Chương 3: Nửa năm
Đi tới đưa giấy tờ xe, giấy phép lái xe cho cảnh sát, hắn hơi hiếu kỳ nhìn thoáng qua lực lượng cảnh sát cơ động cầm súng trường, đang rất cảnh giác nhìn qua bên đây, thế là hỏi. " Đồng chí, cho hỏi có chuyện xảy ra hay sao mà ở đây trông có vẻ nghiếm trọng thế ? "
" ? " Đồng chí cảnh sát nghi ngờ nhìn thoáng qua Hồ Vũ, rồi nói. " Bộ sáng giờ anh không nghe thấy thông báo sao, có thông báo trên đài tin tức, trên loa, còn có gửi tin nhắn riêng cho từng người nữa mà ? Trên mạng xã hội cũng có thông báo... "
" Ây ? "
Nghe vậy sắc mặt Hồ Vũ hơi cứng lại, sáng giờ hắn ngủ say như c·hết thì sao mà biết được.
Nà vụ quái quỷ gì mới được ?
Nhìn vẻ mặt của hắn đồng chí cảnh sát lập tức hiểu rồi.
Chú em này này trên núi xuống hay sao mà không biết vậy, không đúng, dù là bản làng trên đồi núi cũng sẽ có cán bộ làng đến từng nhà một để nhắc nhở.
Quái lạ !
Cảnh sát đồng chí đoán đúng rồi đấy, hắn đúng là từ trên đồi núi xuống thật, nhưng không biết gì là do ngủ say như c·hết chứ không phải vì lí do nào khác.
Đồng chí cảnh sát cẩn thận kiểm tra hết giấy tờ, xong rồi mới mở miệng giải thích tỉ mỉ.
" Sáng sớm hôm nay phía trên thực thi lệnh giới nghiêm trên toàn quốc trong vòng một ngày,..."
" Do đó người dân nếu không có việc cấp thiết thì không nên ra đường,...và không cho phép tụ tập đông người, các chức năng dân sinh khác chăng hạn như trường học cũng tạm ngừng hoạt động "
" Ngoài ra..."
Nghe đồng chí cảnh sát giải thích Hồ Vũ dần hiểu ra. " Giống lệnh giới nghiêm trong đợt d·ịch b·ệnh vừa rồi phải không ? "
" Đúng thế " Đồng chí cảnh vệ khẽ gật đầu đồng ý, rồi nói thêm. " Nhưng do tình hình nghiêm trọng hơn nên các lệnh cấm được thực thi rất nghiêm khắc..."
" Có thể nói rõ, cái ' tình hình nghiêm trọng " đó là chuyện gì sao ? " Hồ Vũ suy nghĩ một chút rồi hỏi.
" Không thể " Đồng chí cảnh vệ từ chối một cách rất dứt khoát. " Tạm thời không thể tiết lộ, nếu anh muốn biết thêm có thể theo dõi tin tức, rất nhanh thôi sẽ có công bố rõ ràng, cho dân chúng lí do thuyết phục "
Thật ra là đồng chí cảnh sát cũng không biết rõ, chỉ biết sơ sơ là cực kỳ nghiêm trọng, phải điều động cả q·uân đ·ội thì há lại đơn giản.
Hồ Vũ từ sớm đã có chuẩn bị tâm lí trước nên không hề thất vọng, hắn từng tham gia q·uân đ·ội mấy năm, cũng hiểu những thông tin này trước khi được phía trên cho phép công bố thì chẳng khác gì bí mật quân sự.
Nếu vô tình tiết lộ gây hoang mang dư luận sẽ có hậu quả cực kỳ đáng sợ.
" Đúng rồi, mời anh mở cốp xe ra cho chúng tôi kiểm tra "
" Được " Hồ Vũ gật đầu, không có ý kiến gì, nhưng trong lòng lại thấy hơi may mắn.
May mà không chơi ngu để súng trong cốp xe, nếu không pha này b·ị b·ắt quả tang thì ' hết cứu '.
Trong tình huống có lệnh giới nghiêm mà dám mang v·ũ k·hí nóng ra đường thì trăm phần trăm phải đi đạp máy may, trồng rau nuôi heo.
