Chương 11: Bản làng cấm khu
Kế đó hai người vừa trò chuyện vừa uống trà tắc.
Đinh Thái nói rõ mình đến để lấy khẩu súng về, thuận tiện mang cho Hồ Vũ một ít đặc sản núi rừng.
Có một một lít mật ong rừng cùng hai túi thịt rừng, hắn còn muốn tặng ít lá trà nữa, nhưng Hồ Vũ lắc đầu từ chối.
Ngồi thêm chút, Đinh Thái cất khẩu súng vào trong túi trà, rồi chào tạm biệt rời.
Chậc, đúng là không bình thường.
Người thường nào lại dám cầm súng trước mặt q·uân đ·ội ? Cho Đinh Thái mọc thêm mười cái lá gan cũng không dám, trừ khi...
Thấy hắn đã đi xa, cửa chính cũng bị binh sĩ kéo khóa, Hồ Vũ mới hướng về phía bậc thang kêu lớn. " Đi rồi, ra được rồi đấy "
" Ngươi thấy sao ? " Hồ Vũ hiếu kỳ hỏi.
" Dùng mắt thấy nha..." Trần Vũ Hân đi từ trên lầu xuống, le lưỡi trêu chọc.
Hồ Vũ: ?...?
"...đùa thôi "
Vui vẻ nhí nhảnh chưa đến ba giây, nàng đảo ngược quay về trạng thái nghiêm túc, trầm ngâm tí rồi nói.
" Không phải người "
Một câu dọa c·hết mèo, Hồ Vũ lập tức hỏi lại. " Quỷ ? "
" Không " Trần Vũ Hân lắc đầu rồi đáp. " Hơi quen, khả năng cao..ngôi làng mà ngươi nói đã biến thành ' cấm khu ' "
Cấm khu ?
Lại chuẩn bị có một kiến thức kỳ quái xuất hiện rồi.
Hồ Vũ im lặng suy đoán.
Từ hôm qua đến giờ Trần Vũ Hân đã truyền cho hắn rất nhiều kiến thức kỳ quái.
Sự kiện ' mặt trăng máu ' này.
' Truyền thừa ' từ những nhân vật đến từ lịch sử, thậm chí thần thoại này.
' Quy tắc ' này.
Còn rất nhiều nữa là đằng khác, Hồ Vũ đều có chút nuốt không trôi, như đang phải cố gặm đống công thức vật lí ấy.
" Cấm khu...có thể coi nó là cánh cổng kết nối địa cầu với các thế giới khác trong chư thiên "
" Đến một ngày nào đó, có thể mười năm sau,..không phải một, hay hai ba cánh cổng, mà là vô số cánh cổng sẽ xuất hiện, vào thời điểm đó địa cầu sẽ là chính thức trở thành trung tâm của chư thiên vạn giới "
Hồ Vũ: (?•~•)
Từ từ thôi,
Ta nhai, ta gặm, ta nuốt !
Kiến thức kỳ quái đã được tiếp thu.
...
Đinh Thái đã rời khỏi cổng rào, trên nóc nhà một binh sĩ cầm ống nhòm nhìn chằm chằm từng cử động của đối phương, bên cạnh hắn còn có một tay bắn tỉa đang ngắm bắn.
" Đối tượng sắp vượt qua tầm bắn..." Tay bắn tỉa trầm giọng báo cáo.
Hắn vừa dứt lời, không đợi được câu trả lời của đồng đội, thì đột nhiên tầm nhìn trong lòng ngắm trở nên đen kịt.
" Cái..."
Lính bắn tỉa vội ngẩng đầu, nhìn kỹ thì thấy đầu bên kia của ống ngắm bị một mảnh lá chè che khuất.
Hắn nhanh chóng cầm mảnh lá chè ném quá một nên, nhìn qua đồng đội thấy hắn ngẩng người, hai mắt hoảnh hốt như đang choáng vàng.
Xạ thủ bắn tỉa thấy không ổn, cũng không kịp giúp đồng đội, vội vàng vào trạng thái chiến đấu.
Thông qua ống ngắm nhìn kỹ, nhìn tới, nhìn lui, nhưng nơi nào còn thân ảnh của Đinh Thái, hắn biến mất, không để lại một dấu vết.
