Lý Khiếu Thiên đang điểm binh.
Cơn nghẹn nơi lồng n.g.ự.c vẫn không tiêu tan dù thời gian trôi qua. Thê tử mỗi ngày rơi lệ, tiếng khóc của nàng ta khiến hắn vừa phiền muộn, vừa uất ức.
Giữa những lời khóc than của thê tử, Lý Khiếu Thiên lần nữa hồi tưởng toàn bộ sự việc.
Càng nhớ lại, hắn càng chắc chắn rằng cái gọi là thời gian trống để kẻ khác đến hiện trường và làm giả chứng cứ chỉ là một lời nói dối.
Trưởng tử của hắn chính là do Hoắc Đình Sơn giết.
Đối phương sớm đã biết hắn và Đỗ Lương hợp tác, những việc xảy ra sau đó đều là thuận thế hành động. Chỉ còn vài ngày nữa, quân đội các châu sẽ tới. Nếu không hành động ngay bây giờ, đến lúc ấy càng không thể khiến U Châu chịu khổ.
Cơn giận dữ trong lòng không thể nén lại, Lý Khiếu Thiên quyết định ra tay đêm nay.
Khi đóng trại, hai bên đều chọn vị trí che chắn bởi núi đồi, gần sông và cao ráo. Vì vậy, khoảng cách giữa hai doanh trại không quá gần sát nhau.
Quân U Châu có 15 vạn binh mã. Lý Khiếu Thiên biết rõ hắn không thể một lần tiêu diệt toàn bộ đội quân này. Mục đích lần này không phải là tiêu diệt hết thảy, mà chỉ muốn đánh nhanh thắng nhanh, để hả cơn giận trong lòng.
Lý Khiếu Thiên ngẩng đầu nhìn sắc trời.
Đêm nay, ánh trăng dường như sáng hơn thường lệ.
Không ổn, thật không ổn.
Ý nghĩ ấy vừa lóe lên, gió mây trên trời đã chuyển dời. Một mảng lớn mây đen kéo đến, che khuất vầng trăng tròn tựa chiếc đĩa.
Lý Khiếu Thiên không khỏi vui mừng, xem ra đêm nay ông trời cũng giúp hắn.
---
Tối nay, Bùi Oanh như thường lệ đi ngủ sớm. Giữa chừng, nàng bị tiếng huyên náo bên ngoài doanh trại làm bừng tỉnh.
Nàng từ trong giấc mộng giật mình ngồi dậy, vô thức ôm lấy chăn. Trong khoảnh khắc, nàng ngỡ mình đã trở về huyện Bắc Xuyên vào lúc giặc cướp mới kéo đến.
Trong bóng tối, một giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên: “Phu nhân mộng mị rồi sao?”
Một bàn tay rộng lớn áp lên lưng nàng, nhẹ nhàng vuốt như đang trấn an một con vật nhỏ dễ giật mình. “Không có gì đáng sợ, chẳng qua chỉ là những con sâu bọ nhỏ nhặt.”
Bùi Oanh lúc này mới nhận ra người đàn ông lẽ ra phải nằm bên cạnh nàng đã ăn mặc chỉnh tề, tựa hồ sắp rời đi.
Nàng không khỏi đưa tay nắm lấy vạt áo hắn. “Hoắc Đình Sơn, chẳng lẽ quân đội Tư Châu đã tới?”
Hoắc Đình Sơn cầm lấy tay nàng, kéo ra khỏi vạt áo của mình. “Phu nhân cứ yên tâm ngủ đi. Đợi nàng tỉnh giấc, mọi việc đều đã xong xuôi.”
“Ngài… cẩn thận một chút.” Bùi Oanh thấp giọng nói.
Hoắc Đình Sơn khẽ nhếch môi cười. “Chưa nhận được lời khen ‘phu quân tốt’ từ nàng, dù có bước một chân vào cõi chết, ta cũng sẽ quay lại.”
---
Bầu trời đêm nặng nề, không sao, cũng chẳng có ánh trăng. Đêm khuya vốn nên yên tĩnh, nhưng giờ đây lại ồn ào huyên náo, tiếng ngựa hí vang dội khắp nơi.
