Chương 10: Khách không mời mà đến
" Hì hì " Trần Vũ Hân ngượng ngùng, cười làm lành, kiếm cớ nói. " Tại đói quá mà "
Ai mà tin !
Hồ Vũ bĩu môi, thật sự mà nói hắn cũng không ngán đội binh sĩ bên ngoài lắm đâu, khoảng thời gần đây hắn đã tìm ra năng lực từ đống ký tự kỳ lạ mọc trên người rồi.
Ít nhất súng đạn bình thường không thể g·ây t·hương t·ích lên người hắn, thậm chí còn hơn thế nữa, nhưng do thiếu dụng cụ thí nghiệm nên chỉ biết sơ sơ vậy thôi.
Trần Vũ Hân có thể ngồi đây là vì những thông tin nàng vừa nói, rất khó tin.
" Những gì ngươi nói khi nãy là thật sao ? "
" Sao mà giả được " Trần Vũ Hân gắt giọng phản bác, nàng đứng lên, hưng phấn vung vẩy tay nhỏ.
" Nói ra ai dám tin, nhưng đó là sự thật, chỉ mười năm, không, có lẽ ít hơn, ...những cánh cổng từ thế giới khác sẽ dần dần mở ra trên địa cầu...đến cuối cùng quê hương chúng ta sẽ biến thành trung tâm của chư thiên vạn giới "
" Đến lúc đó thì thần tiên, rồng, hay tinh linh, thần thánh, ma quỷ...sẽ không còn là truyên thuyết nữa..."
Nàng càng nói càng hưng phấn, nhưng Hồ Vũ lại thấy là lạ.
Cứ như vừa chơi đá xong ấy, mơ mộng hão huyền, khó mà tin nổi.
Nhưng không phải vậy thì giải thích năng lực của hắn kiểu gì đây ? Còn tình bất ổn gần đây nữa,...
Hồ Vũ vuốt cầm trầm tư.
" Đúng rồi nha, ngươi có quyết định chưa "
" Quyết định gì ? "
" Gia nhập Ban Cố Vấn chứ gì nữa, ta vừa nói lúc nãy nha " Trần Vũ Hân giãy nãy lên, chống nạnh nói.
Hồ Vũ lắc đầu, không có đưa ra quyết định ngay. " Ta cần thêm chút thời gian suy nghĩ "
" Ta...ầuu...được rồi " Trần Vũ Hân gật đầu như con gà mổ thóc, tiện tay móc một xiên thịt dĩa.
Nhoàm ~
Thật thơm !
Hồ Vũ: (─.─||
Sau đó Trần Vũ Hân tự nhiên như ở nhà, và đúng là ở nhà thật, nàng dọn đồ vào ở chung nhà với Hồ Vũ luôn, quyết định sẽ ở lại đây ăn cơm chực cho đến khi nhận được câu trả lời chắc chắn.
Cùng với nàng, một đội binh sĩ cùng vào ở ké, Hồ Vũ hơi bất đắc dĩ nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.
Nhà hắn đủ rộng, tầng dưới có hai phòng ngủ, tầng trên cũng có hai cái, miễn cưỡng chịu nổi năm mười người.
...
Hôm sau.
Chớp mắt trời đã tối đen.
Hồ Vũ rơi vào trầm tư khi nhìn thấy ba con lợn sữa vàng rụm, b·ốc k·hói nghi ngút nằm yên trên bàn cơm
Hai con mắt người, sáu con mắt lợn nhìn nhau, đều có thể thấy sự mờ mịt và khó hiểu trong ánh mắt đối phương.
" Ba con lợn sữa quay ? " Hồ Vũ quay sang nhìn thiếu nữ đang thuần thục dọn chén đũa.
" Đúng nha "
" Các binh sĩ ăn chung sao ? " Hồ Vũ chảy cả mồ hôi hột, vội hỏi kỹ.
" Tất nhiên..."
" Vậy là tốt rồi " Hồ Vũ lập tức thở phào một hơi, sau đó...
"...là không "
" Gì !? Vậy ba con này..."
Trần Vũ Hân nhìn hắn một cách rất kỳ quái rồi nói. " Tất nhiên là hai chúng ta ăn nha, mấy tên kia cứng nhắc lắm, kêu cũng không ăn đâu "
Hồ Vũ: (・_・;)
Thật luôn ?
