Chương 14: Trần triều đệ nhất đô soái thủy quân
Cùng ngày tại Vân Nam.
Thượng nguồn sông Đà bất ngờ dậy sóng, dòng nước không theo khoa học hóa thành l·ũ l·ụt kinh thiên, cuối cùng cuốn trôi quân khu trấn thủ biên giới, mấy lữ đoàn hơn vạn người, vậy mà không một ai sống sót.
...
Cũng tại Quý Châu.
" Giết "
" Giết, g·iết "
Một nhóm b·iểu t·ình phản loạn bất ngờ nổi lên ngay thành phố thủ phủ Quý Dương, tự xưng quân Khăn Vàng.
Lấy lời sấm ' Thương Thiên đã mất, Hoàng Thiên đương lập ! Đến năm giáp tí, thiên hạ thái bình '...làm tuyên ngôn.
Và t·ấn c·ông thẳng vào cục cảnh sát thành phố.
Trước cục cảnh sát, hàng tá người đang tụ tập, một bên là cảnh sát chống b·ạo đ·ộng, trang bị từ áo giáp cá nhân, khiêng chống b·ạo l·oạn, còn có dùi cui, bình xịt hơi cay,...nói chung là các loại v·ũ k·hí ít gây c·hết người.
Bên còn lại là một tập hợp từ vô số loại người khác nhau, từ học sinh cho đến nhân viên văn phòng, công nhân, dân thường, nói chung không có chút quy củ nào.
Điểm chung duy nhất là ai cũng buộc một mảnh vải vàng trên đầu, trong tay nắm chặt các loại v·ũ k·hí lạnh.
" Giết "
" Giết c·hết bọn hắn "
Không có chút dấu hiệu nào, không cho cảnh sát cơ hội phản ứng, cả đám cùng lúc hô vang ầm trời rồi lao lên như điên.
Một ông chú trung niên tay cầm khai sơn đao nhảy đến trước mặt tấm khiên chống bạo đông, một đao vung ra lập tức chém đứt đôi chiếc khiên.
" Cái gì ? Sao có thể " Cảnh sát nhìn tấm khiên đứt làm đôi, lại nhìn vết chém sâu hoắm trên áo giáp mà không thể tin nổi.
Chỉ là v·ũ k·hí lạnh, chỉ là thân thể xác thịt sao có thể chém đứt cả khiên chống b·ạo đ·ộng ?
Không ai trả lời câu hỏi của hắn và cũng sẽ không còn cơ hội để biết nữa, một tia sáng màu bạc lóe qua, đầu người liền rơi xuống đất, máu tươi văng tung tóe.
Phốc !
" A ! "
Một mạng người mất đi, sau vài giây lại có một người b·ị c·hém c·hết.
Điều này hoàn toàn khác so với dự tính của cảnh sát, vốn tưởng chỉ là một cuộc b·ạo l·oạn không rõ nguyên do, nhưng giờ phút này rõ ràng không còn là b·ạo l·oạn thông thường nữa.
Tình thế đã thăng cấp !
Bỏ lại vài chục bộ t·hi t·hể của đồng đội hi sinh, nhóm cảnh sát chống b·ạo đ·ộng lùi về phía cổng.
Rất nhanh, từ trong cục một nhóm cảnh sát vũ trang mang theo súng ống xông ra hỗ trợ, bọn họ nhận được lệnh cho phép nổ súng.
Có cảnh sát vũ trang cần loa phát bước ra thông báo.
" Lùi lại ! "
" Mau lùi lại, nếu không sẽ nổ súng "
" Lùi lại...đây là cảnh cáo cuối cùng ! "
Mặc cho hắn hét khàn cả giọng, vẫn có cảnh sát chống b·ạo đ·ộng c·hết dưới lưỡi đao, lưỡi kiếm.
Người đứng đầu cảnh sát vũ trang không chần chờ nữa, lập tức ra lệnh.