Mùa xuân thường nhiều muỗi mòng. Hoắc Tri Chương không còn tâm trí gãi vết sưng nhỏ trên cổ, hắn dẫn đầu quân U Châu lao ra từ bụi cây, tập kích từ phía sau đoàn kỵ binh vừa đi qua.
Những mũi tên bọc vải tẩm dầu ở đuôi bay vút lên, vệt lửa sáng rực xé toạc màn đêm. Chỉ trong vài khoảnh khắc, tiếng hét thảm vang lên không ngớt.
Bầy ngựa chưa từng đối diện với loại hỏa tiễn này. Lửa bén vào đuôi, ngựa hoảng loạn hí vang. Một số con mất kiểm soát, chạy lệch khỏi lộ trình, lao thẳng vào bụi cây bên cạnh.
“Có địch tập kích! Phía sau mau chóng quay đầu ứng chiến!”
“Chúng ta trúng kế rồi!”
“Chết tiệt, chuyện này là sao? Vừa rồi trinh sát sao không phát hiện có mai phục?”
“Có lẽ chúng ẩn nấp rất kỹ, lại thêm số lượng không nhiều, nên mới tránh được.”
“Chúng chắc chắn không đông, huynh đệ đừng loạn trận hình!”
Nhưng lời trấn an này chẳng có tác dụng bao nhiêu, bởi vì lúc này đội quân đã tiến sát mép doanh trại U Châu, thậm chí nhóm tinh binh đi đầu đã bắt đầu tập kích.
Chưa kịp đánh được mấy hiệp, phía sau bất ngờ bốc cháy, cả đội quân bị bao vây trọn.
“Bách phu trưởng, giờ chúng ta nên làm thế nào? Tiếp tục tấn công hay…”
Bách phu trưởng cưỡi ngựa, hàm răng nghiến chặt.
Kế hoạch hỏng rồi.
Đối phương đã đề phòng, cuộc tập kích ban đêm này chắc chắn thất bại thảm hại. Giờ mà tiếp tục tấn công quân U Châu chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.
“Rút lui!” Bách phu trưởng lớn tiếng hạ lệnh: “Chúng đã né được sự dò xét của trinh sát, chắc chắn số lượng không nhiều và không có ngựa. Lực lượng chặn hậu yếu, chúng ta quay đầu rút về!”
Nhưng chiến trận đã nổ ra, mưa tên dày đặc khiến người ta kinh hãi, chỉ trong nháy mắt, hàng loạt binh sĩ tuyến đầu trúng tên ngã xuống.
Cảnh tượng hỗn loạn phía trước như thủy triều dâng, lan dần về phía sau, chẳng mấy chốc đã hòa vào tiếng hò hét của nhóm bị bao vây, làm cả đội quân rối loạn hoàn toàn.
“Giữ vững ngựa!” Bách phu trưởng gầm lên.
Khi ngựa thoát khỏi tầm mưa tên, cơn bão tên rốt cuộc cũng ngừng lại. Nhưng chẳng bao lâu, từ hướng doanh trại truyền đến tiếng vó ngựa.
Quân U Châu đã xuất binh.
Lúc này, trong lòng Bách phu trưởng lại hơi yên tâm.
Hắn đã dò xét kỹ địa hình nơi đây từ trước, còn bố trí bẫy và chướng ngại trên đường khi xuất quân. Việc cắt đuôi kẻ truy đuổi phía sau không phải là không thể.
Hoắc Đình Sơn ngồi trên lưng ngựa Ô Dạ, dựa vào ánh sáng phát ra từ các mũi tên lửa, nhìn theo đám “quân Kinh Châu” đang vội vã tháo chạy. Sau lưng hắn là đội quân Hắc Giáp Kỵ, tất cả đều mặc trọng giáp đen bóng.
Ánh lửa phản chiếu trên bộ giáp như vảy cá, lóe lên những tia sáng sắc lạnh.
Hoắc Đình Sơn cao giọng: “Đội nhất hắc giáp, theo ta truy kích!”
Những kỵ binh khoác hắc giáp lần lượt tiến lên, như những bóng ma lao vào màn đêm. Một cuộc truy đuổi trong bóng tối, ngay bên doanh trại U Châu, chính thức mở màn.