Có mà hội trưởng hội ' Thánh Đức Chúa Trời Mẹ' tới cũng chỉ có hai chữ thôi.
' Hết cứu '
...
Trong cốp chỉ có vài dụng cụ sửa xe, áo mưa, cùng với hai chai nước suối, ngoài những thứ đó ra thì không còn gì khác.
" Trong cốp xe không có gì khả nghi, giấy tờ hợp lệ đầy đủ " Cảnh vệ đồng chí giao lại giấy tờ cho Hồ Vũ, rồi bắt đầu hỏi thăm một số việc.
" Anh dự định ra ngoài làm gì ? Nếu không cần thiết thì nên ở yên trong nhà chờ đợi tin tức, rất có thể ngày mai sẽ bãi bỏ lệnh giới nghiêm "
Đứng trước lời tra hỏi của cảnh vệ, hănz chỉ có thể bất đắc dĩ nhún vai, khổ cực nói. " Trong nhà hết thức ăn rồi, cũng đâu thể uống nước mưa sống qua ngày chứ, phải không đồng chí cảnh sát ? "
Hợp tình hợp lí, cảnh sát không phản bác được.
Thế là sau đó Hồ Vũ chờ tầm mười phút, rồi nhận được một giấy phép thông hành tạm thời, rào chắn cũng được kéo ra cho hắn đi mua thức ăn.
Trải qua chuyện này tất nhiên Hồ Vũ chẳng còn tâm tình dạo phố nữa, cũng chẳng có phố để mà dạo, phần lớn cửa hàng buôn bán đều buộc phải đóng cửa, số ít nơi cung cấp thực phẩm như Bách Hóa Xanh mới chó phép mở cửa.
Thế là hắn nhanh chóng mua mấy triệu tiền thức ăn rồi chạy như bay về nhà.
Chính quyền áp đặt lệnh giới nghiêm làm cho trong lòng hắn lại một lần nữa xuất hiện cảm giác bất an.
Có gì đó rất không đúng !
...
Về đến nhà, đóng kín cửa neot, cất trữ thức ăn vào tủ lạnh, xong những việc này Hồ Vũ lập tức gọi một cuộc điện thoại cho người bạn đang phục vụ trong q·uân đ·ội.
Tút tút tút ~~
" Không nghe máy ? "
Hắn hơi cau mày, người bạn này nhậm chức trong vai trò hậu cần nên tương đối thoải mái trong việc sử dụng điện thoại, nhưng bây giờ lại điện không được...
Chẳng lẽ q·uân đ·ội có hành động gì ?
Suy nghĩ một hồi, hắn lại gọi thêm một cuộc điện thoại, lần này là gọi cho cô em họ đang du học bên bên Đế Quốc phương Tây.
" Tút tút tút...alo ? "
" Là anh à ? Gọi cho em có việc gì không ? "
" À không có gì, chỉ là anh muốn hỏi chút chuyện, gần đây bên đó có diễn ra chuyện gì kỳ lạ không ? "
Cô em họ ở đầu dây bên kia im lặng suy nghĩ một hồi, rồi có chút không chắc chắn nói. " Chắc là không có...nhỉ ? "
"..."
Hồ Vũ có chút im lặng.
Rõ ràng mình mới là người hỏi, giờ ngươi hỏi ngược lại là thế nào, trả lời kiểu gì.
" Thôi được rồi " Hỏi không được cái gì, hắn bất đắc dĩ từ bỏ, sau đó hỏi han sức khỏe vài câu. " Đúng rồi, em đang ở trường học sao, có làm phiền quá không ?"
" Đâu có đâu, đang ở nhà mà, nhà trường đột nhiên cho nghỉ á "
" Nhà trường cho nghỉ ? " Hồ Vũ bắt được tin tức trọng điểm.
" Đúng nha, sáng hôm nay trường học cí gửi thư gmail, thông báo học sinh tạm nghỉ một tuần, còn phải chờ thông báo nữa, có khi nghỉ lâu hơn nữa cũng nên "
" Em nghe mấy bạn khác trò chuyện thì nghe đâu, hình như mấy trường lớn khác cũng cho học sinh tạm nghỉ thì phải "
Đây rồi !
