Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đấu Phá Thương Khung

Chương 11 : Phường thị




Chương 11 : Phường thị

Ma hạch, ở trên đấu khí đại lục cũng được gọi là ma tinh. Tên như ý nghĩa, đây là một loại năng lượng tinh hạch bên trong cơ thể ma thú, bên trong tràn ngập thiên địa năng lượng cực kỳ cuồng bạo, đối với loiaj năng lượng này, cho dù là một đấu vương cũng không dám mạo hiểm bạo thể nguy hiểm, đem nó mạnh mẽ hút vào.

Tuy ma hạch không thể trực tiếp hấp thu, bất quá nó cũng là tài liệu chính không thể thiếu khi luyện dược, ma hạch trải qua bí pháp của luyện sư luyện chế, sẽ thần kỳ bị một số dược thảo trung hòa cuồng bạo thuộc tính, cuối cùng trở thành các loại linh dược tăng lên thực lực làm mọi người mơ ước, giá cả nhất thời tăng vọt!

Còn có, ma hạch còn có thể gia trì trên v·ũ k·hí, v·ũ k·hí được ma hạch gia trì, phá hư lực không chỉ tăng thêm một bậc, mà còn có tăng phúc đấu khí mê người đặc hiệu, rất được đấu giả giai tầng trên đấu khí đại lục truy đuổi.

Đương nhiên, trừ v·ũ k·hí, ma hạch cũng có thể gia trì trên khôi giáp và một số vật phẩm, giúp chủ nhân mang đến phòng ngự lực mạnh mẽ, giúp cho người ta lúc đối mặt với nguy hiểm thì có thêm vài phần bảo hộ sinh mạng

Nhiều đặc hiệu như vậy, tự nhiên sẽ khiến cho ma hạch trở thành tài liệu được đấu khí đại lục hoan nghênh nhất, không chỉ có đấu giả, ngay cả luyện dược sư tôn quý, cũng thường xuyên đi khắp mọi nơi tìm kiếm cao cấp ma hạch, để luyện chế đan dược cấp bậc càng cao.

Dưới tác động của loại triều lưu này, ma hạch trên đại lục, cơ hồ hàng năm đều ở trạng thái không đủ đáp ứng nhu cầu, ma hạch cao cấp bậc chỉ cần xuất hiện tại đấu giá hội hoặc các nơi khác, lập tức sẽ bị người ra giá cao mua đi.

Sự quý giá của ma hạch, tự nhiên sẽ tạo nên rất nhiều dong binh đoàn chuyên lấy việc g·iết ma thú mà sống, bất quá, thu được ma hạch, cũng không phải là một việc dễ.

Đầu tiên, ma thú không chỉ có thực lực cường hãn, hơn nữa dị thường xảo trám bởi vì bản tính hung ác cùng với cách công kích đặc thù, ma thú thường mạnh hơn so với đồng cấp bậc nhân loại cường giả. Cho nên, muốn một mình g·iết c·hết một ma thú đồng cấp, không có thực lực xuất chúng, rất dễ trộm gà không được mà còn mất gạo (DG: Nguyên văn là thâu kê bất thành thực bả mễ. Không rõ lắm nên dịch tạm như vậy)

Tiếp theo, cũng không phải trong cơ thể ma thú nào cũng có ma hạch loại năng lượng kết tinh này, giống như một loại tỷ lệ, đôi khi, một dong binh đoàn lấy một nửa số người b·ị t·hương để đ·ánh c·hết một con ma thú, nói không chừng, sẽ không có thu hoạch gì, loại việc này, tại đấu khí đại lục cũng không phải lần đầu tiên, không tính là ngạc nhiên…

Bởi vậy, giá của ma hạch trên đấu khí đại lục, đều là rất cao





Mang theo Huân Nhi đi trên ngã tư đường một lúc, cuối cùng tiến vào một trung hình khu buôn bán ở phía nam thành, loại trung hình khu buôn bán này, trong Ô Thản thành cũng chỉ có vài cái, phân biệt bị tam đại gia tộc nắm giữ, Tiêu Viêm đến phường thị này, là nơi Tiêu gia bọn họ nắm giữ…

Nói là nắm giữ, còn không bằng nói là duy trì trật tự và an toàn của khu buôn bán, mà thù lao, là của dong binh hoặc thương nhân, sau khi giao dịch hoặc mở cửa hàng sẽ phải nộp thuế cho gia tộc (DG: Nói đi nói lại, cuối cùng là nghề bảo kê ) đây là quy củ của đấu khí đại lục từ trước đến nay, cũng rất ít thấy có người đến đảo loạn.

