay y.

Không Sơn kiếm thoát khỏi tay Lâm Kiến, sau đó bắt đầu đánh nhau với Kính Hoa Thủy Nguyệt.

Giữa không trung, kiếm linh của hai thanh kiếm xuất hiện.

Kiếm linh của Không Sơn kiếm là một thiếu niên với khuôn mặt vô cảm, còn Kính Hoa Thủy Nguyệt là một thanh niên ăn mặc lộng lẫy xinh đẹp, hai người cầm kiếm giao thủ nhiều lần.

Bóng đao ánh kiếm, khung cảnh mờ ảo, cuối cùng, thiếu niên rơi xuống cạnh Lâm Kiến, cầm kiếm bảo vệ y.

Kính Hoa Thủy Nguyệt vô cùng có hứng thú, bay bồng bềnh sau lưng Hạ Trường Sinh, tay áo to rộng của hắn ta khoác trên bờ vai Hạ Trường Sinh, màu hồng tím do ảo ảnh tạo ra lẫn với những đóa hoa trắng không ngừng rơi xuống, tựa như cảnh mộng ảo.

"Chủ nhân, đó là Không Sơn kiếm." Kính Hoa Thủy Nguyệt nở nụ cười yêu dị, cực kì hứng thú nói: "Để ta bẻ gãy hắn ta đi, thú vị đó, nếu như ta thắng hắn ta, ta sẽ nổi danh."

Không Sơn kiếm trợn mắt nhìn chằm chằm vào Kính Hoa Thủy Nguyệt, nói: "Yêu kiếm!"

"Ồ, ta lại được Không Sơn kiếm mắng là yêu kiếm." Kính Hoa Thủy Nguyệt hưng phấn.

Hạ Trường Sinh vuốt lại tóc bên má, sau đó xua tay, bực dọc nói: "Hai ngươi cút hết đi."

Kính Hoa Thủy Nguyệt cười một tiếng, sau đó thuận theo ý của Hạ Trường Sinh, trở về bên trong kiếm.

Không Sơn kiếm không nhúc nhích.

"Ta biết rồi, bây giờ ta không phải là chủ nhân của ngươi, ngươi không nghe lời ta." Hạ Trường Sinh nhìn Không Sơn kiếm, vô cùng thổn thức: "Ngày trước chúng ta còn ở chung hòa thuận đến vậy."

Không Sơn kiếm tức đến phát run.

"Xem ra ngươi thích ta hơn nhỉ, lúc cạnh ta, ngươi không phóng tàn ảnh Liễu Diệc Hành lưu lại trên thân kiếm để đánh ta." Hạ Trường Sinh đi về phía họ.

Những danh kiếm như của bọn họ có kiếm linh, kiếm linh sẽ giữ chiêu thức do chủ nhân kiếm lưu lại. Khi kiếm linh muốn thúc đẩy chủ nhân đương nhiệm sẽ thả chiêu số của chủ nhân cũ lưu trên thân kiếm ra, dẫn đường cho chủ nhân mới.

Tất nhiên, nếu xử lý không tốt, chủ nhân mới sẽ bị ảo ảnh cũ của kiếm cắn nuốt, thậm chí có thể chết.

Chủ nhân mới cần phải vượt qua bước này, đây cũng là một loại thuần phục thanh kiếm.

Đến hiện tại Không Sơn kiếm có tổng cộng ba vị chủ nhân, một là Liễu Diệc Hành, hai là Hạ Trường Sinh, ba là Lâm Kiến. Nó rút chiêu số của mọi người ra, thử nghiệm Lâm Kiến.

Mà Kính Hoa Thủy Nguyệt dẫn ra tâm ma của Hạ Trường Sinh, cắn nuốt hắn trước khi hắn thuần phục được bản thân.

Dù là tâm ma, hay là thí luyện đều là từ nông đến sâu. Cách lựa chọn của hai thanh kiếm không giống nhau, vì thuộc tính của chúng khác nhau.

Nhưng trùng hợp là, Hạ Trường Sinh và Lâm Kiến lại xuất hiện trong thí luyện của đối phương.

"Sau này ngươi chính là chủ nhân của Không Sơn kiếm." Thiếu niên mặt mày vô cảm đưa Không Sơn kiếm cho Lâm Kiến .

Lâm Kiến nhận kiếm.

Kiếm linh của Không Sơn kiếm lập tức biến mất, hắn ta đi rất vội, không muốn dây dưa với Hạ Trường Sinh thêm giây phút nào.

