Chuyện xưa 1: Thiếu Lâm tăng nhân, hoàng cung vương hậu
Đầm sen nở rộ, nước trong veo, không khó để phát hiện những đầu cá lộng lẫy đang bơi qua lại dưới hồ.
Xung quanh cây cỏ tốt tươi, được chăm sóc và tỉa tót kỹ lưỡng, hương vị của lá, của hương những loài dược thảo thoang thoảng khắp nơi đây.
Những điều này đã được chuẩn bị theo mong muốn của nàng, mong muốn được ra khỏi Hoàng Cung và ngắm nhìn cảnh ao, đầm.
Lúc này, một vị mỹ nhân ngồi trên ghế đá được đúc vô cùng tinh xảo, dung nhan của nàng thực tuyệt mỹ, mái tóc đen mượt dài được chăm chút, chỉ là đôi mắt dường như buồn bã điều gì đó.
Phốc!
Chợt, nước bắn lên, dính hẳn cả gấu váy khiến nàng giật mình mà ngẩng đầu dậy, âm thanh thánh thót vang lên:
"Là ai!?"
Không có ai cả, chỉ có thân cây cổ thụ khẽ lay động.
Tõm!
Lại lần nữa, một hòn đá lia xuống mặt hồ khiến nước lay động, kèm theo tiếng cười khúc khích.
"Cô nương, ta tới rồi"
Trên nhánh cây cổ thụ, một thanh niên nhe răng cười, cái đầu trọc lốc, thân mang bộ cà sa một cách xuề xoà cẩu thả, lưng đeo chiếc gậy gỗ dài.
Nàng cười, vị mỹ nhân này chỉ nở một nụ cười mà tựa như hoa thường nguyệt thẹn.
"Chờ ngươi đã lâu"
...
Hắn lúc đó chỉ mới hai mươi tuổi, dẫu cho được Phương trượng trong chùa Thiếu Lâm dạy rằng phải kiên nhẫn và khiêm tốn, hắn lại không có.
Sinh ra đã có thiên phú võ học ngút trời, ở tuổi này đã có sức mạnh của một Tông Sư, học được Kim Chung Trảo, Thiết Đầu Công, Thiếu Lâm Côn Pháp, tự rèn đúc truyền thừa pháp thân cho mình.
Thậm chí nếu nói không ngoa, hắn sẽ sớm ngày đạt được Tuyệt Thế và trở thành một trong số những kẻ mạnh nhất trần gian còn sót lại.
Vì thế, Thành Công rất thích kể chuyện, hắn thích kể cho nàng hôm nay mình đã đánh bại ai một cách dễ dàng ra sao.
“Hôm nay, lão già tự xưng là Kiếm Thánh thế mà không chịu nổi có ba quyền của ta, cô nương phải thấy cảnh tượng lúc đó, thực con mẹ nó sảng khoái!”
“Quả thực là đệ nhất thiên tài của Thiếu Lâm Tự”
Những lúc như vậy, nàng chỉ cười nhẹ, và rồi lên tiếng khen.
Nàng là hoàng hậu, là vợ của hoàng đế, nhưng là bị ép phải hôn phối với ngài để giải quyết bất hòa giữa hai phe phái trong triều đình. Mối quan hệ của cả hai bên cũng không mấy tốt đẹp, thậm chí là có phần lạnh nhạt bởi vì quốc gia đang trong thời chiến.
Có lẽ bởi vì nàng lớn tuổi hơn Thành Công, hay bởi vì nàng đã có hai đứa con nên nàng trông rất thành thục, hắn luôn cảm thấy yên bình khi ở bên cạnh nàng.
“A! Chú Công Công lại tới chơi!”
Một bóng dáng nhỏ nhắn vui vẻ chạy về phía hắn, dang hai tay ra ôm chân của Thành Công, cô bé hí hửng nói mà cọ cọ bầu má hồng.
Đây là Minh Nguyệt, là một trong hai đứa con song sinh của nàng, một bé gái xinh xắn.
Có lẽ bởi vì hoàng đế chỉ nuông chiều đối với anh trai của cô bé, nên Minh Nghi sống cùng với mẹ mình, cũng rất thích gặp Thành Công.
Hắn bế cô bé lên nhe răng ra cười, sau đó xoa đầu của cô bé và hỏi:
“Minh đại công chúa à, hôm nay người đã trung bình tấn được bao lâu rồi?”
“Ta làm được hẳn ba mươi phút đó! Chú Công Công mau thưởng đi!”
Cô bé nhí nhảnh cười khanh khách, bộ dáng rất đáng yêu.
“Vậy còn Kim Cang Quyền Ấn, người đã làm được chưa?”
“Ta sẽ học được nhanh thôi! Chú Công Công cứ nhìn xem!”
Thích Thành Công nhìn bộ dạng này mà không nhịn được, hắn bật cười lớn mà cù lấy bụng của cô bé:
“Tốt! Tốt! Để ta thưởng cho công chúa một bài Thiếu Lâm Quyền nhé?”
