Chương 2: Lệnh Giới Nghiêm
Hay lắm !
Giờ rắn không phun nọc độc nữa, bắt đầu phun gai luôn à, định chơi tầm xa giống con người ?
Đúng là không hợp lẽ thường !
Khóe miệng Hồ Vũ giật một cái, ngẫm nghĩ nói đùa, cố gắng giảm bớt căng thẳng, dù sao tình huống trước mắt có chút quái dị.
" Đột biến sao ? Vẫn là..."
" Thôi, vẫn là mau chóng rời khỏi đây đi "
Hắn không suy nghĩ thêm nữa, quyết đoán dọn dẹp hành lí, cấp tốc lên đường, rời khỏi khu vực có vẻ nguy hiểm này.
...
Đoạn đường mòn đi đến bản làng khá yên tĩnh và vắng vẻ, giữa đường không gặp bất kỳ một nguy hiểm nào, nhưng Hồ Vũ không vì thế mà hạ thấp độ cảnh giác.
Súng săn hoa cải được dấu trong áo khoác ngoài, bên hông treo một thanh dao chặt củi, vũ trang đầy đủ để đối mặt với bất kỳ tình huống nào.
Cạch !
Tiến đến cổng bản làng, Hồ Vũ bất thình lình dừng bước.
Không dừng không được, bản làng bốc hơi rồi, chỉ còn mỗi cái cổng chính, đằng sau cổng trừ lớp sương trắng mịt mờ ra thì không còn lại thứ gì khác.
Dựa theo hắn nhanh chóng phán đoán, nồng độ sương mù này dày đặc đến mức nếu bước vào sẽ triệt để mất phương hướng, đưa tay lên nhìn không thấy rõ năm ngón.
Vụt —
Một cái bóng mờ vụt nhanh qua trong màn sương, trong lòng Hồ Vũ siết lại thật chặt, ánh mắt co rút cảm giác bất an tràn ngập cả người.
" Đi ! " Hắn nói thầm.
Trong lòng có quyết tâm, Hồ Vũ dời mắt khỏi bản làng, nhanh chân tìm đến chỗ đặt xe máy.
Lên xe, cắm chìa khóa, đề máy đạp số, vội vàng chạy nhanh xuống núi.
Về thị trấn !
Chỉ có về nhà mới có thể cho hắn cảm giác an toàn.
Quá nguy hiểm, ngọn núi này trở nên quá mức quỷ dị, trong màn sương cứ như có hàng trăm con mắt đang lén lút nhìn ra bên ngoài.
...
...
Uỳnh uỳnh ~~
" Sương sáo bánh lọt đây ! "
" Kem không ! "
Keng keng !
Đến thị trấn, xe cộ chạy qua lại, người dân vẫn sinh hoạt như thường ngày, không có gì thay đổi cả.
Chạy ngang qua khu chợ tự phát, thấy mọi người vẫn trao đổi mua bán tấp nập như thường mới làm cho cảm xúc vốn đang căng thẳng của Hồ Vũ ổn định trở lại.
Vượt qua khu nhà đông đúc, chạy thêm chút nữa, quẹo vào một còn đường nhỏ, tiếp tục chạy, đến một đoạn đường cực kỳ vắng vẻ, hai bên chỉ còn lại ruộng đồng bát ngát.
Nơi đây vắng đến mức chạy cả trăm mét chưa chắc đã gặp được một căn nhà.
Tiếp tục chạy tầm mười phút, cuối cùng hắn ngừng xe trước một căn nhà hai tầng màu xanh.
Thuần thục mở ổ khóa ở hai lớp cửa, Hồ Vũ nhanh chóng dắt xe vào nhà, rồi lập tức đóng cửa cẩn thận.
Phù ~~
Đến lúc này đây hắn mới thở phào một hơi, quay về nhà, an toàn bao phủ khắp nơi.
Cả người thoải mái hơn rất nhiều, kế đó hắn mở cốp xe, lấy khẩu súng săn hoa cải đã bị gỡ thành nhiều mảnh ra.