Từ cửa của khu buôn bán đi vào, còn có hai hộ vệ của Tiêu gia, bọn họ hiển nhiên cũng biết hai người Tiêu Viêm, nhìn bọn họ đi đến, đều là ngẩn ra, sau đó lập tức thoáng khom người.

Khẽ gật đầu, Tiêu Viêm lập tức đi vào, nhìn dòng người đi lại không thôi kia, nhịn không được liếm liếm môi, khó trách gia tộc quản lý khu buôn bán nghiêm khắc hơn, lợi nhuân từ nhân khí, chỉ sợ sẽ không ít…

“Tam thiếu gia, Huân Nhi tiểu thư, các ngài đến khu buôn bán, là để mua vài vật sao?” Lúc hai người bị luồng người làm hoa mắt, thanh âm cung kính từ phía sau truyền đến.

Nghe thanh âm này, Tiêu Viêm quay đầu lại, bảy tám đại hán mặc Tiêu gia thống nhất trang phục đang đứng, mà người nói chuyện, là một vị đầu lĩnh ba mươi tuổi tráng niên nam tử, trên ngực nam tử đeo một cái huy chương, trên huy chương có sáu viên kim tinh, hiển nhiên, hắn là một lục tinh đấu giả.

Nhìn Tiêu Viêm nghi hoặc ánh mắt, nam tử hàm hậu cười, cung thanh nói: “Tam thiếu gia, ta gọi là Bội Ân, là hộ vệ đội trưởng của tộc trưởng đại nhân, chuyên môn hộ vệ an toàn của khu buôn bán, a a, sinh nhật năm trước của thiếu gia, Bội Ân cũng từng gặp…”

“Nga, thì ra là Bội Ân đại thúc a.”

Tiêu Viêm chớp mắt một cái, tuy không có ấn tượng gì với vị đại hán này, bất quá lời giới thiệu vừa rồi của hắn, cũng làm Tiêu Viêm nở nụ cười, một khi phụ thân đã tự mình ra lệnh, vậy tự nhiên sẽ là trực hệ thuộc hạ của hắn, độ trung thành, sẽ không có vấn đề gì.

Tuy Tiêu gia cũng không phải là một cái siêu cấp thế lực, bất quá trong gia tộc cũng chia làm vài phái, nếu vị đại hán trước mặt là người của mấy vị trưởng lão, vậy hắn cũng không quan tâm, tùy ý đáp lại một chút là được.



“Trong gia tộc có chút nhàm chán, đi ra ngoài mua sắm chút đồ, Bội Ân đại thúc, ngươi đi làm việc của ngươi đi, nếu có việc, ta gọi ngươi là được.” Thanh âm non nớt của Tiêu Viêm không có kiêu ngạo của thiếu giam ngược lại khách khí ôn hòa, làm cho tâm tình người ta thư giãn.

Một tiếng gọi đại thúc, làm nụ cười trên mặt Bội Ân nhiều thêm vài phần, đồng thời cũng càng thêm nhiệt thiết, gật đầu cười nói: “Vậy tam thiếu gia tùy ý mua sắm đi, trong khu buôn bán đều có người của chúng ta, nếu có việc gì, kêu một tiếng là được.”

Lễ phép gật gật đầu, Tiêu V iêm kéo Huân Nhi tiến vào dòng người, sau đó biến mất…

“Mạt Lí, mang hai người đi theo Tam thiếu gia, cảnh cáo mấy tên trộm vặt, nếu ai dám động đến Tam thiếu gia và Huân Nhi tiểu thư, sau này cũng không cần lăn lộn ở đây nữa.” Nhìn thiếu niên thiếu nữ biến mất, Bội Ân quay đầu lại quát khẽ, khuôn mặt hàm hậu cũng biến mất, trong tích tắc hóa thành tinh kiền (?)

“Vâng, đội trưởng!” Một đại hán trầm giọng gật đầu, vung tay lên, mang theo hai người nhập vào dòng người.

“A a, Tam thiếu gia đối đãi người khác thật ôn hòa, thực sự làm cho người ta thư thản…” Nhìn ba người lẫn vào dòng người, Bội Ân cười cười, rồi lập tức tiếc hận thở dài: “Thiếu niên tốt như vậy, đáng tiếc, ai…”

Tiếc nuối lắc lắc đầu, Bội Ân mang theo thủ hạ tiếp tục đi tuần…

…..

Lười nhác đi sau Tiêu Viêm, Huân Nhi liếc mắt nhìn dòng người phía sau, nhàn nhạt mỉm cười nói: “Tiêu Viêm ca ca, tên Bội Ân đó cũng không tệ lắm.”