Hạ Trường Sinh cầm Kính Hoa Thủy Nguyệt đi về phía họ, đến gần Không Sơn kiếm, Kính Hoa Thủy Nguyệt hưng phấn không ngừng reo lên.

"Ồn ào quá." Hạ Trường Sinh đập nó.

Kính Hoa Thủy Nguyệt yên tĩnh.

Lâm Kiến chợt có tâm ý tương thông với Không Sơn kiếm, hình như nó vô cùng không muốn đến gần Hạ Trường Sinh và Kính Hoa Thủy Nguyệt.

"Sao ngươi lại ở đây?" Hạ Trường Sinh hỏi Lâm Kiến.

"Đến đưa cơm cho huynh." Đáp án của Lâm Kiến cực đơn giản.

Hạ Trường Sinh: "..."

Lâm Kiến nhìn ra sự khinh bỉ của Hạ Trường Sinh.

Hạ Trường Sinh nói: "Ngươi cảm thấy ta ở trong đây, nhiều lần bị ảo ảnh do thanh kiếm này tạo ra giết chết thì còn có thời gian rảnh để ăn cơm à?"

Lâm Kiến nghĩ ngợi một lát, quyết đoán quăng nồi: "Là sư phụ đề nghị ta đưa cơm đến cho huynh."

"Bớt nghe lời của lão bất tử kia đi." Hạ Trường Sinh nói ra cảm nghĩ của mình xong thì chợt suy yếu ôm ngực mình.

"Huynh sao vậy? Khó chịu ở đâu sao?" Lâm Kiến lo lắng nhìn hắn.

Hạ Trường Sinh gật đầu.

Hắn vừa đói, vừa bẩn, lại còn mệt.

"Hức hức hức." Hạ Trường Sinh mếu máo.

Hức hức hức của Hạ Trường Sinh, chính là dấu hiệu làm nũng của hắn.

Lâm Kiến cõng Hạ Trường Sinh cao hơn mình một cái đầu, từ Yên Nhạc Trì về tiểu viện.

"Người xuất hiện vừa rồi là ai?" Lâm Kiến hỏi Hạ Trường Sinh: "Huynh gọi y là Liễu Diệc Hành, chưởng môn đời thứ bảy Liễu Diệc Hành."

"Cũng không phải là người thật." Hạ Trường Sinh nói lạnh tanh: "Là tàn ảnh y lưu lại trên thân Không Sơn kiếm, Không Sơn kiếm còn nhớ chiêu số của y. Vì để thử ngươi, Không Sơn kiếm mới thả tàn ảnh bám trên nó ra thôi."

"Sao huynh vừa nhìn đã biết y là Liễu Diệc Hành?"

"Tranh của các đời chưởng môn đều treo ở Cửu Tử Nhất Sinh, tốt xấu gì ngươi cũng là đệ tử của Phục Hy viện, đi xem đi." Hạ Trường Sinh nổi cáu.

"Cửu Tử Nhất Sinh?"

"Nơi thờ cúng các đời chưởng môn, phía trên có chân dung của họ, toàn bộ đều làm đẹp quá mức, cả đám không biết xấu hổ."

"Ha ha."

Vừa nói chuyện trên trời dưới đất, Lâm Kiến vừa cõng Hạ Trường Sinh về tiểu viện.

Hạ Trường Sinh đúng là người bằng lưu ly, hắn lại bắt đầu giả bệnh nằm ì trên giường, trải qua ngày tháng y phục đưa tận tay, cơm dâng tận miệng, ngẩng đầu xem đệ tử Phục Hy viện hát hí khúc.

Ban đầu Lâm Kiến định đề nghị Hạ Trường Sinh, nếu nhàn rỗi như vậy không bằng dứt khoát đến dạy mình tu hành.

Kết quả y còn chưa đến tìm Hạ Trường Sinh, một người đã đến tìm y trước.

Là Phương Cảnh Tân.

"Tiểu đồ đệ của ta." Phương Cảnh Tân mỉm cười nhìn Lâm Kiến, nói với y: "Đến đây nào, vi sư muốn truyền dạy cho ngươi rất nhiều thứ."

Lúc Hạ Trường Sinh đang ở trong phòng đọc sách, Lâm Kiến đến báo cáo với hắn, nói Phương Cảnh Tân muốn dẫn mình đến sau núi để dạy tu hành, có thể sẽ không chăm sóc hắn được.


"Còn nhiều người chăm sóc ta lắm." Hạ Trường Sinh không để bụng.

