Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Dị Quy Tắc, Trời Đánh Tránh Bữa Ăn

Chương 12: Trụ sở Ban cố vấn, đền An Dương Vương ?




Chương 12: Trụ sở Ban cố vấn, đền An Dương Vương ?

Ngày hôm sau.

Hồ Vũ ngồi ăn sáng, trong lòng còn chưa hết hoang mang vì chuyện ngày hôm qua thì thiếu nữ ở đối diện đột nhiên hét ầm lên, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó vì tức giận, cũng tăng thêm phần đáng yêu.

" Cái gì ? Ngươi nói lại lần nữa ta xem ! "

Đầu dây bên kia bộ đàm là chỉ huy đại đội đang đối địch với con ma cọp ở Tuyên Quang.

Hắn bất đắc dĩ lập lại lời vừa nói.

" Ngươi nói thằng oắt con Phùng Võ không làm theo kế hoạch ? Còn có... " Trần Vũ Hân cố nén tức giận nói.

Chuyện diễn ra sau đó rất thảm thiết, ma cọp bị chọc giận lùa đàn quỷ trành lao ra khỏi khu rừng.

Đại đội tăng thiết giáp kết hợp với pháo binh liều mạng đánh lui đàn quỷ trành về sâu trong rừng rậm, chỉ là v·ũ k·hí nóng bình thường không có bao nhiêu sát thương với chúng

Chỉ có một chiếc xe tăng, cùng hai khẩu súng máy được cải tạo bởi người mang theo truyền thừa từ Hồ Nguyên Trừng, sở hữu sức mạnh siêu nhiên mới có thể thật sự g·iết c·hết lũ quỷ trành, còn lại chỉ có thể đẩy lui thôi.

Còn đại đội không binh ? Ném bom ở khoảng cách gần thế này là muốn chơi c·hết người một nhà à.

Chỉ huy đại đội không có điên.

Bởi vì thiếu v·ũ k·hí gây sát thương nên đại đội đã phải bỏ ra cái giá không nhỏ để đẩy lui lũ quỷ trành cùng ma cọp.

Đó là hi sinh hơn ba mươi đồng chí cùng mấy chiếc xe tăng.

Đây cũng là lí do vì sao Trần Vũ Hân cáu đến vậy, nguyên nhân thất bại lại là do người của Ban cố vấn không làm theo kế hoạch mới c·hết chứ.

Nàng là người đứng đầu Ban cố vấn, nàng không phẫn nộ thì ai phẫn nộ ?

Trách nhiệm lần này đều rơi vào trên đầu ban cố vấn, q·uân đ·ội với chỉ huy đại đội chưa chắc đã dám chỉ trích hay làm gì Phùng Võ nhưng nàng sao có thể chịu được.

Hô ~~

Hít một hơi thật sâu, Trần Vũ Hân nói. " Việc này để sau, quan trọng vẫn là phải xử lí con ma cọp "

" Phùng Võ b·ị t·hương rồi phải không ? Để hắn ở lại chỉ tổ vướng tay vướng chân, cũng dễ bị ma cọp để mắt tới nên trước hết đưa hắn về dưỡng thương đi "

" Tuân lệnh " Chỉ huy đại đội không có ý kiến, hắn cũng thấy chán tên nhóc đó lắm rồi.

Hi sinh mấy chục đồng vào, sao có thể không có tí cảm xúc nào.

" Các đại đội tạm thời lùi về sau, thiết lập phòng tuyến ngăn chặn quỷ trành, cũng hủy bỏ tất cả kế hoạch đã định "

" Cầm cự một khoảng thời gian, ta sẽ cho người đến bắt con mèo nhỏ nhưng không đáng yêu đó..."

Cúp điện thoại, Trần Vũ Hân lại lật danh bạ tìm một số điện thoại khác.

Mèo méo meo mèo meo ~~



Nhạc chuông vang lên !

Kế đó là một giọng nói mềm mại, mang theo vẻ u buồn.

" Vũ Hân, có chuyện gì sao ? "

...

...

...

Thời gian một tháng nhanh chóng trôi qua, bây giờ là tháng chín, cũng là vào đầu mùa thu.

Trước đó nửa tháng Hồ Vũ đã có quyết định, đồng ý gia nhập Ban Cố Vấn, tạm giữ chức cố vấn.

