Chương 13: Đạo Thái Bình
Trong cục cảnh sát chẳng ai quan tâm đám người làm loạn vào ban sáng ra gì cả.
Tất cả cảnh sát trông cục đều như nhau, ai cũng làm chuyện của người nấy.
Lúc này trong phòng làm việc của cục trưởng trên tầng cao nhất, vang lên một âm thanh mê hồn của thiếu nữ.
" A a ~~ "
" Phụ thân ~ đến đi ~ ~ "
Trên bàn làm việc, cục trưởng cục cảnh sát Trương Bảo đang ôm chặt một tên thiếu nữ mỹ lệ nhưng chưa hết vẻ ngây ngô mới lớn.
Hai bên giằng co gần nửa giờ mới thả nhau ra, thiếu nữ mất hết sức lực, nằm xụi lơ xuống sàn nhà.
Nhìn kỹ lại, thiếu nữ rõ ràng là Trương Tiểu Ngư, nữ nhi độc nhất của cục trưởng Trương Bảo.
Giờ đây ánh mắt của nàng nhìn về phía phụ thân chỉ còn lại dục vọng cùng sợ hãi, trong đó cảm xúc sợ hãi chiếm hơn một nửa.
Phụ thân đã thay đổi, Trương Tiểu Ngư không thể hiểu nổi.
Thậm chí nàng hoài nghi...
Trương Bảo ở thời điểm hiện tại không còn là phụ thân từng thương yêu mình nữa.
Bây giờ cũng là ' thương yêu ' nhưng bằng một cách đáng ghê tởm hơn bao giờ hết.
...
" Xem ra ngươi rất thoải mái nhỉ ? " Một giọng nói thâm sâu bất ngờ xuất hiện trong căn phòng đầy mùi vị ám muội.
Trương Bảo lập tức ngẩng đầu lên, liền thấy một nam tử trung niên mặc đạo bào màu vàng, hai người bình tĩnh nhìn nhau một cái, Trương Bảo liền nói.
" Đại ca, ngươi đến rồi "
" Ừm "
Người đển rõ ràng chính là Trương Giác, thủ lĩnh đạo Thái Bình, hắn nhàn nhạt nhìn nhị đệ mình. " Ngươi rất biết hưởng thụ đấy "
" Đại ca mau ngồi " Trương Bảo cười làm lành mời lão ca xuống ghế.
Thuận tiện dùng một tay xách Trương Tiểu Ngư lên ném thẳng vào nhà vệ sinh, rồi mới vui vẻ ra mặt giải thích.
" Trương Bảo trong quá khứ đúng là người tốt, đi rồi còn để lại cho ta một cặp mẫu nữ hoa, ta lại không phải thái giám nên sao có thể nhịn nổi "
Trương Giác không có hứng thú quan tâm chuyện này, khẽ gật đầu rồi lại nói " Hưởng thụ không có vấn đề, nhưng chuyện ta giao cho ngươi đã làm xong chưa "
" Xong rồi, giải quyết rất hoàn mỹ "
Nói xong, Trương Bảo hướng về phía cửa kêu một tiếng.
Rất nhanh có hai nữ cảnh sát đi vào, cả hai cùng khiêng một chiếc hộp gỗ lớn màu đen.
Cho hai nữ cảnh rời đi, trước khi đi các nàng còn cố gắng quay lại liếc mắt đưa tình, nhưng Trương Bảo không nào dám đáp lại.
Đại ca còn đang ở đây đấy !
Rắc —
Trương Giác không động tay động chân gì, nắp hộp đột nhiên nứt vỡ văng qua một bên, lộ ra những thứ kinh dị bên trong.
Ba cái đầu người lắm lem máu, c·hết không nhắm mắt, cùng một thanh nỏ kỳ lạ được bảo quản kỹ lưỡng nằm trong lớp vải đặc biệt.
