Chương 1: Kinh Đô (1)
Đây là một thế giới có tồn tại võ giả, giang hồ trải rộng khắp thế gian, hiệp khách tiêu dao tự tại, không màng lấy tiền tài danh lợi mà du ngoạn muôn nơi, có kiếm, có rượu, có bằng hữu, có huynh đệ, có tình.
Ngũ Đại Môn Phái song song tồn tại với triều đình. Võ Lâm Minh Chủ cùng với Đại Tướng Quân hoàn tất giao kèo để giữ mối quan hệ không ai đụng chạm ai, nếu không kẻ nào cố tình đào sâu vào lợi ích của hai bên thì việc hòa bình sẽ được kéo dài.
Nhưng rồi, một biến cố ập đến. Ấy là khi ở thế giới khác đã nhận thức được sự tồn tại của sự sống trên hành tinh này, và các cuộc xâm lược cứ thế ập đến dày đặc.
Mở đầu với những ma pháp sư, rồi dần dần trở thành những đội kỵ binh hùng mạnh, các thiên sứ và thậm chí là cả rồng bay rợp trời, khói lửa muôn nơi.
Không chỉ là một nền văn minh, vẫn còn một nơi khác muốn nhăm nhe lấy cả giang hồ này: Liên Bang.
Liên Bang là nơi có khoa học kỹ thuật cực kỳ phát triển, những đội quân được vũ trang đến tận răng xâm lược mọi chốn trên giang hồ, dần dần áp đảo lấy các môn phái, kể cả q·uân đ·ội từ phía triều đình.
Cho tới khi Liên Bang sử dụng đến v·ũ k·hí h·ạt nhân, bắn ra từ một vệ tinh và vĩnh viễn xóa sổ một bán đảo trực thuộc nước Vĩnh Xuân, triều đình chính thức đầu hàng trước sức mạnh vượt trội, vua chúa bây giờ trở thành con rối của Liên Bang, các nhà khoa học/ q·uân đ·ội đi xuống thế giới này và bắt đầu hoàn toàn cải tạo, biến chốn này thành một nơi để phục vụ cho chúng.
Thế gian còn tồn tại võ giả, nhưng họ bị lu mờ trước sức mạnh của nòng súng.
Ngũ Đại Môn Phái vẫn còn, nhưng cũng dần dần thể hiện xu thế quy phục và sẵn sàng phục vụ cho triều đình bất cứ lúc nào, Vĩnh Xuân giờ đã trở thành một quốc gia phục vụ cho Liên Bang.
Bầu trời có máy bay, có phi thuyền, mặt đất có xe hơi, hiệp khách có cũng không dám làm càn trước những người trong đội trị an được vũ trang súng ống đầy đủ.
Tinh thần hào hiệp cũng chẳng thể tồn tại trong thế giới này.
Nhưng tất cả chuyện này không hề liên quan đến Trần Nhiên chút nào cả, bởi vì cậu là con cả của một gia tộc ở Tu Chân Giới, tuy có bị đày xuống Vĩnh Xuân, tuy linh khí hoàn toàn khô kiệt những công pháp tu tiên vẫn còn giữ lại ở nơi đây.
Tụ Khí tầng bốn, tuy chỉ là bước đầu tiên trong tu tiên nhưng Trần Nhiên có thể dễ dàng đánh bại những cao thủ nhị đẳng ở trong giang hồ, thậm chí đặt vững một gót chân và sáng lập tiểu môn phái nếu muốn.
Ngay bây giờ, cậu đang ngồi trong một cỗ xe buýt, thân thể tựa vào lớp cửa kính mà nhìn ra bên ngoài, đầu óc chỉ mãi nhớ đến những chuyện kia. Từ khi cha hắn mất, gia tộc cũng chỉ còn lại một người, cậu bèn quyết định rời bỏ quê hương để đi đến Kinh Đô của Vĩnh Xuân.
Mục đích là để có thể tìm được cách lấy vé tàu vũ trụ, thông qua Liên Bang mà du ngoạn đến hành tinh mang tên Tiên Linh Đại Tinh- Tu Chân Giới.
Xe ngừng lại, âm thanh của người tài xế vang lên mà cũng cắt đứt đi từng dòng suy nghĩ của Trần Nhiên:
“Đến Hà Việt rồi, mời quý khách xuống xe!!!”
