Chương 1: Chuyện Lạ
Trời xanh bát ngát, trong rừng rậm vài bóng đen lao xuống tán cây, nhìn kỹ lại hóa ra đó là vài con chim sẻ.
Lúc này bên dưới bất ngờ xuất hiện một con thú xám đen, trên người có hàng chục lỗ nhỏ đang rỉ máu li ti, bộ lông xám nhốm đậm màu sắc đỏ tươi.
Vết thương nặng nề nhưng không vì thế chịu mềm yếu, mà càng làm nó hung hãn hơn nữa.
Nó hung hăng va phải thân cây, lực lượng mạnh mẽ, lá rụng chim bay, sau đó nó tiếp tục lần mò nhanh chóng lao về trước.
Bị thương rồi, đau đơn quá, nó muốn về tổ, nhưng đúng vào lúc này...
Oành — !!!
Một t·iếng n·ổ vang lên sau một bụi cỏ, kế đó là hàng trăm viên chì nhỏ như hạt gạo bằng ra, nhắm thẳng vào đầu con thú dữ.
Phốc !
Hàng chục viên chì ghim thẳng vào đầu, vào mắt, não,...một đòn t·ấn c·ông mang tính chí mạng, nó bị xung kích làm loạng choạng một hồi, cuối cùng ngã sắp xuống, mất hết sự sống.
Không khí tĩnh lặng, chỉ có xác con thú nằm đó.
Oành — !!!
Lại là tiếng súng, lần này là bổ đao tránh nó giả c·hết, xem ra người thợ săn này rất cẩn thận.
Chắc chắn con thú rừng đ·ã c·hết, lúc này người núp trong bụi cây mới thận trọng cảnh giác bước ra.
Đó là một tên thanh niên có khí chất trầm ổn bình thản, nổi bật nhất đó là một vết sẹo dài ở trên khóe mắt làm cho hắn có phần dữ tợn hung ác.
Trên người mặc một bộ đồ rằn ri thích hợp di chuyển trong rừng rậm, sau lưng đeo một chiếc balo, hai tay nắm chặt một khẩu súng săn tự chế, chuyên bắn đạn hoa cải loại viên chì.
Hắn cầm súng săn nhắm vào con thú, từ từ bước lại gần.
Đến khi chỉ còn cách con thú ba mét tên thanh niên ngừng bước, đặt súng qua một bên rồi từ sau lưng rút ra một cây rìu chặt củi.
Vút !
Cạch !
Nhanh chóng tiến lại gần, một rìu bổ xuống, con thú tức khắc bị chặt đứt đầu, lúc này tên thanh niên mới an tâm chắc chắn rằng con thú đ·ã c·hết.
Giờ nhìn kỹ lại thì hóa ra đây là một con lợn rừng.
" Xong rồi "
" Chạy cũng nhanh đấy, suýt nữa đã làm ta mất dấu " Hồ Vũ khẽ cảm thán, rồi từ trong túi móc ra một điếu thuốc, châm lửa, hít một hơi thật mạnh.
Hô ~~~
Phun ra một hơi khói thật dài, dưới sự kích thích của n·icotin làm đầu óc hắn tỉnh táo, thoải mái hơn rất nhiều.
Mặc dù mấy năm nay hắn đã cố gắng cai thuốc nhưng vào những lúc căng thẳng vẫn sẽ phải làm một điếu.
Hút ít thôi chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ.
Hồ Vũ tự thôi miên bản thân, chờ đến khi xử lí xong điếu thuốc hắn mới tiến lên thu thập hiện trường.
Đợi xử lí xong con lợn rừng thì hoàng hôn cũng đã buông xuống, ánh mặt trời dần biến dưới tán lá, Hồ Vũ ngẩng đầu suy tư một chốc đã có quyết định.
" Thôi, giờ có muốn quay về cũng không kịp, tối nay ở lại đây vậy "
Nghĩ thế, Hồ Vũ lập tức đi tìm một nơi thích hợp để cắm trại, chờ lát nữa trời tối rồi, hai mắt tối thui thì c·hết dở.