Tiêu Viêm ừ nhẹ một tiếng, ánh mắt quét về một cửa hàng, linh hồn cảm giác của hắn mạnh hơn rất nhiều so với người bình thường, cho nên hộ vệ đi phía sau, hắn cũng rõ ràng, thu hồi ánh mắt, Tiêu Viêm đi chậm lại, cùng thiếu nữ bên cạnh sóng vai mà đi, ngửi mùi thơm thanh nhã của thiếu nữ, nghiêng đầu hài hước nói: “Chín đoạn đấu khí, lại có thể cảm ứng được ba người hộ vệ tinh thông ẩn nặc, Huân Nhi, rất xuất chúng a…”

Huân Nhi học bộ dáng của Tiêu Viêm, đáng yêu nhún vai, lại lấy ra đòn sát thủ: Mỉm cười, trầm mặc!

Nhìn cô gái im lặng không nói, trên môi Tiêu Viêm nổi lên ôn thuần nụ cười, vỗ nhẹ đầu cô gái, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe thấy, thấp giọng cười nói: “Tuy không biết thân phận của ngươi, có bối cảnh thế nào, bất quá, ta chỉ biết, ngươi là muội muội của Tiêu Viêm ta, mặc kệ sau này thế nào, nhớ kỹ, đứng sau lưng ta, trời sập, ca ca giúp ngươi đỡ!” Nhẹ nhàng cười, Tiêu Viêm vỗ nhẹ tay, cước bộ nhanh hơn, đi về phía trước.

Dừng chân lại, Huân Nhi xinh đẹp hai mắt, nhìn theo thiếu niên tiêu sái đi trước, sửng sốt một lúc, Huân Nhi rốt cuộc cũng hồi thần lại, hòa nhã tiếu ý tràn ngập khóe miệng, cuối cùng khuôn mặt tinh mĩ kia tràn đầy dụ hoặc.

Dòng người trùng trùng đi lại trong khu buôn bán, thiếu nữ cười nhẹ, thanh nhã dáng người, giống như hoa sen, thanh nhã lạnh nhạt…

“Muội muội sao? Huân Nhi chính là một nữ hài tử rất tham lam…” Ngẩng đầu, Huân Nhi nhẹ nhàng tự nhủ một tiếng, lập tức hé miệng cười nhàn nhạt, đuổi kịp thiếu niên nhàn nhã phía trước.

…..

Theo Tiêu Viêm đi đi lại lại, cũng chậm rãi tiến vào trung tâm của khu buôn bán. Vật phẩm được bán ở đây so với bên ngoài quý giá hơn rất nhiều, cho nên, người có thể đi vào nơi này mua sắm, trong Ô Thản thành coi như có vài phần thực lực.

Thừa dịp Tiêu Viêm tìm kiếm chỗ bán ma tinh, Huân Nhi cũng nhàm chán đi đến một cửa hàng sạch sẽ, bàn tay trắng nõn mềm mại cầm lên một chiếc vòng tay màu xanh nhạt, chất liệu của vòng tay rất bình thường, chỉ thêm vào một ít băng ngân, làm cho người ta cảm giác mát lạnh, rất thích hợp đeo vào mùa hè, tuy chất liệu bình thường, bất quá nhìn cũng rất thanh nhã…

Tùy ý chơi đùa một chút, Huân Nhi vừa muốn mua, nhưng lại nhớ đến tất cả tiền mình có đều cho Tiêu Viêm vay, thoáng quay đầu lại, nhìn thấy thiếu niên đang chăm chú tìm kiếm, đành phải bất đắc dĩ lắc lắc đầu, hướng lão nhân chủ cửa hàng cười xin lỗi, buông chiếc vòng tay, lại lười nhác đi về phía trước… Nàng tính cách đạm nhã, rất khó chủ động yêu cầu ai mua cho mình vật gì, cho dù là Tiêu Viêm…

Vừa đi không xa, Huân Nhi có chút nhàm chán, vừa định trở về cùng Tiêu Viêm, một đạo thanh lãng tiếng cười, bỗng nhiên từ phía trước truyền đến.

“Di, đây không phải Huân Nhi tiểu thư sao? A a, không nghĩ tới sẽ gặp mặt ở đây, thật sự là duyên phận a.”

Nhẹ nhàng nhíu mày, Huân Nhi nhìn về phía thanh âm phát ra, thấy một đám người đi đến, đi đầu là một vị quần áo hoa quý thanh niên.

Thanh niên tuổi khoảng hai mươi, bộ dáng có chút anh tuấn, bất quá sắc mặt có chút trắng nhợt, đôi mắt nóng cháy nhìn đình đình ngọc lập thanh xuân thiếu nữ, trong ánh mắt, không che dấu ái mộ