Khung cảnh nơi này khá nhộn nhịp, cho dù bị Liên Bang xâm lấn, trình độ khoa học kỹ thuật được khai phát đến đỉnh cao nhưng mà Hà Việt vẫn giữ được bản sắc với những tòa thanh lâu, tửu quán, khách sạn bên ven đường.
Xa xa bóng dáng một kẻ mặc áo tứ thân màu đen, cổ áo tròn bằng the, quần mỏng bằng lụa thâm, đầu đội nón lá, lưng đeo một thanh mộc côn ngắn, đen sẫm, trông tựa như đã trải qua vô số trận chiến khiến trên gậy còn lưu một vài vết xước.
Nhưng không, kẻ đó ngay lập tức bị Quân Các Lộ chặn lại.
Quân Các Lộ ai ai cũng vai năm tấc rộng thân cao mười thước, đầu đội mũ Đâu Mâu (vốn đã được áp dụng từ thời nhà Nguyên) thân lại mang Ngư Lân Giáp.
Nhưng không phải cầm giáo mác, trên tay của người lính Các Lộ chính là khẩu súng AK-47 được Liên Bang cung cấp để phục vụ cho mục đích bảo vệ xung quanh Triều Đình, đối phó phản loạn từ ngoài lẫn trong lãnh thổ Hà Việt.
Vẫn đeo súng ở bên vai, anh ta nhìn về phía người đàn ông mang nón lá kỳ lạ kia mà nói với vẻ nghiêm trang:
“Việc đem v·ũ k·hí vào thành bị nghiêm cấm, chúng tôi xin phép được kiểm tra giấy phép về việc này, nếu không có, mời anh vui lòng giao nộp v·ũ k·hí ra!”
Quả thật, mộc côn tuy chỉ dài bằng một cánh tay và được làm bằng một loại gỗ cứng rắn chứ không phải bất kỳ loại hình sắt thép nào, nhưng nó vẫn được xem là một loại v·ũ k·hí gây nguy hiểm đến người dân.
Đáp lại anh lính Các Lộ, người đàn ông đội nón lá khẽ thở ra, sau đó tháo cây mộc côn xuống, cười nhẹ rồi đáp, chất giọng trầm và khàn, vốn đã qua tuổi thanh niên từ lâu vang lên:
“Cái này chỉ là một thanh gỗ thôi, thực sự không thể mang theo sao?”
“Không thể, luật lệ đã ban hành như vậy rồi”
Cuối cùng là vẫn phải giao nộp cây mộc côn cho người lính Các Lộ, nhưng vì lý do gì đó mà người đàn ông chỉ thở dài, sau đó chắp tay mà nhìn lên bầu trời, bộ dáng chợt pha lẫn một chút cô độc.
“Bà nó à… ngày cưới bà đã trao tặng cây mộc côn này cho tôi… giờ tôi lại không thể giữ được nó, chắc lúc này ở dưới hoàng tuyền bà vẫn đang trách cứ tôi đúng không?”
Trần Nhiên:...
Anh lính Các Lộ:...
Quà cưới là cây gậy gỗ ngắn? Mẹ nó có người vợ nào kỳ lạ đến vậy không?
Nhưng không để cậu và anh lính kia kịp hoàn hồn, người đàn ông vẫn tiếp tục nói, đôi mắt cứ đau đáu nhìn lên bầu trời.
“Cây mộc côn ấy là đồ gia truyền của nhà ngoại đáng giá hàng ngàn đồng, nay con lại không giữ được thay cho ông, con quả thật là bất hiếu, tội đáng c·hết muôn vạn lần”
Thật luôn? Cây gậy gỗ rẻ tiền đó cũng là hàng đáng giá đến vậy? Ông thần này chém gió rồi!
Trần Nhiên nghĩ thầm, sau đó nhìn sang anh lính kia.
Chỉ thấy đôi mắt người này lộ vẻ hối lỗi, chỉ cứ nhìn lấy cây mộc côn, rồi lại nhìn về phía người đàn ông, dường như trong tim đã canh cánh khi phải chia cắt một mảnh tình đến vậy.
“Ôi! Tôi đã phụ lòng bà! Lại phụ lòng cả gia tộc! Kẻ này đáng trách muôn vạn lần!!!”
Bộp!