Dạ dày cố lên, chủ nhân ta đây đã cố gắng hết sức !
Mới hồi trưa đã phải nhồi nhét hết sáu cái đùi cầy, giờ thì ba chú lợn quay, con nhóc quỷ quái này là hậu duệ của Thiên Bồng Nguyên Soái hay gì ?
Hồ Vũ bắt đầu lo lắng rồi đấy.
Nhất là về căn bệnh gút, nhưng ha ha, thực tế vẫn là...
Quá thơm !
Con lợn sữa quay vàng rực như tuyệt thế mỹ nhân vậy, thơm phức, nhìn vào là chảy nước miếng.
Ai mà chịu nổi, hắn cũng vậy.
Hắc hắc...
...
Ở một góc nhìn khác, Trần Vũ Hân xem Hồ Vũ ăn, rơi vào trầm tư.
Phòng ngự + 999...999
Phòng ngự + 999...999
Né tránh + 999...999
Né tránh + 999...999
" Chẳng lẽ quy tắc hắn thức tỉnh chính là..." Thông qua một ngày ở chung nàng đã đoán được sơ sơ quy tắc của Hồ Vũ là gì.
Ngẫm nghĩ một hồi, Trần Vũ Hân khẽ híp mắt.
Ngay lập tức, trong não nàng, chữ đầu tiên trong tám ký tự kỳ dị đột nhiên phát sáng.
Tốc độ + 100...000
Trần Vũ Hân cảm giác trên đầu mình có tin tức nhảy ra.
Chữ ' đi ' trong ' đi một ngày đàng, học một sàng khôn'.
Đã được nàng giải nghĩa thành ' đi khắp thế gian ' trong một khoảng thời gian gian ngắn, tốc độ của nàng sẽ nhanh đến cực điểm.
Cho dù là máy b·ay c·hiến đ·ấu siêu thanh cũng không đuổi kịp.
Trong vòng nửa năm, nhất là trong thời điểm diễn ra sự kiện ' Mặt trăng máu ' nàng thu thập được vô số kiến thức, vô vàng tin tức, vô tận các bí ẩn...
Cuối cùng tổng hợp đúc kết lại, phát minh ra phương pháp ' giải nghĩa ' có thể khai thác thêm sức mạnh từ quy tắc, không còn bị trói buộc bởi nghĩa đen hay nghĩa bóng của quy tắc nữa.
Dựa theo những gì Trần Vũ Hân nghĩ, mình có tốc độ vô địch, Hồ Vũ có phòng ngự vô địch.
Vậy nếu hai người kết hợp thì thế gian bao la rộng lớn, muốn đi đâu không được ?
Trần Vũ Hân càng nghĩ càng vui vẻ, thịt trong tay cũng thơm hơn rất nhiều, há mồm liềm ngoạm một miếng thật lớn.
Nhoàm !
...
Lúc này ngoài cửa, ba vị nam binh sĩ tiến lên đón tiếp một vị khách không mời mà đến.
Còn về có phải ' khách quý ' hay không thì khó mà nói lắm.
" Ngừng lại " Một nam binh sĩ cầm súng đứng ra.
Người đến là một tên thanh niên lực lưỡng, sau lưng vác một chiếc túi lớn chứa rất nhiều lá cây, nói đúng hơn là lá chè, trang phục sặc sỡ với nhiều hoa văn nổi bậc trông rất bắt mắt.
Nhìn tạo hình này, các binh sĩ đoán đây là một người dân tộc trên bản làng xuống núi bán lá chè.
" Bộ đội ? "
Tên thanh niên lực lưỡng nhìn thấy bọn họ thì hơi giật mình nói nhỏ, giọng trầm lắng.
Kế đó kể rõ lí do mình đến đây.
" Hồ Vũ có trong nhà không ? Ta đến tìm hắn có chút việc riêng "
" Ngươi quen Hồ Vũ ? "
" Đúng vậy "
Nam binh sĩ nhìn thẳng vào mắt đối phương trong giây lát, thấy không giống nói dối nên khẽ gật đầu.
" Ngươi đúng đây chờ chút " Nam binh sĩ nói xong liền đẩy cửa vào nhà thông báo.
