Chương 8: Minh Đại Công Chúa
Trong Hoàng Cung, bóng của bốn người quân Cấm Vệ thoắt ẩn thoắt hiện, tốc độ vượt xa người thường di chuyển lấy xung quanh.
Trong khi mệnh lệnh của đội trưởng đưa ra với mấy người khác, nào là gỡ bom, nào là triệu tập binh lính Các Lộ, nào là thiết lập cạm bẫy thì họ chỉ…
Ừm, đuổi bắt.
Có lẽ là do cái tính xấu của đội trưởng, anh ta muốn trêu chọc cái tên dám phá bĩnh buổi dưỡng da của mình thì phải.
Về phần Trần Nhiên, lúc này cậu chợt tỉnh táo hơn bao giờ hết.
Một tháng trước lên Kinh Đô, bị bò rượt, sau đó phấn đấu kiếm được việc làm tại một quán rượu, thu nhập cũng coi như ổn định.
Một tháng sau, khủng bố vào bên trong Hoàng Cung, dùng một thân đầy bom đe dọa cao thủ Tông Sư, sau đó hiện đang bị quân Cấm Vệ Truy bắt.
“Con mẹ nó chứ! Tại sao mình lại bị như vậy?”
Chẳng lẽ là do hôm qua quên cắm nồi cơm? Cái méo!? Việc đó phải do lão Kiệt Dương làm cơ chứ!
Cậu như muốn khóc, trong lòng ngập tràn những nỗi hối hận khi xưa.
Sớm biết thế mình đã dậy sớm rèn luyện thân thể, bây giờ cũng đâu đến nỗi cơ chứ?
Mấy anh bám dai như đỉa thế trời ơi! Không phải là nên chuẩn bị để đối phó với kẻ địch ư?
Chợt, chạy đến một công trình khiến mắt Trần Nhiên sáng lên.
—
“Chúng ta mất dấu rồi…”
Quân Cấm Vệ đi tới trước hồ nước lớn của cung vua, bên trên có điêu khắc bức tượng của con rồng bằng đá. Họ ngừng lại mà kiểm tra xung quanh, rồi cau mày lẩm bẩm.
Có người thở dài, sau đó vẫn không hề có ý định từ bỏ mà nói:
”Tiếp tục truy tìm!”
Nói xong, họ cũng nhanh như chớp biến mất, thể hiện ra tốc độ siêu việt so với người bình thường.
—
Hồi lâu sau, từ bên dưới hồ nước, Trần Nhiên nổi lên và thở phào nhẹ nhõm, thân hình ướt sũng như con chuột lội.
“May quá, thoát rồi-”
“Ngươi làm gì ở đây vậy?”
Bất thình lình, một giọng nói trẻ trung pha lẫn nữ tính vang lên khiến Trần Nhiên giật nảy mình, cậu hốt hoảng quay lại xem ai vừa cất tiếng.
Đó là một người con gái, với khuôn mặt tinh xảo đến lạ kỳ, mặt trái xoan, đôi mắt có chút nhu hòa nhưng không thể che dấu đi sự cao ngạo ẩn đằng sau nó.
Nàng mang một bộ áo dài với chất vải dường như rất sang trọng và mượt mà, ẩn hiện đằng sau đó là thân thể thướt tha đến lạ kỳ, bất giác khiến cậu ngẩn ngơ, tròn mắt ra mà cứ thế quan sát.dung nhan tinh mỹ của cô gái trước mắt.
“Ngươi là ai, đang làm gì ở đây?”
Dường như có hơi mất kiên nhẫn, nàng ta hắng giọng và lại hỏi lấy Trần Nhiên.
Cậu giật mình bừng tỉnh, ai mà ngờ được trên thế gian này lại có người mang nhan sắc vừa cao ngạo, vừa đẹp dịu dàng như vậy cơ chứ? Trong phút chốc đã khiến người ngắm phải say mê.
Trong đầu cậu nhanh chóng nhớ lại bức thư ở trong hòm gỗ chứa đầy bùa ở thùng xe, chỉ thấy Trần Nhiên lộm cộm bò dậy ra khỏi hồ nước, tay chắp lại và cúi người, cung kính lên tiếng:
“Thưa ngài, tôi là đệ tử của Mạc Tứ tiên sinh, nay phụng lệnh của sư thừa tới để giao bùa chú lẫn dạy một chút kiến thức căn bản cho Minh đại công chúa!’