Trong Ban Cố Vấn cũng được phân chia thành các chức vị, từ thấp đến cao lần lượt là tham mưu, cố vấn, trưởng cố vấn.

Ban ngàng đặt biệt này được thành lập sau sự kiện ' mặt trăng máu ' một tháng.

Với tiêu chí lấy xử lí sự kiện siêu nhiên làm phụ, quan trọng nhất vẫn là đi đầu ứng đối với các nguy cơ đến từ tương lại.

Để gia nhập vào Ban Cố Vấn chỉ cần một điều kiện duy nhất, đó là thức tỉnh, năng lực càng mạnh chức vị càng cao, về lí thuyết là thế.

Hiện tại tổ chức có:

Ba mươi bảy thành viên giữ chức tham mưu.

Mười ba cố vấn.

Cùng ba trưởng cố vấn.

Trần Vũ Hân là một trong ba vị trưởng cố vấn, cũng kiêm nhiệm luôn chức trưởng ban, người đứng đầu toàn bộ ban ngành.

" Dựa vào thực lực của ngươi chắc chắn đủ tư cách giữ chức trưởng cố vấn, thậm chí làm phó trưởng ban cũng không phải không thể " Trần Vũ Hân giải thích cho Hồ Vũ biết.

" Vậy sao ta chỉ là cố vấn " Hồ Vũ hiếu kỳ hỏi.

" Dễ hiểu thôi " Trần Vũ Hân che miệng cười bí ẩn. " Có thể coi trưởng cố vấn là lãnh đạo cấp cao nhất của tổ chức, nên nếu muốn bổ nhiệm thì phải đến trụ sở chính mới được "

" Rườm rà vậy à "

Đứng trước ý kiến của Hồ Vũ, nàng chỉ khẽ lắc đầu " Cái gì cũng có lí do của nó, rắc rối cũng có chỗ tốt "

" Là người đứng đầu nhất định phải hiểu rõ về tổ chức, biết Ban Cố Vấn có sức mạnh thế nào rất có lợi cho đoàn kết tập "

Thật sự mà nói giao chức cao cho một người xa lạ, quen biết chưa đến nửa tháng..nghe thì có vẻ rất ngu xuẩn, nhưng đó là đối với kẻ khác.

Biết Ban Cố Vấn không sợ nhất là gì không ?

Đó là gián điệp cùng phản bội, dưới con mắt của nàng, ai là gián điệp, ai là kẻ phản bội rõ như ban ngày, một con ruồi cũng đừng mong p·há h·oại từ nội bộ.



Ngươi là kẻ phản bội, thật đáng buồn, tin tức nhảy ra từ trên đầu ngươi cũng đã phản bội chính ngươi rồi.

" Thôi được " Hồ Vũ chấp nhận, lại hỏi thêm câu cuối. " Vậy trụ sở Ban Cố Vấn ở đâu ? "

" Cổ Loa, Đông Anh, thủ đô "

" Đền An Dương Vương "

Nàng trả lời ngắn gọn, còn hắn thì trợn tròn hai mắt.

Hồ Vũ: (O_O) !

Thật luôn ?

Trụ sở nằm trong đền á ?

...

" Vậy đi bằng gì ? Đặt vé máy bay ? Bay thẳng lên thủ đô ? "

" Dĩ nhiên là...không ! Không gấp gáp vậy. Chúng ta đi xe bọc thép, vừa đi vừa quan sát tình hình trong nước "

" Tốt thôi "

...

...

...

Trong lúc hai người nào đó ở Đại Nam đang lề mề tiến về thủ đô, thì ở phương bắc, bên ' Tàu Khựa ' sắp xảy ra chuyện lớn.

Nơi tiếp giáp biên giới với tỉnh Cao Bằng, khu tự trị Quảng Tây - Trung Nguyên đã chính thức bước vào trời thu tháng chín.

Chỉ là vào lúc này đã không ai quan tâm đến thời tiết nữa.

Toàn bộ Quảng Tây rơi vào im lặng, thành phố thủ phủ Nam Ninh như một thành phố c·hết.

Lí do cũng rất đơn giản.

...

Sáu giờ trước, tại cục cảnh sát thành phố Nam Ninh.

Trong cục, các cảnh sát vẫn đang làm việc rất bình thường, giải quyết xung đột, hỗ trợ báo án, hay có nhiệm vụ bắt giữ, nói chúng là không khác thường ngày mấy.