Ở bên cạnh, hoàng hậu nhìn cảnh này chỉ khẽ mỉm cười hiền, bộ dáng rất ôn hòa và dịu dàng.
Mà đối với cô bé, “Chú Công Công” này rất đặc biệt.
Khi gặp cha, mẹ không cười, nhưng lại cười rất tươi với Chú Công Công.
Cha không cho cô bé ăn kẹo, không xoa đầu, không bế lấy cô bé lên, Chú Công Công thì có.
Vì thế, Chú Công Công trong mắt cô bé, hoàn toàn đã là người nhà.
Đây là một suy nghĩ non nớt trong đầu của Minh Đại Công Chúa, khi mà nàng còn nhỏ.
—
Nhưng vì cái gì? Vì cái gì?
Ý nghĩ quay cuồng hiện lên trong đầu hắn, lúc này thân hình cường tráng đang chạy giữa khu rừng, toàn thân dính đẫm máu tươi, cả cái côn sắt của Thành Công cũng đổi sang màu đỏ ngòm.
Hắn chạy đi thật nhanh, trong tay vẫn ôm chặt lấy Minh Đại Công Chúa, cô bé b·ất t·ỉnh mê man trong lòng.
Vì cái gì?
Hắn rất muốn quay trở lại, hắn rất muốn ôm lấy nàng vào lòng, gào lớn lên và mang nàng rời khỏi chiếc lồng son giam cầm lấy nàng bấy lâu nay.
Nhưng không thể…
“Hãy bảo vệ đứa con gái của ta… Không…
Nếu có thể, hãy chăm sóc đứa con của chúng ta”
Nàng cười, và đã nói như vậy.
Chỉ kịp như thế, trước khi hàng chục võ giả ồ ạt xông đến và tàn sát lấy khắp Hoàng Cung, chỉ có hắn kịp mang lấy Minh Đại Công Chúa và trốn thoát.
Ầm!
Không để cho Thành Công kịp suy nghĩ gì, con đường phía trước bị một đạo kiếm khí chẻ ngang qua, vị kiếm khách mang áo bào đen bước tới, đôi mắt đỏ hồng ngẩng lên và mỉm cười yêu dị:
“Từ bỏ đi, ngươi trốn không thoát”
Xoẹt!
Lại vô số chiếc phi tiêu từ bốn phía phóng ra, Thành Công giơ gậy sắt lên đánh bay chúng, lòng giật thót.
Từ bốn phía, từng người, từng người bước ra, càng ngày càng khiến trái tim Thành Công nặng nề hơn.
Hai mươi Nhất Đẳng võ giả, ba Tông Sư Võ Giả.
Hắn lại phải chiếu cố lấy Minh Đại Công Chúa, c·hết tiệt!
“Bỏ lại đại công chúa, ta sẽ tha mạng cho ngươi”
Vị Kiếm khách bình thản nói, trong khi tay đã đặt lên vỏ kiếm.
Mà lời nói này, cũng chạm đến chiếc vảy ngược duy nhất trong lòng của Thành Công, chỉ thấy một tay ôm chặt lấy Minh Nguyệt hơn, tay kia nắm lấy đầu của cây côn, chỉ về phía mọi người.
Thanh niên đầu trọc, khuôn mặt có vẻ tuấn tú, thân thể cường tráng khoác trên mình bộ cà sa, nhưng đôi mắt lại đỏ lên, tựa như một đầu quái thú.
“Các ngươi muốn?”
Các ngươi muốn phá hủy thứ cuối cùng mà nàng giao lại cho ta?
Nếu vậy, không bằng tất thảy…
“Đi c·hết đi!”
Phật gia, không được sát sinh.
Sát sinh vào lúc này đồng nghĩa với việc sinh ra tâm ma, vĩnh viễn không có cách chạm đến Tuyệt Thế.
Nhưng Thành Công không quan tâm nữa.
Hắn chỉ biết, nụ cười dịu dàng khi ấy sẽ không bao giờ nở lại nữa.
Hắn chỉ biết, thứ ở trong vòng tay này là con của hắn, cho dù không chung một dòng máu, đấy vẫn là đứa con gái của Thành Công.
Kẻ động vào nàng, tất c·hết!
—
Nhiều tiếng đồng hồ sau.
Minh Nghi chậm rãi mở mắt ra, cô bé đã tỉnh giấc rồi.
Chỉ là em không biết rằng, đây sẽ là một ngày đầy bi thương.
Lọt vào mắt Minh Nguyệt chính là màu đỏ, màu đỏ của máu, máu từ xác c·hết chồng chất ở khắp hang núi.
Kỳ lạ hơn là, Cấm Vệ Quân đã bao vây lấy nơi này, nhưng không ai có ý định tiến vào hang động cả, chỉ đề phòng cẩn thận giơ kiếm, cung lên tựa như phải đối phó với một con quái vật.
Một bàn tay khẽ xoa đầu cô bé, và rồi Minh Nghi chợt giật mình, òa khóc ôm lấy người trước mắt:
“Chú Công Công!!!”