" À đúng rồi, ngươi tên gì ? "
" Đinh Thái "
...
" Đinh Thái ? "
Đang ngồi nhăm nhi ly cam vắt sau bữa ăn, Hồ Vũ nghi ngờ khi nghe đến cái tên này.
Ai vậy, tìm ta làm gì ?
Hắn vắt óc suy nghĩ một hồi, trong đầu đột nhiên nhảy ra một hình ảnh rợn người.
Đó là một bản làng trên đồi cao, bị bao phủ trong làn sương mù trắng xóa mờ ảo kỳ bí, từng cái từng cái bóng mờ lướt qua sương khói như quỷ mị, hàng trăm hàng ngàn ánh nhìn ghê rợn bẳn ra bốn phía.
Trông như tiên cảnh, cũng giống bức họa ma quỷ.
Nhớ rồi !
Đinh Thái, là trai tráng ở bản làng dân tộc H'rê, cha của đối phương từng là một trong mấy tên thợ săn dày dặn kinh nghiệm trên đó, nên trong nhà có cất trữ vài khẩu súng săn.
Khẩu súng Hồ Vũ cầm đi săn lợn rừng hôm trước cũng là của nhà đối phương.
" Chẳng lẽ là đến lấy súng ? Không đúng, ngôi làng đó..."
" Nhìn mặt ngươi có vẻ không tốt lắm..." Trần Vũ Hân đột nhiên mở miệng, hiếu kỳ hỏi, giọng điệu trêu chọc.
" Vị khách không mời mà đến này chắc không phải khách quý đâu nhể, hắn có vấn đề gì sao ? "
" Đúng, chắc không phải khách quý đâu..." Hồ Vũ hít sau một hơi đáp lời, cũng kể rõ mọi chuyện, nói ra những thứ mình đã gặp được trên bản làng.
" Chuyện là thế này..."
Nói ngắn gọn, chỉ hai phút là kể xong.
Trần Vũ Hân không lộ biểu cảm gì, nhưng nam binh sĩ thì khác, đồng tử co rụt, vội vàng dùng bộ đàm thông báo cho đồng đội.
Nhưng không phải đồng đội ở cửa mà là các tiểu đội bắn tỉa đang ẩn núp ở xung quanh căn cứ.
" Khoan... đừng có gấp " Trần Vũ Hân thấy hắn ra lệnh muốn bắn gục kẻ địch nên lập tức ngăn cản.
Nàng không cảm nhận được mùi vị nguy hiểm, tin tức cho thấy mọi thứ đều ổn, có thể thử thăm dò đối phương, thế là nàng ra lệnh.
" Cho tên đó vào đi, cẩn thận một chút, và đừng làm gì thừa thãi "
" Nghe rõ "
Nam binh sĩ lập tức chấp hành mệnh lệnh mà không hỏi gì thêm.
...
Sau một phút, nam binh sĩ dẫn Đinh Thái vào phòng khách, Hồ Vũ đã ở đây chờ sẵn từ trước.
Trên mặt bàn, ngoại trừ vài ly trà tắc còn có một khẩu súng săn được đặt ngay ngắn gọn gàn.
" Chào, nửa năm rồi không gặp "
Thấy người vào rồi, Hồ Vũ bình thản đứng lên chào hỏi, sau đó cả hai cùng ngồi xuống, chỉ là khóe miệng hắn vẫn luôn nhúc nhích nhóp nhép như đang nhai thứ gì đó.
Đinh Thái vừa uống hết sạch ly trà tắc trong một hơi, quay lên thì thấy Hồ Vũ đang thổi một cái bong bóng lớn.
" ??? " Đinh Thái.
Gì vậy trời ?
" Kẹo cao su ? "
" Đúng rồi, gần đây ta đang cai thuốc lá nên nhai thứ này cho đỡ ghiền " Hồ Vũ tùy tiện tìm cái lí do lấp liếm cho qua, trong lòng an ổn nhìn thẳng vào đối phương.
Không ăn chút gì sao được, không ăn uống không có cảm giác an toàn.
Ăn kẹo cao su.
Phòng ngự + 999...999
Ổn rồi !
Phòng ngự vô địch, yêu ma hay cái quái quỷ gì cũng được, cứ tùy ý.