Nói thật, Hồ Vũ không muốn mang nó về đâu, cất trữ v·ũ k·hí nóng là phạm pháp đấy, phạt tiền là chuyện nhỉ, b·ị b·ắt đi đạp máy may hay cho heo ăn mới là chuyện lớn.
Thật sự mà nói hắn cũng không còn cách nào khác.
Chủ sở hữu của khẩu súng còn ở trong bản làng, nhưng hiện tại có cho vài thỏi vàng hắn cũng không dám đi vào cái nơi ma ám đó, vào thì được đấy, chỉ là không biết có mạng để đi ra hay không thôi.
Còn vứt thì cũng không vứt bừa, nhỡ có thằng ngu nào đó lụm được, rồi chơi ngu ' bắn tùm lum ' thì có mà tới công chuyện ấy chứ.
Công an mà ra tay, dựa vào kỹ năng điều tra mạnh mẽ thì chẳng mấy chốc sẽ tìm đến tận cửa, đây không phải là nói đùa, xem kết cục của mấy tên t·ội p·hạm nước ngoài dám chạy đến Đại Nam tránh nạn là biết ngay, đến một tên là lọt lưới một tên.
Chưa nghe qua câu:
Đầu đường đại tá vá xe,
Giữa đường trung tá bán chè đậu đen
Cuối đường thiếu tá bán kem,
Trong làng đại úy thổi kèn đám ma
Trước sân thượng úy nuôi gà,
Đầu hồi trung úy chăm và chú heo
Ao sâu thiếu úy vớt bèo...à ?
Không chọc nổi đâu.
"..."
(–_–)
" Tự thuyết phục bản thân làm gì chứ, vẫn là ích kỷ, tự nghĩ cho mình mà thôi " Hồ Vũ chợt lắc đầu cười khổ.
Đều là tìm lí do cả, phạm pháp thì phạm pháp đi, có nó ở đây an tâm hơn hẳn.
Lắc đầu, không suy nghĩ sâu xa nữa, kế đó hắn đi vào bếp, đến góc cạnh tủ lạnh lật một tấm gạch hoa lên, lộ ra một khoảng trống rộng rãi bên dưới, đặt thêm một lớp cao su xuống rồi mới giấu kỹ khẩu súng, rồi đặt miếng gạch hoa về chỗ cũ là xong việc.
Tạm thời cất kỹ khẩu súng, Hồ Vũ đi tắm, trụng một gói mì hảo hảo, kế đó đi ngủ một giấc sảng khoái.
Từ sáng đến giờ tinh thần luôn nằm trong trạng thái căng thẳng, lại phải chạy xe liên tục mấy tiếng từ bản làng về thị trấn, làm cho hắn mệt mỏi quá sức.
Giờ đã là một giờ chiều, hắn ngủ một giấc thật sâu, đợi đến lúc hắn tỉnh dậy thì đã là sáng sớm ngày hôm sau.
Cầm điện xem ngày giờ, Hồ Vũ hơi kinh ngạc, thán phục một câu. " Ngủ lâu dữ thần vậy !"
...
" Đồ ăn đâu ? "
Tốn hết nửa giờ xử lí vệ sinh cá nhân, quét dọn nhà cửa, vừa định nấu chút gì ăn, nhưng khi mở tủ lạnh ra thì tóm tắt lại chính là bốn chữ ' vườn không nhà trống' ngoại trừ một quả trứng vịt ra thì chẳng còn gì để ăn nữa.
Hồ Vũ có chút bất đắc dĩ, mấy ngày trước chuẩn bị lên bản làng nên không có dự trữ thêm lương thực thực phẩm.
" Thôi thì cũng còn trứng với mì, ăn tạm vậy...đúng rồi, nửa tháng trước có mua một lốc sting, không biết còn không ? "
Sau vài phút ở trong bếp, Hồ Vũ hài lòng ngắm nhìn mặt bếp, ở đó có hai gói mì hảo hảo, một quả trứng vịt, một chai sting đã mở, cùng một ly nước đá.