Còn đang nói, bất chợt một bàn tay đặt lên vai người đàn ông, chỉ thấy người Lính Các Lộ với khuôn mặt đầy lòng bao dung, mỉm cười tựa như ánh dương trên trời mà đặt cây vào tay gã kia, rồi quay lưng đi với dáng vẻ rất đẹp trai mà nói:
“Chúng tôi chỉ phụ trách thu v·ũ k·hí, không thu một mảnh tình duyên.”
Nói xong, cũng là lúc bóng anh ta biến mất đằng sau con đường, bao ngầu, bao đẹp trai! Quá đẳng cấp!
Trần Nhiên:...
Mình vừa chứng kiến cái éo gì vậy?
“Ha ha tên đần, ba mươi năm sống trên đời mình còn chưa động vào gái lần nào mà cũng bị lừa, còn ra vẻ ngầu lắm cơ chứ”
Bất chợt, gã kia cười lớn mà mang lại đoản côn trên lưng, đội nón lá và chậm rãi bước đi rời khỏi nơi này luôn.
Trần Nhiên nhìn cảnh đời lạnh lùng này, cậu cũng chẳng biết nói gì thêm và thở dài lắc đầu.
Ngày đầu tiên ở Hà Việt- Kinh Đô, chứng kiến cảnh l·ừa đ·ảo ngay trước mắt, lòng nguội lạnh.
“Hỗn xược! Ngươi có biết ta là ai không mà dám tịch thu bảo vật của ta hả?”
Bất chợt, âm thanh lớn lối vang lên, xa xa ngay hướng mà người lính Các Lộ vừa đi ngang qua. Xem ra là lại có mâu thuẫn gì xảy ra ư?
Bước về phía trước năm mét, có thể thấy lúc này có một người thiếu nữ mang áo bào trắng, ngũ quan vô cùng tinh xảo lạ kỳ, đặc biệt hơn là sau lưng cô bé có mang một thanh kiếm toàn thân trắng buốt, tựa như một thú bảo vật trần gian vậy.
Vừa nhìn thấy thanh kiếm, trong lòng của Trần Nhiên ngay lập tức giật thót một cái.
Linh Khí! Cấp bậc cũng không hề thấp chút nào, ít nhất là Thượng Phẩm Linh khí, nhưng làm sao một kẻ nắm giữ Linh Khí lại ở trần gian?
Hay người này vốn là… tiên nhân?
Vẫn chất giọng đầy nghiêm trang, người lính Các Lộ cả tin kia đáp lại:
“Em bình tĩnh, chúng tôi chỉ muốn đảm bảo an toàn cho người dân trong thành, mong em hợp tác, bằng không chúng tôi sẽ áp dụng vũ lực”
“Biết ta là ai không vậy? Ta là Đệ Tử Nội Môn của Thuần Dương Cung, ở Tu Chân Giới không ai là không nể mặt, bây giờ một kẻ yếu ớt như ngươi cũng muốn tước v·ũ k·hí?”
Khổ thân cho anh ta, chỉ thấy người thiếu nữ lạnh lùng nhìn, rồi quát lớn.
Thuần Dương Cung!? Thế lực đỉnh tiêm ở Tu Chân Giới?
Bây giờ, Trần Nhiên còn kinh hãi gấp mấy lần lúc trước, cho dù cha hắn lúc trước từng là người tu luyện đạt đến cảnh giới Nguyên Anh cũng chẳng là gì so với Trưởng Lão ở Thuần Dương Cung cả. Và đệ tử nội môn của Thuần Dương Cung xuống chốn này làm gì?
Trong lúc Trần Nhiên còn đang suy nghĩ, âm thanh bất chợt vang lên bên tai cậu:
“Tám phần mười là do nổi tính phản nghịch, bỏ nhà ra đi rồi”
Quay đầu sang, chính là gã đàn ông l·ừa đ·ảo mang nón lá lúc trước, chỉ thấy gã ta đang đưa ngón út lên ngoáy ngoáy mũi, giương đôi mắt cá c·hết mà nhìn lấy cảnh này, đồng thời bĩu môi, nói tiếp:
“Nhìn cái kiểu này dư sức biết con bé này vừa sinh ra đã là thiên tài, nhưng không chịu khó tu luyện nên bị phụ huynh quở trách, cuối cùng tự ý lấy một vé lên tàu vũ trụ mà xuống nơi này làm càn”
Trần Nhiên nhìn chằm chằm anh ta, sau đó thở dài lắc đầu mà tiếp tục theo dõi cuộc cãi vã.