" Ba tên này chính là con chuột mà đại ca đã nói "
" Sau khi tìm ra được vị trí bọn hắn, đang ẩn núp ở khu ngoại thành, thì Mã Tương cùng Triệu Chi đã ra tay,...lúc đầu vốn là muốn bắt giữ nhưng mấy tên này liều mạng quá, thành ra chỉ có thể mang về ba cái đầu để giao nộp "
Trương Giác không thay đổi biểu lộ, hỏi thêm. " Biết bọn hắn là ai rồi sao ? "
" Đúng thế " Trương Bảo gật đầu rồi giải thích. " Mã Tương cùng Triệu Chi tìm thấy giấy chứng nhận thân phận trong t·hi t·hể, có thể xác nhận hai tên là thành viên trong Long Tổ "
" Người còn lại đặc thù hơn, đến từ Cục Dị Sự, trên người mang theo v·ũ k·hí siêu phàm "
Cạch cộc ~
" Long Tổ, còn có Cục Dị Sự..." Trương Giác gõ bàn, vuốt cầm trầm ngâm một hồi.
Thái Bình Đạo được thành lập hơn nửa năm, ngắn là ngắn đấy, nhưng năng lực thu thập tình báo không hề yếu.
Trong chính quyền lãnh đạo các thành phố lớn, tỉnh thành, thậm chí trong bộ máy Bắc Kinh cũng có kẻ giữ chức cao là tín đồ của Thái Bình Đạo.
Long Tổ không quá đáng chú ý, chỉ là nơi tập hợp một đám đặc công tinh anh, binh vương gì gì đó thôi, chơi nhà chòi cả.
Quan trọng là Cục Dị Sự, nó được thành lập sớm hơn Thái Bình Đạo một tháng, tập chung vô số ' siêu phàm giả ' trên khắp Trung Nguyên, có thực lực không thể khinh thường.
" Đúng rồi, ngươi nói v·ũ k·hí siêu phàm ? " Trương Giác nghe vậy đưa mắt nhìn vào chiếc nỏ nằm trong hộp gỗ.
" Là nó, nhưng ta không rõ đây là thứ gì, chỉ biết mũi tên bắn ra từ nó có thể đả thương Triệu Chi "
" Vậy à..." Trương Giác khom người cầm thanh nỏ kỳ lạ đó lên, gỡ bỏ lớp vải, lộ ra hình dạng thật sự ở bên trong. " Đây là...nỏ Gia Cát ? "
" Nỏ Gia Cát ư ! " Trương Bảo giật mình trợn to mắt, kinh nghi bất định như phát hiện thứ gì đó kinh khủng lắm, sau đó lại nghi hoặc. " Đó là thứ gì ? "
Trương Giác: (—___– )
Phản ứng lớn dữ, còn tưởng ngươi biết chứ, hóa ra vẫn là ngu ngốc.
" Xem ra Cục Dị Sự đã chiêu mộ được một kẻ nắm giữ sức mạnh siêu phàm từ Gia Cát Lượng " Trương Giác bỏ mặc nhị đệ mình, nói thầm trong lòng.
Thời đại hiện nay rất khác với kiếp trước của hắn, muốn thông tin gì tra cứu trên mạng tí là có ngay.
Trương Giác dù là linh hồn xa xưa nhưng vẫn rất hiểu thời thế, hòa nhập vào thời đại mới.
Gia Cát Lượng ? Ngọa Long ? Trên mạng có đầy rẫy thông tin.
...
Nhìn Trương Bảo loay hoay với cái máy tính một lát, Trương Giác đột nhiên mở miệng.
" Xem ra Cục Cục Dị Sự đã đánh hơi ra chúng ta rồi, nên mới cho người đến đây điều tra..."
Trương Bảo nghe vậy biến sắc, vội hỏi cách xử lí. " Vậy chúng ta nên làm thế nào "
" Còn thế nào nữa, chuẩn bị đi, chuẩn bị thực hiện kế hoạch sớm hơn so với dự tính...phải trong thời gian thời gian ngắn nhất giành quyền khống chế toàn bộ ba tỉnh phía nam "
" Gồm Quảng Tây, Vân Nam, Quý Châu"
" Quảng Tây giao cho ngươi "
" Còn ta sẽ đích thân đi đến Quý Châu, Vân Nam thì do tam đệ ngươi Trương Lương xử lí "
Trương Giác nói một hơi dài, cuối cùng nhìn sang nhị đệ hỏi. " Nhị đệ ngươi có vấn đề gì không ? "
" Không có " Trương Bảo lắc đầu dứt khoát.
" Tốt " Trương Giác gật gù, cười nhẹ nhàng.
" Vậy thì bắt đầu đi "
" Loạn khăn vàng ư ? Không... phải là khởi nghĩa khăn vàng, chống lại ách thống trị tàn bạo ! "
...
...