" Chuẩn combo rồi "
Kế đó là chuẩn bị bữa ăn, nấu nước sôi, mở gói mì bỏ gia vị, thêm chút rau giá...động tác cực kỳ thuần thục, như đã làm qua hàng ngàn lần.
Trong thời gian chờ nước sôi, hắn từ tủ bếp lấy ra một chiếc nồi chiên, bật lửa, bỏ dầu vào, chờ dầu hơi sôi rồi mới đập trứng, và kết quả là một mùi thối bốc lên.
Má nhà nó !
" Định mệnh, trứng thối !!! " Cảm xúc tốt đẹp lập tức bị phá vỡ, khóe miệng không nhịn nổi phải bắn ra lời t·ục t·ĩu.
Bịch !
Cáu giận ném cả cái nồi trứng thúi vào thùng rác, mặt Hồ Vũ cứ như táo bón, cố gắng giữ bình tĩnh trụng mì.
Hết ngon rồi !
Trong lòng khó chịu, nước mắt chảy thành một dòng sông, chỉ có thể cố ăn vào tô mì nhạt toẹt khi không có topping.
" Mà cũng may đấy, không có đập quả trứng vào tô mì ăn cho béo, nếu không có mà tức c·hết mất "
Tự an ủi thành công, tô mì thiếu linh hồn đột nhiên trở nên ngon miệng hơn rất, rất nhiều.
Giải quyết tô mì, đến một giọt nước cũng không còn, tô dơ cứ để đấy không gấp rửa làm gì, sau đó hắn lập tức lái xe lên thị trấn.
Còn về làm gì ư ?
Hết thức ăn, không đi mua thêm về dự trữ vào tủ lạnh thì chiều nay cạp đất để ăn à ?
...
Trong Mấy năm gần đây, trên trấn liên tục khai trương mấy tiệm Bách Hóa Xanh, Hồ Vũ thấy khá thuận tiện, thái độ của nhân viên đối với khách hàng cũng rất tốt, cứ sơ hở là cảm ơn, nên hắn thường xuyên đến đây mua hàng ủng hộ.
Ừ thì, quan trọng nhất vẫn là ở đây thường xuyên có khuyến mãi, mua hai tặng một là chuyện hằng ngày, có thể tiết kiệm, về lí thuyết sẽ rẻ hơn tiệm tạp hóa bên ngoài chút tẹo, chất lượng hàng hóa rõ ràng nên cũng yên tâm hơn chút, thì ngu hay sao mà không mua.
Một cửa hàng nằm ở giữa thị trấn, một cửa hàng nằm ở cuối trấn, mục tiêu của hắn là cửa hàng nằm ở trung tâm.
Nhưng hắn không biết ngày hôm nay cũng như ngày hôm qua, cực kỳ bất lợi, ra ngoài phải xem lịch mới được.
Còn Hồ Vũ thì quên xem lịch, Thế nên hắn vừa chạy xe đến đầu trấn là bị cản lại.
Là cảnh sát giao thông !
Còn có lực lượng cảnh sát cơ động trang bị súng ống áo giáp đầy đủ, ngay đó một trạm canh gác tạm thời được dựng lên ngay cổng thị trấn.
" Chào anh, mời anh xuống xe xuất trình giấy tờ " Cảnh sát giao thông chào hỏi trước, thái độ đúng mực, lưng thẳng tắp, tư thế hiên ngang.
Hồ Vũ tất nhiên sẽ không kháng cự hay đi chống đối người thi hành công vụ, thế là ngoan ngoãn tắt máy dắt xe lên vỉa hè.
Chỉ là trong lúc dắt xe hắn theo bản năng đưa tay sơ đầu, nói đúng hơn là sờ nón bảo hiểm.
Có nón bảo hiểm, an toàn + 1.
Tất cả giấy tờ cần thiết nằm trong cốp xe, an toàn + 2.
Xe nguyên bản, kính gương đầy đủ, an toàn + 3.
Khi nãy chạy với tốc độ bình thường, tuân thủ luật giao thông, an toàn + 4.
" Ổn rồi " Hồ Vũ khẽ nói thầm.