" Trấn áp "
" Khai hỏa ! "
Oành oành oành !
Tiếng súng nổi lên,
Nhưng kết quả lại làm cho các cảnh sát cũ trang trợn to mắt kinh hãi.
Vũ khí nóng hoàn toàn không có tác dụng !
...
Đợi đến khi quân khu Quý Châu phản ứng lại, cục cảnh sát thành phố đã bị công phá.
Sau đó không lâu, quân khu Quý Châu cũng theo gót cục cảnh sát, biến mất khỏi thế gian.
Ba tỉnh Quý Châu, Quảng Tây, Vân Nam chính thức thất thủ.
...
Hai ngày sau hàng loạt biến cố tại phía nam.
Ngày 3 tháng 9 năm 2041,
Trương Giác tự xưng Đại Hiền Lương Sư, tuyên bố ba tỉnh Quảng Tây, Vân Nam, Quý Châu ly khai khỏi Trung Nguyên.
Hắn tự phong bản thân làm Thiên Công tướng quân quản lí Quý Châu.
Cũng phong Trương Bảo làm Địa Công tướng quân trị vì Quảng Tây, phong Trương Lương làm Nhân Công tướng quân bảo hộ Vân Nam...
Cuối cùng thành lập Thái Bình Quốc !
Tin tức truyền nhanh chóng về kinh đô Trung Nguyên.
Bắc Kinh...phẫn nộ !
Và xem đây là phản loạn đòi ly khai, lệnh cho chiến khu Nam Bộ điều binh vây quét.
Tập đoàn quân Quảng Châu được điều động, lấy ba sư đoàn bộ binh cơ giới làm chủ lực tiến thẳng về Thái Bình Quốc.
Bắc Kinh định nghĩa đây là n·ội c·hiến, yêu cầu các thế lực hải ngoại không được phép xen chân vào.
Nếu có kẻ không nghe, Trung Nguyên sẽ xem đó là tuyên chiến, thái độ của Bắc Kinh vô cùng cứng rắn.
Vì chuyện này mà căng thẳng nổ ra trên toàn bộ khu vực Châu Á.
...
...
...
" Trung Nguyên n·ội c·hiến rồi ? " Trần Vũ Hân không quá kinh ngạc khi nghe tin này, vì nàng đã sớm có dự đoán từ trước.
Nàng di chuyển khắp cả nước không phải chỉ vì đáp ứng điều kiện của quy tắc và thu thập tình báo, mà còn là vì ổn định tình hình các nơi, bóp c·hết nguy cơ hỗn loạn từ lúc nó còn là dấu hiệu.
Thử nghĩ xem, một người bình thường đột nhiên nắm giữ sức mạnh siêu nhiên sẽ thế nào ? Khó thể giữ nổi sự bình tĩnh, dễ dàng vi phạm pháp luật, gây hại cho người khác.
Người thường còn như vậy, chứ đừng nói đến mấy tên rác rưởi dưới đáy xã hội, và đáng sợ hơn chính là những tên t·ội p·hạm, hoặc kẻ có dã tâm.
Siêu nhiên xuất hiện, đi theo đó chính là hỗn loạn.
Đây là tất nhiên.
" Quân đội có chuẩn bị từ sớm, biên giới với Trung Nguyên càng là nơi trọng yếu...nhưng v·ũ k·hí hiện đại bình thường rất khó chống lại siêu nhiên, một khi đụng phải sẽ rất phiền phức "
Trần Vũ Hân suy tư một hồi, rồi cầm điện thoại gọi cho một người có tên là Phạm Hữu.
" Ta hiểu rồi "
Người bên kia phát ra một giọng nói nhẹ nhàng, cho người nghe cảm giác an tâm hơn bao giờ hết.
...
Tại miền bắc, Hải Dương, ngay cạnh một dòng sông lớn.
Một người thanh niên với thân hình vạm vỡ, cất điện thoại đặc chế có thể chống nước trăm phần trăm vào túi quần.