Lâm Kiến bị sự bạc tình bạc nghĩa của Hạ Trường Sinh làm cho giận hết sức.

Thấy nét mặt của y, Hạ Trường Sinh cười, từ trên giường bò dậy.

Lâm Kiến nhấn hắn trở lại, nghiến răng nghiến lợi nói: "Huynh ngủ tiếp giấc của huynh đi!"

"Ờ." Hạ Trường Sinh không vờ vịt, thật sự là nằm lại ngủ.

Nói hoàn toàn không nhớ Lâm Kiến thì là giả.

Mặc dù hầu như người của Phục Hy viện đều rất chiều chuộng mình, nhưng Hạ Trường Sinh luôn có cảm giác, Lâm Kiến cực kì nuông chiều mình. Loại nuông chiều này, không phải nói Lâm Kiến có tiền như Hoàng Tuyền Lưu, sẵn lòng mua y phục mà hắn thích cho hắn, cũng không phải vì Hạ Trường Sinh muốn gì thì y sẽ dâng tới cho hắn.

Sự nuông chiều này có gì đó khác biệt.

Nhưng rốt cuộc là khác ở đâu, Hạ Trường Sinh vẫn chưa nghĩ ra được.

Mà việc này, vừa khéo Hạ Trường Sinh lại tìm Đường Trĩ để tâm sự.

Đường Trĩ mặt mày đau khổ, sau đó nước mắt hai hàng mà chạy đi, hắn ta vừa chạy vừa gào: "Tuy ta biết giới hạn tuổi tác ở cổ đại khác biệt, nhưng mà đại sư huynh à, đệ không thể trơ mắt nhìn huynh phạm tội! Xin lỗi huynh!"

Chính vì vậy nên Hạ Trường Sinh chán nản, không tiếp tục hỏi người thứ hai.

Ở Phục Hy viện, mùa hạ lặng lẽ trôi đi, mùa thu chớp mắt đã biến mất, gió mùa đông đến.

Hạ Trường Sinh đang chờ tin tức nào đó, chờ thời cơ rời Phục Hy viện, đi hoàn thành công việc của mình.

Trước khi chưa có tin tức, hắn vẫn có thể sống thoải mái.

Cuộc sống thoải mái của hắn chính là nhân lúc mặt trời độc ác trở nên dễ chịu, ngồi ở đình hóng gió trong Phục Hy viện để phơi nắng, thưởng thức cảnh tượng từng chiếc lá điêu tàn.

Sau khi vào đông, trời muốn trở lạnh cần phải có một cơn mưa.

Vì cơn mưa đến bất chợt, Hạ Trường Sinh không mang ô bị nhốt ở đình hóng gió. Hắn dựa vào lan lan, trên chiếc ghế dài cạnh đùi có đặt một hộp hạt dưa, hắn vừa cắn hạt dưa vừa buồn chán nhìn hồ nước vốn nên đầy hoa sen.

"Mưa rơi nhàn rỗi tựa lan can, hoa sen nhiễm nước phấn chưa khô. Mười vạn châu xinh trời chẳng tiếc, đặt trên đĩa ngọc người cùng xem." [*] Hạ Trường Sinh vừa đọc thơ vừa vốc hạt dưa lên, sau đó ném về lại trong hộp.

[*]: Hà hoa - Vương Nguyệt Phố

Có thể nhìn ra hắn thật sự nhàm chán.

"Ầy." Hạ Trường Sinh chống đầu, cảm thấy đến lúc mình đi tìm chút việc vui.

Thế thì, rốt cuộc là phải làm cái gì cho vui đây?

Hắn ngẫm nghĩ, sau đó nhìn thấy cách đó không xa, có một người che ô đi về phía này.

Người đến che một chiếc ô bằng giấy dầu vẽ hoa Tử Đằng, vì góc nhìn nên nửa người trên của y bị ô che khuất, áo bào màu xanh lung lay theo gió, giọt mưa rơi trên đất bắn lên người y.

"Đại sư huynh ở đây làm gì vậy?" Chiếc ô được nâng lên, khuôn mặt người đến lộ ra trước mắt Hạ Trường Sinh.

Là Lâm Kiến bị Phương Cảnh Tân kéo đi tu luyện nửa năm nay.

So với lần cuối cùng Hạ Trường Sinh nhìn thấy, y cao hơn một ít, ngũ quan cũng có cảm giác nảy nở hơn.

Thiếu niên khôi ngô tuấn tú gập dù lại, bước vào trong đình hóng mát chật hẹp, mỉm cười nhìn Hạ Trường Sinh.