Lý Khiếu Thiên trong doanh trại đi qua đi lại, chờ tin chiến thắng.
Mấy ngày nay, hắn đã phái không ít binh lính đi tuần tra, có thể nói đã nắm rõ mọi ngóc ngách trong vùng này. Làm thế nào để tiến quân, làm thế nào để rút lui, mọi thứ đều được sắp xếp cẩn thận.
Thậm chí để đảm bảo kế hoạch không có sơ sót, hắn còn đau lòng ban lệnh bỏ ngựa. Khi không thể cắt đuôi kẻ truy đuổi, có thể bỏ ngựa mà lẩn vào rừng, trốn trong đó qua đêm, hôm sau sẽ đi bộ trở về doanh trại.
Ngoài ra, hắn còn phái hai đội lính lấy danh nghĩa “tuần tra” nhưng thực tế là để tiếp ứng. Những đội này mang theo quân phục của mình, giúp đội tập kích ban đêm có thể nhanh chóng thay đổi trang phục.
Nói chung, bằng bất cứ giá nào cũng không được để phía U Châu bắt được.
Tuyệt đối không được để phía U Châu bắt được.
Mọi thứ rõ ràng đã được sắp xếp ổn thỏa, nhưng không hiểu sao, trong lòng Lý Khiếu Thiên vẫn có một góc nhỏ mơ hồ bất an.
Trước khi phái binh xuất phát, cảm giác bất an ấy chỉ như một tia uẩn khúc mờ nhạt, khó mà nhận ra. Nhưng sau khi binh đã xuất phát, theo thời gian trôi qua từng chút một, cảm giác ấy lại dần dần phình to lên.
Hiện tại, nó đã khiến hắn trở nên vô cùng bồn chồn.
Ngày hôm sau khi trở về từ trang viên, sau khi nghĩ đi nghĩ lại, hắn cuối cùng sai người truyền lời đến Hoắc Đình Sơn, ý đại khái rằng việc này là do bọn trộm cướp ở Trường An bày ra mưu kế, mong đừng để làm tổn hại hòa khí giữa hai bên.
Phía đối diện nhanh chóng hồi đáp, Hoắc Đình Sơn tỏ ý hiểu rõ, còn nói rằng người Trường An vốn dĩ tâm cơ quỷ quyệt, nếu hai châu vì vậy mà gây hiềm khích, phá vỡ hòa khí, chẳng phải đã rơi vào bẫy của kẻ gian sao?
Ngoài ra, Hoắc Đình Sơn còn sai người gửi qua mấy con dê, vừa là để an ủi hắn chuyện mất nhi tử, vừa để nối lại giao hảo cũ. Những ngày sau đó, ngoài việc không còn tổ chức tiệc rượu, hai bên đã khôi phục lại trạng thái giao thiệp như trước khi sự việc ở trang viên xảy ra, như thể chưa từng có chuyện gì.
Theo lẽ thường, sau những động thái này, Hoắc Đình Sơn hẳn là sẽ nghĩ rằng mình đã che đậy thành công, cảm thấy nhẹ nhõm và thư thái như thể mọi việc đã trót lọt. Đây lẽ ra phải là thời điểm hắn thư thả nhất.
Tuy nhiên, Lưu Hiệu úy đứng bên cạnh Lý Khiếu Thiên, thấy sắc mặt thượng cấp trầm ngâm mang vẻ u sầu, không khỏi khuyên nhủ:
“Lý công, trước đó đã điều tra kỹ lưỡng nhiều ngày, hơn nữa người được phái đi đều là những gương mặt lạ, chưa từng xuất hiện trước Hoắc Đình Sơn và người của hắn. Dù bị bắt, họ cũng không thể nhận ra đó là người của chúng ta.”
Lý Khiếu Thiên sắc mặt dịu đi đôi chút: “Tính ra thời gian, thêm nửa canh giờ nữa, bọn họ hẳn sẽ trở về.”
“Nếu không bỏ ngựa, một canh giờ là đủ.” Lưu Hiệu úy đáp.