Hắn có một khuôn mặt tuấn tú, thân trần lộ ra bắp thịt mạnh mẽ, nổi bật nhất là làn da trên bắp tay, trên đó xuất hiện hoa văn như sóng nước dập dờn.
Phốc phốc !
Dưới chân thanh niên có một con quái vật kỳ dị đang nằm b·ất t·ỉnh nhân sự, bề ngoài như cá rô nhưng lại có tám cái càng cua, thể trạng to bằng hai cái bánh xe tải.
Phùng Hữu đưa liếc mắt qua, giơ chân đá một cước.
Bốp !
Con quái vật lập tức bay xa cả chục mét, một cái càng cua nứt vỡ, lộ ra lớp thịt ngon lành đủ một nhà bốn người ăn cả tuần không hết.
Đánh con quái vật đến hấp hối, Phùng Hữu mới an tâm rời đi, giao phần còn lại cho q·uân đ·ội.
Đến cạnh bờ sông,
Nhẹ nhàng tung người...
Sau một tiếng ' tõm ! ' đã không còn ting tích, chỉ để lại bờ hò ướt nhẹp vì nước bắn tung tóe.
Năm phút sau, một tiểu đội bộ binh tìm đến nơi, và dùng xích sắt trói con quái vật lại thật kỹ, cuối cùng ném lên thùng xe tải quân dụng, chở về căn cứ làm vật thí nghiệm.
Tiểu đội trưởng tự tay đóng kín thùng xe, không khỏi cảm thán. " Hà bá ư ? Thật thảm hại "
" Không biết nơi đây là quê hương của ' Trần triều đệ nhất đô soái thủy quân ' hay sao ? "
" Vậy mà dám cả gan đến đây làm loạn "
...
Thời gian nhanh chóng trôi qua...
...
Giữa tháng chín,
Khoảng thời gian này ở biên giới phía nam Trung Nguyên luôn trong trạng thái cực kỳ căng thẳng bất an, nhất là khu vực tiếp giáp với Thái Bình Quốc.
Đại Nam, Lào cùng Miến Điện đều triệu tập q·uân đ·ội đến bảo vệ vùng biên giới.
Không ai muốn cuộc n·ội c·hiến Trung Nguyên sẽ ảnh hưởng đến mình.
Còn hai người nào đó với tốc độ rùa bò đã đặt chân vào Hải Phòng, Hồ Vũ với tâm lí tò mò, bắt đầu đi lòng vòng trong thành phố, coi như du lịch.
Nghe đồn dân Hải Phòng sơ hở là rút súng hoa cải ra bắn nhau, mặc dù chỉ là trò đùa nhưng nha, ai biết được.
Biết đâu đi một hồi lại gặp bắn nhau thì sao ?
Thú vị, thú vị !
Không giống kẻ đó chỉ vì một ý nghĩ tầm phào mà lượn lờ khắp đường đi ngõ hẻm.
Trần Vũ Hân nghỉ ngơi trong một khách sạn bốn sao tốt nhất thành phố, trên người là quần áo ngủ có in hình mèo Jerry và chuột Tom.
Mái tóc vẫn còn ướt sũng, chưa được lau khô, từng giọt nước theo đó rơi vào quần áo nhưng nàng không rảnh quan tâm.
Rời khỏi phòng tắm lập tức bước thẳng đến cửa sổ, nhìn hoàng hôn dần buông xuống.
Nhìn vào cuối chân trời xa xôi, nàng mơ hồ thấy một vài tin tức nhảy lên, thông báo cho nàng biết...
" Sắp diễn ra rồi sao ? "
" Quân đội hiện đại đánh với loạn quân siêu phàm ? "
" Đúng là nực cười, bọn người Bắc Kinh nghĩ cái gì trong đầu khi không cho Dị Sự Cục tham chiến vậy ? "
Trần Vũ Hân cau mày tự hỏi, trong đôi mắt hiện ra ánh sáng kỳ lạ.