Tốt, giờ thì chỉ cần hỏi Minh Đại Công Chúa ở đâu, khi nàng ta trả lời xong ắt Trần Nhiên sẽ lấy cớ đi gặp mặt công chúa mà chuồn lẹ…
Nghe thấy thế, đôi mắt nàng ta thoáng lộ ra vẻ bất ngờ, sau đó bình thản gật đầu:
“Ta đây”
Ta đây…
Vãi lìn, chị gái này là công chúa?
Trần Nhiên: ???
Cậu ngẩn ngơ, nhưng sau đó giật mình mà vội vã quỳ xuống:
“Bái kiến công chúa!”
“... Miễn lễ”
Nàng nói thế khiến Trần Nhiên vội vã đứng dậy, chỉ thấy Minh đại công chúa nhìn sang hồ nước với bức tượng rồng được chạm trổ kỹ lưỡng, không cảm xúc gì mà nói:
“Hồ nước rồng này đã được dựng nên gần năm trăm năm, đến bây giờ ta mới thấy có người dùng nó để tắm.
Cảm giác ra sao?”
Người sau thật thà đáp lại cho nàng:
“Thưa công chúa, nước rất trong và sạch, tắm ở bên trong thực dễ chịu”
Minh Đại Công Chúa:...
Nàng cũng không ngờ là thay vì nói mấy thứ đại loại như “Thần biết tội” hay là “mong công chúa tha tội” hắn lại nêu cảm nghĩ của bản thân ra.
Mà tất nhiên nước phải trong và sạch rồi, khí vận của cả nước Vĩnh Xuân tụ lại ở bên dưới hồ làm sao có thể bẩn?
Trần Nhiên thấp thỏm nhìn nàng công chúa trước mắt, cậu cũng không ngờ được người này lại là công chúa.
Chỉ thấy nàng ta quay lưng mà đi vào bên trong Cung điện, giọng bình thản ra lệnh:
“Theo ta, chỉ trong chốc lát nữa quân phiến loạn sẽ công thành, ngoài này nguy hiểm cho ngươi lắm”
Trần Nhiên:...
Hả? Câu nói này hơi bị ngược, đúng không?
Trong lòng nhổ một ngụm nước bọt, cậu chỉ đành ngoan ngoãn đi theo người con gái trước mắt.
Chỉ bước đi vài phút, hai người đã đi vào bên trong một căn phòng thoáng có chút giản dị, ấn tượng đầu tiên của Trần Nhiên đối với nơi này là…
Rất nhiều sách?
Ma Pháp Cơ Bản, Mười Vạn Loại Dược Liệu, Pháp Môn Tụ Khí Cơ Bản, Dịch Chân Kinh, Giáo Trình C++ Và Lập Trình Hướng Đối Tượng,...
Cái quái? Hình như có thứ gì lẫn vào thì phải?
Trần Nhiên chợt cảm nhận, sau đó cậu kinh hãi nhìn về phía Minh Đại Công Chúa.
Võ Giả Nhị Đẳng? Không, có khi là cao hơn nữa!
Tụ Khí Trung Kỳ, có khả năng sẽ đột phá lên một bước!
Hơn nữa còn một luồng năng lượng nữa đang luân chuyển ở bên trong và ngoài của nàng, và nếu như Trần Nhiên không đoán sai… chắc chắn nó là ma pháp! Vậy cô ta cũng là một ma pháp sư?
Trên thế gian này thực sự có tồn tại một k·ẻ b·iến t·hái đến vậy ư!?
Nhưng không dừng lại ở đó, nàng chợt đi đến bên bàn và đưa tay chạm vào một thứ gì đó, trái tim của Trần Nhiên thoáng chốc thít chặt lại.
Nếu cậu không nhầm, đó là Asus Zenbook 14 Q407IQ, loại máy tính xách tay cực kỳ xịn xò ở thị trường Liên Bang hiện nay.
Nàng gõ một vài đoạn code lên trên màn hình, chỉ thấy màn hình nó sáng lên và hiện những dòng mã lệnh cực kỳ phức tạp.
Nàng ta còn là một lập trình viên!
Cạch!
Màn hình chợt mở ra dày đặc những cảnh tượng xung quanh hoàng cung lúc này, Minh Đại Công Chúa bình thản quan sát một hồi lâu, sau đó nói qua tai nghe, ra lệnh:
“Quân Các Lộ bao phủ các vị trí mà địch tập kích, kéo dài thời gian để quân Cấm Vệ đi tới giải quyết.