Xạ thủ bắn tỉa nín thở, tâm thần căng thẳng tột cùng, nhanh chóng thông qua bộ đàm liên hệ với các đội khác đang ẩn núp ở quanh đây.
...
" Báo cáo, đội một mất dấu đối tượng "
" Báo cáo, đội hai không thấy đối tượng trong tầm nhìn "
" Đội ba cũng không thấy đối tượng "
...
Đội ba đang giấu mình ở một căn lầu hoang bốn tầng, cách nhà Hồ Vũ tầm hai trăm mét về phía tây.
Người trợ thủ vác ống nhòm vừa thông báo xong, chưa kịp để bộ đàm xuống thì sau lưng bất chợt xuất hiện tiếng vang rất nhỏ.
Kế đó là một giọng nói trầm lắng, kèm chút rợn người. " Nghe nói...các ngươi đang tìm ta ? "
" !!!? "
Trợ thủ trợn to mắt, sau hơn một giây phản ứng lại, súng trường xoay nòng chỉa ra sau.
So với hắn, xạ thủ bắn tỉa phản ứng càng nhanh, đợi trợ thủ vừa xoay đầu ra sau lập tức nghe thấy một tiếng súng vang trời.
Oành !!!
Tay bắn tỉa nổ súng, lóe lên tia lửa, ở khoảng cách thế này nếu đánh trúng sẽ bay mất nửa người đấy.
" Hự ~ "
Xạ thủ bắn tỉa vì thiếu điểm tựa nên mất cân bằng, ngã người về sau.
Hụt rồi !
Xạ thủ bắn tỉa thầm nói.
Đợi hắn ổn định trọng tâm lập tức căng thăng nhìn quanh, mặt tường dày bị chọc thủng một lỗ lớn, ánh sáng mặt trời len lỏi chui vào trong phòng.
Không phải đánh hụt, mà là mục tiêu đột nhiên biến mắt.
Cả hai người đảo mắt bốn phía, cảnh giác cao độ, lúc này bất chợt mấy tia sáng xanh nhạt lướt qua không khí, xạ thủ bắn tỉa trừng to mắt quát lớn.
" Cẩn thận "
" Lùi lại ! "
Lời vừa dứt, sáu tia sáng xanh nhạt bắn đến từ tứ phía, thẳng hướng hai người, nhìn kỹ lại, hóa ra là từng lá chè, trông có vẻ mền yếu nhưng lại sắc bén đến mức khó mà tin được.
Chúng bay lượn, quét ngang để lại trên mặt tường xi măng những vết cắt sâu hoắm.
Không tránh được, liều mạng !
Xạ thủ bắn tỉa thấy cảnh này lập tức có quyết đoán, thế là quát lớn.
" Lựu đạn "
" Ném hết đi, ngọc trai sẽ bảo vệ hai ta "
Như đã có kế hoạch từ trước, cả hai không hề do dự, cùng lúc rút chốt ném nhiều quả lựu đạn ra giữa phòng.
Vút !
Lá chè gần ngay trước mắt, ngay lúc này bất ngờ có một màn nước xanh thẫm hiện lên, trong lúc nguy cấp chặn ngang bước tiến của hung khí.
Và đây cũng là lúc gần chục quả lựu đạn cùng p·hát n·ổ.
" Đi c·hết đi ! "
Lạch cạch, lạch cạch...
Oành !!!!!!!!
Oành !!!!!!!!
Oành !!!!!!!!
Hàng trăm mảnh thép bắn mạnh về mọi ngóc ngách trong phòng, nơi đây là hiểm địa, không có một chỗ nào là an toàn cả.
Ánh lửa hiện lên,
Sóng xung kích thổi tung tất cả cửa sổ, kính vỡ bay tung tóe.
Âm hưởng vang vọng hàng cây số.
Sống hay c·hết...chỉ có thể nhìn may rủi.
Lấy sức người thường chống lại siêu nhiêu.
Dù kết quả thế nào cũng là đã cố gắng hết sức, không thẹn với nhiệm vụ được giao.
...
Ầm !!!