Lời vừa dứt, bỗng một trận náo động từ phía sau nổ ra, tiếng kêu thảm thiết xen lẫn tiếng la hét kinh hãi vang lên, rõ ràng loạn thành một mớ.
Lý Khiếu Thiên và Lưu Hiệu úy cùng quay đầu, một ánh lửa chói lòa đập thẳng vào mắt họ. Lửa bốc cao ngút trời từ phía sau, ngọn lửa dữ dội hừng hực, soi rõ vẻ mặt kinh ngạc của cả hai.
“Chuyện gì thế này?”
“Báo! Lý công, phía đông có địch tập kích!” Một vệ binh hớt hải chạy tới: “Nhìn cờ hiệu, có vẻ là quân Kinh Châu.”
Sắc mặt Lý Khiếu Thiên đại biến: “Quân Kinh Châu?”
Tại sao ngay lúc này lại xuất hiện quân Kinh Châu, hơn nữa lại là tập kích từ phía đông?
Quân doanh của bọn họ đặt ở phía đông doanh trại của quân U Châu, nếu kẻ tập kích là quân U Châu ngụy trang, vậy chẳng phải phải vòng qua doanh trại Tư Châu của bọn họ để đến phía đông sao? Như thế quá mức phiền phức!
Chẳng lẽ thật sự là quân Kinh Châu đến tập kích?
“Nhất định phải bắt sống những kẻ tập kích.” Lý Khiếu Thiên nghiêm giọng quát.
---
Lúc này, doanh trại phía đông của Tư Châu đã loạn thành một đoàn.
Đám binh lính canh gác trừng mắt nhìn chằm chằm vào những khối lửa từ xa lao thẳng về phía họ. Khối lửa ấy cháy ngùn ngụt, tốc độ di chuyển nhanh đến kinh người, tựa như gió cuốn cát bay, tràn đầy hung bạo.
“Trời ơi, đó là cái gì vậy?”
“Là Hỏa Thần hiện thân sao? Chẳng lẽ quân Kinh Châu có khả năng điều khiển quỷ hỏa?”
“Đừng nói bậy! Rõ ràng là lợn, là lợn bị đốt cháy! Mau chặn chúng lại, đừng để lao vào kho lương!”
“Sao lợn lại cháy được chứ?”
“Cung đâu, b.ắ.n tên đi… A, chúng đang lao về phía này! Khốn kiếp, đừng có đến đây!”
Cách đó không xa, huynh đệ Trần gia nhìn doanh trại loạn cào cào, đều nhếch môi cười.
Đổ dầu lên lợn, sau đó dùng hỏa tiễn dẫn đường.
Lũ heo lửa này quả thực rất hữu dụng. Một đám binh sĩ không rõ nguyên do, khi nhìn thấy heo lửa liền tưởng rằng sơn thần nổi giận, vội vã vứt bỏ cung tên, quỳ xuống cầu nguyện tha mạng.
“Nhờ có hỏa chiết tử của chủ mẫu, bằng không đốt lửa cũng chẳng được thuận lợi thế này.”
“Bọn chúng đến rồi, b.ắ.n hết loạt tên này thì rút thôi.”
Trần Dương cầm trong tay một chiếc hỏa chiết tử, đứng cạnh Trần Uy, người đang tay nắm trường cung, tay kia kéo dây đặt tên. Hắn đưa hỏa chiết tử vào mũi tên đã bọc vải tẩm dầu, nhanh chóng châm lửa.
Mũi tên bốc cháy, lao vút đi trong không trung.
Sau khi b.ắ.n một tên, Trần Uy thu cung gọn gàng, từ trong n.g.ự.c lấy ra một cây tù và, dùng sức thổi vang. Trên trời, con chim Hải Đông Thanh, được thả ra từ doanh trại U Châu để truyền tin đêm nay, liền vỗ cánh, bay vút cao rồi trở về hướng quân doanh U Châu.
Khi hai người rút lui, phía sau vẫn có một nhóm binh lính địch bám sát theo.
Trần Uy nhắc nhở:
“Đừng đi nhầm đường, nếu không sẽ không kịp hội với Trần Hiệu úy, chuyện này không thể đùa được đâu.”