Phạm Cảnh Nghi, ngươi có thể dùng kiếm đạo để càn quét, đồng thời rà soát những quả bom và dùng nó để phản công.
Mã Quân Sư, ngươi tiếp quản mọi chuyện từ giờ”
Phải mất một hồi lâu sau, nàng mới gấp máy tính lại, sau đó mỉm cười bước đi tới cạnh bàn và ngồi xuống, chậm rãi pha một tách hồng trà, khẽ nhấp một ngụm.
“... Ngươi đã cất công tới nơi này để truyền thụ kiến thức, chỉ tiếc là bản cung không thể nghênh đón thinh soạn hơn được”
Chị gái? Chị mà tiếp đón thịnh soạn thì sau đêm nay em phải ngủ lại Hoàng Cung, hơn nữa còn là ngủ trong nhà giam đấy!
Trần Nhiên nghe thế mà khẽ giật khóe miệng, cậu chắp tay và lại cúi người, cung kính trả lời:
“Tôi không dám! Chỉ riêng việc được gặp mặt ngài đã là vinh hạnh lớn nhất cuộc đời này rồi”
Tất nhiên, nàng ta chỉ mới hai mươi tuổi ra mặt, nhưng đã nắm giữ pháp môn tu tiên, võ giả, ma pháp, thậm chí là lập trình.
Đội trưởng Cấm Vệ Quân chỉ hơn hai mươi đã đạt Tông Sư, công chúa tu luyện mọi chức, vậy thì rốt cuộc Minh Đế phải khủng bố ra sao?
Cho dù bị Liên Bang thống trị, đất nước Vĩnh Xuân vẫn lộ ra sự hùng vĩ đến từ chính bản thân nó.
“Không cần phải khách sáo như vậy. Ta cũng không phí thời gian của nhà ngươi, mau dạy đi”
Minh Đại Công Chúa lắc đầu, sau đó nàng cười và ôn nhã đáp, thanh âm rất có sức hút vang lên.
Trần Nhiên cũng thuận thế ngồi xuống bàn, cậu lấy ra bản sách “Ba Trăm Cách Vẽ Phù Lục” cùng với xấp giấy vàng, nghiên mực ra và nghiêm mặt, nói:
“Tôi chỉ kịp mang theo hai bản này, công chúa có thể lấy những thứ còn lại ở bộ phận kiểm hàng.’
Rồi, cậu hắng giọng mà cũng bắt đầu giảng bài.
“Ngày xưa, trời đất vốn có đường vân, các đạo nhân quan sát thiên địa, nhìn ngắm và cảm ngộ sự thần kỳ của sấm chớp và mưa gió, cuối cùng vẽ thành văn, có thể nhớ tại trong đầu, viết trên giấy, luyện vào đồ vật bên trong… Và thế là có sự xuất hiện của pháp thuật, phù chú, pháp khí…”
Cậu giảng giải như những gì cha của mình từng nói, trong phút chốc cũng đã say sưa nói mà không nhận ra rằng thời gian đã trôi qua.
Minh Đại Công Chúa chỉ mỉm cười và tựa cằm lắng nghe, không nói thêm gì cả.
Rồi, khi đã kết thúc buổi giảng bài, Trần Nhiên khát khô cổ bèn lấy một tách trà lên nhấp một ngụm, nhìn thấy Minh Đại Công Chúa chăm chú lật từng trang sách xem xét, bất giác hỏi:
“Không biết vì lý do gì mà công chúa lại học từng thứ hỗn tạp đến như vậy?”
Minh đại công chúa nghe thế, chỉ thấy nàng gấp cuốn sách lại, bình thản giương đôi mắt lên nhìn lấy Trần Nhiên, rồi đáp lại:
“Ta muốn thay đổi cả đất nước này, ít nhất là thoát khỏi ách thống trị của Liên Bang.
Thế gian rộng lớn mênh mông, nếu cả Vĩnh Xuân chỉ có lực lượng duy nhất là võ giả, ngươi nghĩ có thể chống lại bọn họ ư?”
Không hề ngần ngại mà nói ra, đôi mắt thoáng hiện lên vẻ cao ngạo.
Cũng vì thế, mà Trần Nhiên chìm vào ngẩn ngơ.