Nhưng khoảng thời gian gần đây có gì đó rất lạ.



Trong một căn phòng tiếp khách trong cục, mấy chục người đang tụ tập lại, điên cuồng lôi kéo, dò hỏi một nữ hoa khôi cảnh sát.

Có người đập bàn quát lớn, khí thế hùng hổ, đó là một bà cô ăn mặc thời thượng.

" Cảnh sát các người đang làm gì, con trai của ta đâu ? Nó chỉ lấy trộm một chút đồ lặt vặt thôi, sao lại không cho ta vào thăm,...ngươi, tiểu cô nương có hiểu được nỗi lòng của một người mẹ khi cả tháng không được gặp mặt nhi tử không ? "

" Ta, ta nữa...lão ca ta lái xe không cẩn thận tông người vào bệnh viện, lệnh truyền từ tòa án bảo sẽ có phiên toàn vào nửa tháng trước, nhưng sao đến tận bây giờ còn chưa thấy gì, lão ca ta đầu rồi ? "

" Còn đây nữa..."

" Dừng ! "

" Các vị..." Nữ cảnh sát đứng trước hàng tá lời chất vấn, chỉ lộ ra một nụ cười nhàn nhạt nhưng không thiếu lẽ phép.

" Mời yên tĩnh một chút "

Khuôn mặt xinh đẹp mỹ lệ, kết hợp với lời nói nhẹ nhàng như thể có ma lực, tất cả mọi người dần bình tĩnh lại, mọi sự nóng giận đều tan biến.

Thấy đã yên tĩnh rồi, hoa khôi cảnh sát bắt đầu mở miệng nói. " Mọi người cứ an tâm, cảnh sát phục vụ vì nhân dân, chắc chắn sẽ cho tất cả một câu trả lời thỏa đáng "

' Nói như nói ấy '

Rõ ràng là nói nhảm, không có tí chất dinh dưỡng nào.

Nhưng những người ở đây lại tin là thật, cả đám lộ ra đôi mắt trống rỗng mờ mịt như bị hấp hồn, thay phiên nhau phụ họa lời xàm ngôn của nữ cảnh sát.

" Đúng vậy, đúng vậy "

" Ta tất nhiên tin tưởng cảnh sát làm việc "

" Lại chẳng vậy, đều tại bà cô này, kêu gọi chúng ta đến đây gây rối, ngài cảnh sát nên ném bà ta vô ngục luôn đi "

Cả đám phụ họa, còn có người đứng ra chỉ kẻ cầm đầu cuộc phá rối cho cảnh sát biết.

Bà cô ăn mặc thời thượng, chính là đầu têu mọi chuyện, tức giận quay đầu trừng người vừa hại mình, vội vàng phản bác.

" Ngươi nói cái chó má gì vậy, ta tất nhiên cũng tin tưởng cảnh sát,...ta cũng là người làm mẹ, lo cho nhi tử nên quá hồ đồ "

Nói giữa chừng, bà cô đầu têu nhìn sang nữ cảnh sát, đáng thương xin xỏ, mất hết khí thế hung hăng vào ban đầu.

" Ngài cảnh sát, tha cho ta đi ~~ " Vừa nói vừa sắp khóc đến nơi.

" Không sao, ai mà không có lúc hồ đồ chứ " Nữ cảnh sát nở nụ cười thánh thiện, kết hợp với khuôn mặt mỹ lệ khó tả xiết dễ dàng làm cho mọi người trong phòng càng ngày càng choáng váng điên rồ.

" Ngài cảnh sát đúng là thiện tâm, đổi lại là lão tử chắc chắn sẽ không cho bà ta quả ngon để ăn "

" Đúng thế, đúng thế "

Nữ cảnh sát không nói gì thêm, nụ cười nhàn nhạt vẫn còn đó.

Giờ khắc này nếu có người giữ được thanh tĩnh và nhìn về phía cửa phòng, sẽ thấy ngay trên cửa có một tờ giấy vàng đang phát sáng mọt cách mơ hồ.

Đổi lại là một vị đạo sĩ có học thức ở đây, sẽ lập tức nhận ra đó là một là bùa.

Mê Hồn Phù,

Tà pháp dị phù trong Thái Bình Yêu Thuật !