Trần Dương bình tĩnh đáp:
“Ngươi cứ yên tâm, con đường này ta đã đánh dấu rồi, tuyệt đối không xảy ra sai sót.”
Hoắc Đình Sơn rời doanh trướng, Bùi Oanh trong trướng lật qua lật lại, nghe tiếng động bên ngoài mà lòng không khỏi căng thẳng. Cảm giác như chỉ mới qua hai khắc, lại cũng như đã rất lâu, tiếng động bên ngoài dần lắng xuống.
Đêm khuya lại trở về tĩnh lặng.
Nhưng Hoắc Đình Sơn vẫn chưa quay lại.
Bùi Oanh chờ thêm một lát, nhưng cơn buồn ngủ kéo tới, cuối cùng nàng lại chìm vào giấc mộng.
Một giấc ngủ say, cho đến khi ánh sáng ban mai ngoài trời đã rực rỡ.
Bùi Oanh vén rèm bước ra, đúng lúc nhìn thấy Mạnh Linh Nhi đang tiến về phía này.
“Mẫu thân, đêm qua có địch tập kích.”
Bùi Oanh hỏi:
“Linh Nhi có sợ không?”
“Sợ thì không ạ, nhưng khó tránh khỏi lo lắng. Đêm qua Trần Hiệu úy nửa đêm ra ngoài, đến giờ vẫn chưa trở về.” Mạnh Linh Nhi mang theo vài phần lo lắng trong giọng nói.
Bùi Oanh ngẩn người, trong mắt thoáng qua chút nghi hoặc.
Linh Nhi làm sao biết Trần Nguyên đã ra ngoài?
Nhìn ánh mắt nghi ngờ của mẫu thân, Mạnh Linh Nhi chợt nhận ra câu nói của mình không rõ ràng, dễ gây hiểu lầm, liền đỏ mặt, vội vàng giải thích:
“Là nửa đêm con nghe thấy bên ngoài có tiếng huyên náo, nên dậy đi xem, tình cờ trông thấy Trần Hiệu úy mặc giáp ra ngoài, trông như là đi nghênh chiến. Lúc nãy đi ngang qua, con nghe loáng thoáng người ta nói, đội ngũ do Trần Hiệu úy dẫn đi tiếp ứng đến giờ vẫn chưa về.”
Bùi Oanh nhìn đôi tai hơi đỏ của con gái, khẽ mím môi.
Mạnh Linh Nhi vừa nói xong, không khỏi quay mặt đi, lại đưa một ngón tay trắng nõn gãi nhẹ lên bên má, như thể không biết làm gì hơn.
Không rõ vì sao, trong lòng nàng lại thấy lo lắng nếu mẫu thân tiếp tục hỏi.
May thay, điều đó đã không xảy ra.
Mẫu thân chỉ mỉm cười hỏi:
“Linh Nhi đã dùng bữa sáng chưa?”
Mạnh Linh Nhi trong lòng thầm thở phào, vội đáp:
“Chưa ạ.”
Bùi Oanh gật đầu:
“Phụ thân và nhị ca của con vẫn chưa về, nếu đã vậy…”
Lời còn chưa dứt, bên ngoài đã có người lớn tiếng hô:
“Đại tướng quân hồi doanh!”
Quân doanh lập tức xôn xao, sôi động hẳn lên.
Ngựa Ô Dạ so với những con ngựa khác cao lớn hơn hẳn một vòng, bình thường được chăm sóc bằng loại cỏ tốt nhất, lại thường xuyên có đậu vàng bổ sung, nên vóc dáng vạm vỡ, bộ lông bóng mượt, trơn tru như phủ dầu.
Hoắc Đình Sơn chưa xuống ngựa, hắn ngồi trên con chiến mã cao lớn, ánh mắt vượt qua đám tướng sĩ ra đón, chuẩn xác dừng lại trên người Bùi Oanh.
Giáp trụ của hắn ánh lên ánh sáng buổi sớm, thanh hoàn thủ đao gác bên hông, dáng người cao lớn như núi, lại giống một thanh đao sắc bén chưa rời vỏ, toát ra khí thế bức người. Nhưng ngay khoảnh khắc ánh mắt đó rơi xuống nàng, Bùi Oanh rõ ràng cảm nhận được không có chút áp lực nào.