Tích… tích… tích… tích…. tích tích tích tích tích…
m thanh vang lên ngày càng nhanh hơn khiến hai người ngừng lại, sau đó ngẩng đầu.
Bên trên trần nhà có một chiếc đèn treo, nhưng dường như bởi vì để trang trí mà nó chưa hề được bật.
Ầm!
Bất chợt, t·iếng n·ổ vang lên khiến một phần cung điện sụp đổ, trần nhà dần dần xuất hiện những vết nứt nẻ và rồi đổ ập xuống.
Không ổn!
Trần Nhiên giật mình, sau đó theo phản xạ cậu lao tới, giơ tay lên, tung chưởng lên trần nhà.
Cốp!
Nhưng chưởng pháp pha lẫn linh lực của Trần Nhiên chỉ hơi làm nó khựng lại một lúc, nó cũng vì thế mà nhiều vết nứt nẻ hơn, và rồi hoàn toàn đổ ầm xuống những tảng đá lớn.
Minh Đại Công Chúa nói cho cùng cũng chỉ là Nhị Đẳng Võ Giả, thân thể cũng không đạt đến mức độ mình đồng da sắt, nói gì là với tảng đá khổng lồ, được làm từ vật liệu cứng rắn đến thế?
Trần Nhiên chỉ lấy hết sức mà tụ lực ở hai tay, cậu biết mình khó mà thoát khỏi, khi mà khoảng cách từ đây đến lối thoát quá xa.
“Công chúa! Chạy!”
Chỉ thấy cậu tung chưởng vào người của Minh Đại Công Chúa, sau đó gào lên.
Nàng sẽ bị chưởng này đánh bay qua cửa sổ, tuy người sẽ còn một chút thương tích, nhưng so với việc bị đè bẹp dưới nơi này còn đỡ hơn nhiều.
Có thể là Trần Nhiên thánh mẫu, nhưng đã trốn không thoát, vậy tại sao không cứu một mạng khi còn có thể chứ?
Phút cuối đời, không có hối hận, Trần Nhiên chỉ cười khổ, những gì mà cậu cảm thấy lúc này chính là… mềm?
Trần Nhiên lộ ra vẻ không thể tin tưởng, sau đó cậu mở mắt ra.
Minh Đại Công Chúa lúc này đã dùng hai tay đỡ lấy tảng đá to như một chiếc xe buýt, thân thể lộ ra vầng hào quang vàng nhẹ, kèm theo đó là lá chắn trong suốt bao bọc lấy hai người.
Có vẻ nàng vừa dùng ma pháp để tạo một lớp lá chắn bảo hộ cả hai, sau đó lại sử dụng linh lực để cường hóa thân thể mình, cuối cùng là thế võ của Phật Môn.
Tựa như một vị La Hán xuất hiện trên thế gian vậy.
Nhưng lúc này, nàng cũng cúi đầu, khuôn mặt đẹp tuyệt mĩ nhìn xuống Trần Nhiên, lúc này đang giơ hai tay chạm vào bộ ngực của nàng.
Trần Nhiên:...
Minh Đại Công Chúa:...
Tên biến thái này!? Dẫu cho hắn ta có ý tốt, nhưng cái tội dám phi lễ với công chúa…
Má thoáng đỏ lên, sau đó nàng vận sức, toàn thân ngưng tụ ra một luồng kim sắc tại hai tay, chưởng mạnh, tựa như lấy rìu lớn bổ đôi cả một tòa núi.
“Kim Cang Quyền Ấn!”
Ầm!
Ngay lập tức, tảng đá lớn bị nứt ra làm đôi mà rơi ra xung quanh hai người, Trần Nhiên thấy thế bèn thở phào nhẹ nhõm, sau đó cậu giật mình mà thả tay ra, thân thể bất giác lùi lại và quỳ xuống, ngay lập tức lên tiếng:
“Xin công chúa tha mạng!”
Bất ngờ, Minh Đại Công Chúa cũng không nói gì mà chỉ hừ lên tỏ vẻ bất mãn, sau đó nàng quay lưng chậm rãi bước đi, tỏ vẻ như đã tha thứ, hoặc là…
“Giao lại hắn cho các ngươi”
Nàng vừa dứt lời, hai người Cấm Vệ Quân đã xuất hiện ở hai bên Trần Nhiên, kiếm kề lên cổ của cậu.
Trần Nhiên:...
Rồi xong… lần này thực sự phải ăn cơm nhà nước…