Hạ Trường Sinh quay đầu đi, môi nhếch lên: "Hừ."

"Hừ gì thế, ta mới đến chưa nói gì cả, cũng không làm gì, sao lại chọc huynh không vui rồi?" Lâm Kiến cười nói.

"Nếu ngươi cảm thấy bản thân không chọc gì ta, tại sao lại cảm thấy tiếng hừ này của ta là nhằm vào ngươi, có tật giật mình à?" Nếu nói đến người vô duyên vô cớ đổ oan cho người khác, thì Hạ Trường Sinh chính là một cao thủ trong số đó.

"Ha ha." Lâm Kiến không bị lừa vào tròng, y nói sang chuyện khác, hỏi Hạ Trường Sinh: "Trời mưa rồi, thời tiết cũng trở lạnh, huynh ở đây làm gì?"

"Không mang ô, không về được." Hạ Trường Sinh nói thật.

"Khụ khụ." Lâm Kiến tìm thấy một cơ hội thể hiện bản thân, y vội nói: "Không biết tiểu sinh có vinh hạnh đưa Hạ công tử một đoạn không?"

Hạ Trường Sinh nhìn không trung, hắm trầm tư hồi lâu rồi nói: "Hay là chờ mưa tạnh đi."

Lâm Kiến cảm thấy vậy thì càng tốt, nên y ngồi xuống bên cạnh, nói: "Có lý, vẫn nên đợi mưa tạnh."

Trời đất dùng cơn mưa và đình hóng gió nhỏ hẹp này, tạo nên một thế giới chỉ có hai người.

Hạ Trường Sinh nhìn Lâm Kiến.

Lâm Kiến nhận ra ánh mắt của hắn thì lập tức dịch mông đến gần.

"Cười cái gì?" Hạ Trường Sinh phát hiện từ khi y xuất hiện đến nay, trên mặt luôn treo nụ cười khinh khỉnh.

"Lâu rồi không gặp huynh, bây giờ gặp lại, cảm thấy vui vẻ thoải mái." Miệng Lâm Kiến ngọt như mía lùi.

"Miệng lưỡi trơn tru." Hạ Trường Sinh thầm vui trong lòng.

Dù Lâm Kiến thường xuyên thổi phồng lên, nhưng không thể không nói, Hạ Trường Sinh siêu dính chiêu này.

Lâm Kiến biết hắn mạnh miệng, cười càng thêm vui vẻ.

"Đừng vì ta không hiểu ẩn ý của người khác mà đùa giỡn ta." Hạ Trường Sinh cảnh cáo y trước.

"Nào có đùa giỡn huynh, câu nào của ta cũng là thật, trời đất chứng giám." Lâm Kiến thề.

Hạ Trường Sinh cảm thấy lạ: "Sao ngươi lại ra đột ngột vậy? Nửa năm đủ để ngươi học rồi hả?"

Lâm Kiến chột dạ quay đầu đi.

"Hửm?" Hạ Trường Sinh nghiêng đầu, tìm mặt của Lâm Kiến.

"Được rồi, ta chỉ ra tạm thời thôi, vì sư phụ có một số việc muốn dặn các sư thúc, nên ta tìm lý do cùng đến đây với ông ấy."

"Sư phụ tìm sư thúc, ngươi có thể tiếp tục tập luyện ở sau núi." Hạ Trường Sinh cảm thấy y không nên dính người như vậy.

"Nhưng ta muốn gặp huynh." Lâm Kiến nói thẳng.

"Ờ, gặp ta, sau đó thì sao?" Hạ Trường Sinh không hiểu nổi.

Lâm Kiến lại ngượng ngùng xoắn xuýt.

Hạ Trường Sinh chợt bật cười, hắn không hỏi đến cùng nữa: "Được rồi, thôi vậy, ta cũng không ép ngươi phải tu luyện liên tục."

Cơn mưa bên ngoài dần lớn hơn, dường như không có ý định tạnh.

Hạ Trường Sinh và Lâm Kiến nhìn nhau, định nhân lúc này rời khỏi đây, quay về viện.

Lâm Kiến mở chiếc ô ra, chờ Hạ Trường Sinh đi vào.

Hạ Trường Sinh tiến vào ô của y.

Dù Lâm Kiến cao lên, nhưng Hạ Trường Sinh vẫn cao hơn y quá nhiều, y cần phải nâng cánh tay lên mới có thể che ô cho Hạ Trường Sinh.