“Phụ thân đã về rồi!” Mạnh Linh Nhi vui mừng nói.
Hoắc Đình Sơn xoay người xuống ngựa, phân phó vài câu ngắn gọn, bảo các tướng sĩ bên cạnh đưa đám tù binh vừa bắt được đi xử lý trước.
Sau khi tiễn các tướng sĩ, Hoắc Đình Sơn bước lên:
“Phu nhân, đêm qua nàng ngủ có ngon không?”
Bùi Oanh nhớ đến đêm qua mình trằn trọc mãi mới ngủ được, liền đáp khẽ:
“... Cũng tạm.”
Hoắc Đình Sơn vốn định nói thêm điều gì đó, nhưng lúc này Mạnh Linh Nhi đã lên tiếng. Sau mấy tháng sống chung, nàng giờ đây không còn sợ người kế phụ này như lúc ban đầu nữa:
“Phụ thân, vừa rồi con thấy người hình như bắt được một nhóm người, bọn họ đều là người Tư Châu ạ?”
Hoắc Đình Sơn khẽ gật đầu thay lời đáp.
“Tri Chương đã về chưa?” Bùi Oanh hỏi.
Hoắc Đình Sơn đáp:
“Đã về rồi.”
Bùi Oanh liền sai vệ binh chuyển lời cho Hoắc Tri Chương đến cùng dùng bữa sáng.
Hoắc Tri Chương vội vàng chạy tới. Suốt từ hôm qua đến giờ, hắn đã không ngủ một ngày một đêm, nhưng tinh thần vẫn phấn chấn. Chỉ là quả thực đói bụng.
Khi bữa sáng được dọn lên, Hoắc Tri Chương ăn như hổ đói. Sau khi lấp đầy cơn đói ban đầu, hắn mới lên tiếng:
“Mưu kế dùng lợn rừng đốt kho thật cao minh! Vừa rồi ta nghe Trần Uy và Trần Dương nói, chuyến này ít nhất đã thiêu hủy được hai kho lương của Tư Châu. Đổi mấy con lợn rừng lấy hai kho lương, thật đáng giá!”
Nghĩ đến nhóm tù binh bị bắt về, Hoắc Tri Chương không nhịn được cười, để lộ hàm răng trắng:
“Bắt được hơn chục người, lát nữa đem bọn chúng đến trước mặt Lý Tư Châu, từng người một c.h.é.m đầu bọn chúng ngay trước mặt hắn. Ta nghĩ sắc mặt Lý Tư Châu nhất định sẽ rất thú vị.”
Bùi Oanh đang cầm đũa khẽ khựng lại.
“Ăn cơm thì ăn cơm, nói gì đến chuyện c.h.é.m đầu!” Sắc mặt Hoắc Đình Sơn không vui.
Hoắc Tri Chương ngượng ngập, nghẹn họng.
“Không được nói sao ạ? Rõ ràng trước đây cũng hay nói như thế.”
Khóe mắt hắn vô tình nhìn thấy sắc mặt có phần tái nhợt của mỹ phụ ngồi đối diện, lòng thầm hối hận:
“Mẫu thân, con thất lễ, lần sau không nhắc đến chuyện này nữa ạ.”
Hắn vội đổi chủ đề:
“Nếu không phải trong núi nhiều chướng ngại, tán lá rừng che khuất tầm nhìn, chúng ta chắc chắn có thể bắt được nhiều tù binh hơn.”
“Nhị ca, bắt được hơn mười người đã là rất nhiều rồi.” Mạnh Linh Nhi lên tiếng an ủi.
Hoắc Tri Chương thở dài:
“Người bọn chúng phái đến gần như c.h.ế.t sạch, bắt được mười mấy tên quả thật không ít, nhưng ta nghĩ hẳn vẫn còn vài kẻ lọt lưới trốn thoát. Giá mà ta có đôi mắt của Hải Đông Thanh thì tốt biết mấy, chỉ cần liếc một cái, chúng chắc chắn không chạy thoát.”
Bùi Oanh sững người.
Mắt ưng, thiên lý nhãn.
Ống nhòm...