Lúc này, toàn thân hắn dính đẫm máu, bụng có một vết rách lớn của kiếm, lưng dính đầy ám khí đâm sâu vào da thịt, một tay bị chấn gãy đi.
Nhưng dù thế, Thành Công vẫn ôm chặt lấy Minh Đại Công Chúa trong lòng, đôi mắt thoáng lộ ra vẻ hiền từ, hắn cười và xoa đầu cô bé, thân thể bất giác tựa vào thành hang.
“Công chúa, ta đã bảo là sẽ bảo vệ người mà…
Con của ta…”
Rồi, hắn nhắm mắt lại, cuối cùng mới nghỉ ngơi.
Trong bốn tiếng đồng hồ vừa qua, Thành Công đã khổ chiến với ba vị tông sư, hai mươi nhất đẳng võ giả và g·iết c·hết bọn họ, nhưng sau đó cho dù quân Cấm Vệ có đến, hắn vẫn không để ai lại gần bản thân cả.
Hồi lâu sau, khi đã chắc chắn Thành Công chìm vào cơn mê man, từng người lính Cấm Vệ mới cẩn trọng từ từ tiến lại gần, sau đó bắt giữ hắn lại mà đem đi.
“Các người! Các người làm gì vậy!?”
Minh Nguyệt òa khóc lên mà giữ chặt lấy thân thể của hắn, cô bé nghiến răng mà không chịu buông bỏ ra, trừng mắt nhìn lên trên từng người lính.
Bầu không khí căng thẳng, chỉ đến khi một người thiếu niên mang theo thanh kiếm trúc bên hông đi đến giữ lại cô bé, mỉm cười:
“Công chúa, nếu không chữa trị kịp thời, hắn ta sẽ c·hết đấy”
Minh đại công chúa nghe vậy, cô bé thoáng chìm vào lưỡng lự và rồi cắn răng thả lấy Thành Công ra.
“Các người không được làm gì hắn!”
“Tất nhiên rồi”
Thiếu niên đó lơ đãng đáp, trong khi bước tới hang động kia, nhìn vào.
Chợt, đôi mắt cậu thoáng lộ ra vẻ kinh hãi.
Hàng chục võ giả Nhất Đẳng, ba vị Tông Sư, hoàn toàn bị g·iết c·hết, phơi thây xung quanh hang động.
Người đàn ông này vậy mà còn có sức để đánh lại sự tiến công của Cấm Vệ Quân để giành lại công chúa.
Đây là sức mạnh thực sự của một truyền thuyết sao?
Người thiếu niên thở ra và nhanh chóng khép lại bức màn che hang động, sau đó bước tới cạnh Minh Nguyệt, vỗ lấy vai cô bé và cười:
“Công chúa, chúng ta đi thôi”
“Ừm…”
Hai bóng dáng nhỏ tuổi cứ thế mà biến mất đằng sau con đường.
Cũng từ ngày hôm nay, huyền thoại về Thành Công- Đệ nhất thiên tài Thiếu Lâm Tự chỉ còn là dĩ vãng.
—
Trước một quán rượu, gã hành khất tựa vào cánh cửa mà ngáy ngủ, tay ôm lấy một cây gậy dài, bong bóng mũi chui ra từ lỗ mũi của lão.
“Dậy! Dậy! Nhờ được một lần rồi lão đem nơi này là nhà của mình à?”
Không thương tiếc gì, một người thanh niên giơ chổi ra vỗ vỗ lên trên mặt của gã hành khất, nhưng lão vẫn cứ ngáy ngủ mà lật người sang, chĩa lưng về phía Trần Nhiên.
Trần Nhiên:...
Mẹ nó, lão này dai thế? Có cách nào…
Keng! Keng!
Chợt, hai đồng tiền rơi lăn lông lốc trên mặt đất, lão Thích Thành Công từ khi nào đã bật dậy mà chụp lấy hai đồng tiền, sau đó hớn hở thu vào trong người.
“Lời to! Lời to!”
Trần Nhiên nhìn cảnh này mà cứng họng, sau đó cậu chợt ngẩn người mà nhìn theo bóng dáng vừa đi qua.
Giống như… Liệu có phải công chúa vừa đi qua và thả tiền không?
“Chậc, mình ảo giác rồi…”
Khẽ dụi mắt và thở dài, cậu đi vào trong quán, lão Thích Thành Công đã ngồi trong đó từ bao giờ, vuốt chòm râu và hừ lên đắc ý:
“Tiểu nhị, mang rượu thịt ra đây!”
“Có tiền là ông lại phung phí, chả thà kiếm việc làm đi chứ?”
Trần Nhiên ngao ngán thu tiền mà đi vào bếp, nhưng biết thừa không nhắc nổi lão này.
Kiệt Dương thì chăm chú đắm chìm vào bản Kiếm Phá Cửu Thiên có chi tiết 18+ hoàn toàn say mê quên trời quên đất.
Quán rượu, hôm nay vẫn sôi động như cũ.