Năm phút sau v·ụ n·ổ, cửa phòng ở tầng ba bị đập bay.
Mấy cái nòng súng chỉa vào trong phòng, chỉ khi xác nhận không có kẻ địch người bên ngoài mới cẩn thận bước vào trong.
Trong phòng bốc lên hơi nóng do v·ụ n·ổ vừa nãy, đồ vật bay tùm lum tà lưa, trên mặt tường là hàng trăm mảnh vỡ lựu đạn, và gần như không có một góc c·hết.
Hai thành viên thuộc đội ba b·ất t·ỉnh nhân sự, nằm dưới đất, hai mắt nhắm chặt, quần áo vỡ vụn lộ ra vài v·ết t·hương rỉ máu.
Kế đó có ba nam binh nhanh chóng tiến vào, không kịp kiểm tra tình trạng của đồng đội mà ngay lập tức khiêng cả hai ra ngoài.
Bọn họ vừa ra khỏi cửa, ở một góc phòng không đáng chú ý.
Vài mảnh lá chè bay lên, phiêu bạt theo gió, cuốn ra ngoài cửa sổ, không biết trôi đi đâu.
...
Trong phòng khách, một nữ binh gấp rút tiến vào.
" Ngài cố vấn trưởng, đội bắn tỉa của chúng ta vừa v·a c·hạm chính diện với kẻ đó...toàn đội ba b·ị t·hương nhẹ, tạm thời mất ý thức, không có nguy hiểm đến tính mạng "
" Hiểu "
Nghe xong, Trần Vũ Hân vẫy tay để nữ binh sĩ đi ra ngoài, không lộ ra chút b·iểu t·ình nào.
Hồ Vũ thì khẽ cau mày. " Gì vậy, sao đột nhiên lại..."
Tiếng nổ vừa nãy không nhỏ đâu, trừ khi điếc, nếu không chắc chắn sẽ giật nảy cả mình.
" Ta cũng chịu " Trần Vũ Hân nhún vai, lại lắc đầu. " Ta không có bao nhiêu thông tin về cấm khu, không rõ bọn chúng hoạt động thế nào và có đặc tính gì..."
" Nhưng có thể chắc chắn rằng... tạm thời đừng có chủ động tìm hiểu làm gì, rất phiền phức "
" Chẳng lẽ cứ để yên vậy à " Hồ Vũ kinh ngạc nói.
Người của mình vừa b·ị đ·ánh đấy, có cần bình tĩnh vậy không, vả lại bản làng đó cách đây không xa.
Lỡ có chuyện gì thì cái thị trấn này sẽ là nơi đầu tiên đứng mũi chịu sào, hắn không lo không được.
" Chúng ta bất động, cấm khu cũng sẽ bất động, ít nhất sẽ yên tĩnh trong vòng mười năm..." Đây là lời giải thích của Trần Vũ Hân, sau đó nàng quay sang liếc hắn một cái.
" Còn lần này là do ngươi đó nha, mượn súng không trả bị người ta đòi nợ đến tận cửa cũng là chuyện hợp tình hợp lí "
Hồ Vũ cứng mặt không biết nói gì.
(・–・;)
...
Kế đó là giải quyết hậu quả.
Hai thành viên thuộc đội bắn tỉa số ba được chuyển về bệnh viện quân y trên tỉnh, nghỉ ngơi một khoảng thời gian.
Căn nhà bỏ hoang bị điều tra một lượt, rồi kéo dây phong tỏa luôn.
Còn về bản làng, cũng là Cấm Khu mới bị phát hiện, Trần Vũ Hân đã tự mình thông báo cho q·uân đ·ội.
Rất nhanh thôi sẽ có hai tiểu đoàn bộ binh bộ binh cùng tăng thiết giáp đến, và phong tỏa toàn bộ đồi núi.
Mặc dù nói cấm khu sẽ yên tĩnh trong mười năm nhưng có trời mới biết nó có còn nguy hiểm tiềm ẩn gì nữa hay không, muốn an toàn phải cẩn thận hơn mới được.
Đó là lí do q·uân đ·ội sẽ phong tỏa cấm khu, tốt nhất là ' nội bất xuất, ngoại bất nhập '.