Trong ba lô có sẵn lều vãi, tìm được nơi khô ráo là có thể ở lại qua đêm rồi.
...
Mặt trời xuống núi, trăng tròn mang theo đàn con nhảy vào thay.
Hồ Vũ cũng đã dựng xong nơi cắm trại, trước lều vài là một đống lửa đang b·ốc c·háy hừng hực, một chiếc đùi lợn được rửa sạch sẽ đang xoay tròn trên ngọn lửa nóng bỏng, mùi thơm nứt mũi tràn vào không khí.
Trong lúc chờ thịt chín, Hồ Vũ cầm khẩu súng săn đặt ở trước mặt, gỡ phụ kiện ra lau dọn cho sạch sẽ.
Khẩu súng tự chế này không phải của hắn, mà là của mấy người dân trên bản làng.
Dù pháp luật cấm dân thường sở hữu hay s·ử d·ụng s·úng ống tự chế, nhưng nơi đây là bản làng ở vùng sâu vùng xa, người dân vẫn còn giữ thói quen s·ử d·ụng s·úng săn xua đuổi bọn thú rừng chuyên đi phá nương rẫy.
Lần này Hồ Vũ đến đây cũng là bị người ta mời, dân bản làng hiểu đặt bẫy và cũng có kinh nghiệm săn bắn nhưng con lợn rừng này rất xảo quyệt, nó biết tránh né bẫy rập, mỗi lần vào nương rẫy đều rất cẩn thận, chờ đến khi dân bản phản ứng kịp thì nó đã sớm trốn về hang, ăn no ngủ khỏe để lại dân bản tức lộn ruột nhìn đồng ruộng bị p·há h·oại.
Hai bên giằng co hết nửa tháng, cuối cùng dân bản chịu thua, đành phải gom tiền mời người có kinh nghiệm về giải quyết.
Hồ Vũ chính là người được mời, hắn không làm bọn họ thất vọng, kết hợp bẫy rập với khả năng ẩn núp, và sự kiên nhẫn chờ đợi con mồi hết mấy ngay, cuối cùng con lợn rừng mang theo v·ết t·hương nặng trốn vào rừng sâu.
Kỳ thật đến đây là có thể kết thúc rồi, con lợn rừng suýt thì thành tổ ong, dù không c·hết ngay nhưng với hàng tá v·ết t·hương đó cũng khó mà sống được bao lâu, rất nhanh sẽ c·hết vì nhiễm trùng.
Nhưng Hồ Vũ vốn là người rất cẩn thận, hắn còn nhớ rõ như in mấy năm trước ở tỉnh Quảng Ngãi từng có trường hợp người dân bị cắn c·hết bởi lợn rừng, nguyên nhân chính dẫn đến là do con lợn rừng đó bị súng bắn trọng thương, khiến nó trở nên cực kỳ hung tàn mới dẫn đến c·hết người.
Nghe đâu cuối cùng nhóm người dùng súng săn lợn rừng đó bị vướng vào vòng lao lý, còn về phải vào nuôi heo với anh Bảnh mấy năm thì hắn cũng không biết.
Bởi thế mới có câu, diệt cỏ phải diệt tận gốc, tránh gây hậu quả đáng tiếc về sau.
Một đêm bình tĩnh cứ thế trôi qua.
...
" Ừm ? Sáng rồi à "
Oáp ~~
Trong lều, Hồ Vũ hai mắt lim dim ngồi dậy ngáp một cái.
Ngồi ngẩn người vài phút cho cơn buồn ngủ tan hết, hắn bẽ khớp vịnh vai, trong lòng âm thầm có dự tính.
" Dọn dẹp một chút rồi quay về bản làng, thuận tiện trả súng rồi lấy tiền công luôn "
Nghĩ vậy, Hồ Vũ đi đến cửa lều, vừa kéo khóa xuống thì ánh sáng từ bên ngoài lập tức chui thẳng vào trong, nhưng hôm nay không phải ngày bình thường, có vài thứ đã vượt qua khỏi lẽ thường.