Hạ Trường Sinh thấy y lúng túng nhưng không có ý định giúp, ngược lại hắn cảm thấy càng thú vị hơn.

Lâm Kiến nhìn nét mặt của hắn thì đã biết hắn đang nghĩ, Hạ Trường Sinh thật sự quá ngây thơ.

Một cơn mưa, một chiếc ô, tạo nên thế giới chỉ có hai người.

Sau khi về đến chỗ ở, Hạ Trường Sinh phát hiện Phương Cảnh Tân đã chờ hắn từ lâu.

"Cứ vậy đi nhé, muộn chút gặp." Hạ Trường Sinh về đến phòng, muốn nói chuyện riêng với Phương Cảnh Tân nên đuổi Lâm Kiến đi.

Giữa hai người họ có bí mật, chuyện này không phải là bí mật.

Lâm Kiến thè lưỡi với Hạ Trường Sinh, sau đó xoay người rời đi.

Hạ Trường Sinh đóng cửa phòng lại.

"Con cần ra ngoài." Phương Cảnh Tân cầm một phong thư lắc lắc, nói với Hạ Trường Sinh: "Có người thấy tung tích của nó, con cần phải tìm được người kia, lấy hết những thứ nó đã trộm từ Phục Hy viện, sau đó giết nó."

Hạ Trường Sinh nhận phong thư.

Người Hạ Trường Sinh muốn tìm, Lâm Kiến cũng từng nghe Phương Cảnh Tân nhắc đến.

Trong nửa năm bế quan, Phương Cảnh Tân đã nhắc với Lâm Kiến, mấy chục năm trước ở Phục Hy viện có một tên phản đồ, gã trộm đi rất nhiều bí tịch mà Phục Hy viện đặt ở Tàng Thư Các rồi phóng hỏa, sau đó bỏ chạy mất dạng.

Người kia có thân phận gì? Sao phải làm ra chuyện này, Phương Cảnh Tân không nói, ông cũng hy vọng Lâm Kiến đừng hỏi.

"Con đừng đi tìm hiểu ở chỗ những người khác, họ sẽ không nói đâu." Lúc đó Phương Cảnh Tân chỉ nhìn đã biết Lâm Kiến có ý định gì.

"Vì gã là nỗi sỉ nhục của Phục Hy viện, cho nên mọi người không nói sao?" Lâm Kiến hỏi.

Phương Cảnh Tân nhìn về phương xa, ông lộ ra vẻ bi thương, nói với Lâm Kiến: "Không, chỉ là mọi người sợ ta đau lòng thôi."

Đây là lần đầu tiên Lâm Kiến nhìn thấy Phương Cảnh Tân luôn mơ hồ, vừa thần bí lại vừa không có mắt nhìn lộ ra vẻ bi thương như vậy. Ông nói không sai, người thấy vẻ đau lòng của ông sẽ không hỏi tiếp nữa.

Rất nhanh mọi người sẽ biết chuyện Hạ Trường Sinh sắp ra ngoài.

Vì đây không phải là lần đầu tiên hắn ra ngoài, nên mọi người không quá để ý.

Lần này, người đến tiễn hắn ra ngoài vẫn chỉ có Đường Trĩ.

Lâm Kiến đã bị Phương Cảnh Tân dẫn về sau núi, nhốt lại tu luyện. Có lẽ sau này y sẽ xuống núi với Hạ Trường Sinh, nhưng hiện tại vẫn chưa được, thứ y cần học quá nhiều.

"Lâm Kiến bảo ta chuyển cho huynh một thứ." Đường Trĩ nói.

Hạ Trường Sinh nghi ngờ nhìn hắn ta.

Đường Trĩ đưa cho Hạ Trường Sinh một chiếc ô, sau đó nói: "Lâm Kiến bảo ta nói với huynh, dạo này mưa nhiều, trên đường cẩn thận."

Hạ Trường Sinh lắc đầu khẽ than rồi nhận ô, hắn hỏi Đường Trĩ: "Y bị ngốc à? Nếu ta muốn, mưa hoàn toàn không có khả năng dính vào ta."

Đường Trĩ cười ha ha nói: "Chắc là y bị ngốc rồi."

Trong núi mưa lâm râm, Hạ Trường Sinh vẫn giống như bình thường, ngồi trên một cỗ kiệu giấy.

Hắn ở trong kiệu, không ngừng chơi đùa chiếc ô trong tay. Vì động tác của hắn, người giấy suýt chút nữa cho rằng đây là món đồ chơi hiếm lạ gì.