Hai giờ chiều, quân khu trấn thủ Quảng Tây đột nhiên loạn thành một đống bùi nhùi.
Hỗn loạn diễn ra trong chốc lát, rất nhanh đã có tin tức bị cố ý lan truyền ra bên ngoài.
Lâm tư lệnh, nhân vật đứng đầu quân khu bất ngờ đột quỵ tại phòng làm việc, quân y cứu chữa không kịp, xác nhận đ·ã t·ử v·ong tại phòng bệnh.
Sự việc được báo về cho bộ tư lệnh chiến khu Nam Bộ đặt tại Quảng Châu.
Phía Quảng Châu có lệnh tạm điều chính ủy quân khu lên nắm quyền chỉ huy, và do tham mưu trưởng hỗ trợ giá·m s·át, cứ như vậy cho đến khi có thông báo mới.
Chỉ trong vài giờ ngắn ngủi, lực lượng vũ trang mạnh nhất Quảng Tây đã đổi chủ.
Không còn thuộc quyền khống chế của chiến khu Nam Bộ, cũng như thủ đô Bắc Kinh.
Mà là Quân Khăn Vàng !
Chính ủy viên tất nhiên cũng là tín đồ Thái Bình Đạo !
Cảnh sát vũ trang cùng q·uân đ·ội chính quy đều mất quyền kiểm soát, Quảng Tây đã đổi trời.
...
Quyền lực thay đổi, mệnh lệnh đầu tiên từ tư lệnh tạm thay chính là tập hợp q·uân đ·ội, ban bố và áp đặt thiết quân luật trên phạm vi toàn vùng Quảng Tây.
Quân đội chính thức thay thế cho chính quyền sở tại, quản lí tất cả mọi thứ.
Kẻ vi phạm sẽ phải đối mặt với tòa án quân sự.
Người dân bị cấm đi lại, xe thiết giáp cùng các tiểu đội binh sĩ trang bị súng ống chạy khắp nơi, tuần tra ngày đêm trên các nẻo đường ngỏ hẻn.
Các nhóm cảnh sát trung thành được cử ra khắp thành phố Nam Ninh, bọn họ sẽ đi từng nhà một để tẩy não, không đúng, phải là tuyên truyền giáo lí Thái Bình Đạo.
...
Cộc cộc !
Hoa khôi nữ cảnh sát dẫn theo hai nam vũ cảnh đi đến trước một căn nhà, nhẹ nhàng gõ cửa kêu gọi.
" Mở cửa, cảnh sát đây ! "
" Há, chờ chút " Từ trong nhà, một tên thanh niên hơi mập mạp bước ra mở cửa, dùng ánh mắt thấp thỏm nhìn mấy vị cảnh sát đang đứng đó. " Mấy vị tìm đến nhà ta có...có chuyện gì không ? "
" Ta là Chu Khả Nhi, thuộc cục cảnh sát thành phố, chuyên đến đây để tuyên truyền cho người dân..."
" Tuyên, tuyên truyền ? "
" Đúng vậy, tiểu đệ đệ không muốn mời chúng ta vào nhà sao ? " Thấy hắn quá ngu xuẩn, Chu Khả Nhi khẽ cười, vừa nhìn chằm chằm vào tên thanh niên vừa nói.
" Vâng, quên, quên mất " Tên thanh niên nhìn khuôn mặt mỹ lệ của Chu Khả Nhi, không biết ma xui quỷ khiến thế nào liền mở cửa, thẫn thờ ngơ ngác mời ba vị cảnh sát vào nhà.
" Đúng rồi, trong nhà còn ai khác không ? "
" Cha mẹ, ông bà đều đang ở đây "
" Vậy thì càng tốt rồi, thuận tiện nhiều lắm " Chu Khả Nhi lập tức vui vẻ, nở một nụ cười thần bí.
" Không biết các vị đã nghe qua đạo Thái Binh chưa ? "
...
' Giả thác đại đạo, mê hoặc tiểu dân '
Đây chính là cách nói của lịch sử chính thống phong kiến khi phải nhắc về loạn khăn vàng.
Rất nhanh thôi, sẽ có một nhóm lại một nhóm, một đám lại một đám, xuất hiện từng cái lại từng cái tín đồ đạo Thái Bình .
Ba mươi sáu vạn giáo chúng, một vạn người chính là một phương, một phương sẽ có một đại soái.
Đây chính là lập lại lịch sử !