Ánh sáng len lỏi vào không phải ánh mặt trời, mà là những tia sáng tinh hồng đỏ tươi, xen lẫn chút ít sương khói đen kịt.
" Cái khỉ gì !? "
Sắc mặt Hồ Vũ tức khắc thay đổi, theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.
Vừa nhìn là thấy,
Nơi nào còn có mặt trời, nào có ánh sáng ấm áp, ..chỉ có một vầng trăng đỏ tươi như máu treo lơ lưng trên cao, hào quang đỏ hồng chiếu xuống mặt đất, khiến mọi thứ trông như u ám mù mịt như đang bị nguyền rủa.
Thân thể hắn cứng đờ, hô hấp khó khăn, trái tim gần như ngừng đập.
Cảm giác đáng sợ đến nhanh, biến mất cũng rất nhanh, Hồ Vũ tê tái hết cả người, khụy gối xuống mặt đất.
Đợi đến lúc hắn ngẩng lên lần nữa thì nào có mặt trăng máu, bầu trời sáng tinh mơ, mặt trời đang dần ló dạng, ánh sáng ấm áp buông xuống mặt đất.
Hình ảnh đảo loạn này như thể đang ám chỉ cho Hồ Vũ biết những thứ hắn thấy vừa nãy chỉ là ảo giác.
" ??? "
" Ta bị ảo giác ? "
Hồ Vũ kinh nghi bất định, đột nhiên cắn mạnh vào lưỡi, cơn đau kích thích hệ thần kinh làm hắn tỉnh táo hơn rất nhiều.
Không chờ hắn suy nghĩ thêm, bụi cỏ ở cách đó không xa đột ngột lay động, như có thứ gì vừa lao quay.
Soàn soạt ~
" ! " Hồ Vũ biến sắc vội quay người, chớp mắt đã rút súng ở sau lưng ra, nòng súng ngắm thẳng về bụi cỏ.
Thú rừng ? Chẳng lẽ lại là lợn rừng ?
Hồ Vũ hít thở nhẹ nhàng, vừa định có hành động thì bất thình lình, một thứ gì đó đen kịt bắn ra từ một bụi cỏ khác, nó nhắm thẳng vào đầu hắn.
Nguy hiểm !!
Máu tươi sôi trào, lông tơ dựng đứng, trong lúc nguy cấp hắn hơi nghiêng đầu qua một bên.
Phốc — cạch !
Trên má trái xuất hiện một vết rạch bén ngót, máu tươi chậm rãi rỉ xuống.
Ngay sau lưng hắn, chiếc lều bị chọc thủng một lỗ lớn, thân cây phía sau lều bị thứ gì đó đâm mạnh vào khẽ run động, vài chiếc lá rơi lả tả xuống.
Với uy lực này nếu b·ị đ·ánh trúng dù không xuyên đầu, cũng sẽ vỡ đầu, chắc chắn phải c·hết.
Thoát c·hết trong gang tất, ánh mắt Hồ Vũ trở nên cực kỳ hung ác, không chút do dự quay nòng rồi bóp cò.
Oành — — !!
Như một cơn bão sắt thép thổi qua, bụi cỏ bị chọc thủng hàng trăm lỗ, mảnh lá bay lên tán loạn.
Chờ đợi chốc lát, hắn đeo súng ra sau, cầm rùi chặt gỗ tiến lại gần, trong lòng cảnh giác cao độ, đề phòng đánh lén.
Đẩy bùi cỏ qua hai bên, lúc này Hồ Vũ mới thấy được thứ gì vừa t·ấn c·ông mình, đó là một con rắn lục, nhưng nó không phải một con rắn lục bình thường.
Nó trông hơi dị dàng như bị đột biến, không chỉ to hơn bình thường, miệng còn mở rộng, bên trong cổ họng chui ra một cây gai nhọn hoắc màu đen, đây có lẽ là thứ đã bắn vào đầu hắn.