Quá giống nhau, chắc chắn đã có chuyện gì đó.
Kế tiếp Hồ Vũ nhắc nhở cô em họ có thể dự trữ thêm chút thực phẩm, và cố gắng đừng ra ngoài, rồi mới cúp điện thoại.
" Không phải ảo giác rồi, mặt trăng đỏ sao, nó rốt cuộc là thứ gì ? "
...
Ngày hôm sau, lệnh giới nghiêm được bãi bỏ ở các khu vực nhỏ, như xã, thị trấn, huyện.
Còn các thành phố lớn vẫn duy trì lệnh giới nghiêm trong vòng một tuần, hoặc lâu hơn cho đến khi tình hình được kiểm soát.
Chính quyền đưa ra giải thích, một phong trào khủng bố đáng sợ đang diễn ra trên phạm vi toàn cầu, đề nghị người dân cẩn thận đề phòng, không nên nghe theo tin tức không chính thống gây hoang mang dư luận.
Kế đó một tuần, lệnh giới nghiêm ở các thành phố lớn được bãi bỏ.
...
Hơn bảy tháng sau lệnh giới nghiêm.
Cũng là vào đầu tháng 8 năm 2041, Liên Hiệp Quốc tổ chức một phiên họp khẩn cấp với sự có mặt của toàn thể các nước thành viên, nội dung chính của phiên họp là bàn về những sự kiện bất ổn gần đây và hướng đi tiếp theo của thế giới.
Kế đó vào cuối tháng 8, một trong các thành viên thuộc hội đồng bảo an Liên Hợp Quốc đưa ra đề nghị, hợp pháp hóa cho phép sử dụng v·ũ k·hí h·ạt nhân, nhưng chỉ trong trường hợp nếu như nhân loại phải đối mặt với nguy cơ mang tính tồn vong của toàn bộ văn minh.
Cho đến thời điểm hiện tại đề nghị còn chưa nhận được sự chấp thuận của toàn thể các nước thành viên, và quan trọng nhất là những phiếu đồng ý của các quốc gia trong hội đồng bảo an.
Một cuộc tranh cãi nảy lửa đang diễn ra, từ các chính trị gia, cho đến dư luận thế giới.
Nhưng thông qua những động thái này các bộ óc thông minh đã nhận ra một vài vấn đề.
Có người đã bắt đầu chuẩn bị cho một ngày tận thế sắp đến, hoặc có thể là một thời kỳ bất ổn trên phạm vi toàn cầu.
...
Hồ Vũ cũng chú ý những tin tức này cũng biết được mình hoài nghi đúng rồi.
Trong hơn nửa năm này, cũng bởi vì có hoài nghi nên hắn chuẩn bị mấy chục triệu tiền thức ăn dự trữ trong nhà, trong đó chủ yếu là lương khô, đồ hộp quân dụng, còn có mấy bồn nước sạch siêu to khổng lồ.
Còn giờ phút này đây hắn đang đứng trước gương, xoay ra trước rồi lại xoay ra sau, xoay tới xoay lui như có bệnh ấy.
" Trời...đánh...tránh...bữa...ăn !? "
Cái mẹ gì vậy !
Chữ này ở đâu ra, ta đâu có đi xăm hình... không đúng, đây là ngôn ngữ quái quỷ gì thế ? Sao ta lại có thể hiểu ý nghĩa của nó ?
?...?
Từ lúc cha sinh mẹ đẻ cho đến khi trưởng thành, hắn chưa bao giờ có hứng thú xăm hình cả, theo hắn, thân thể máu thịt là do cha mẹ ban tặng, sao có thể vấy bẩn như vậy được.
Tất nhiên, hắn không thích thì đó là chuyện của bản thân, và sẽ không nhàm chán đến mức đi kỳ thị người xăm hình, mỗi người có mỗi sở thích khác nhau, không nên quá mức kỳ thị hay phán xét bất kỳ ai.
Nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó, hắn từng gặp qua một người xăm kín hết khuôn mặt nên bị kỳ thị bởi những người xung quanh, cũng rất khó tìm được công việc chân chính hợp pháp.
Cho dù là một số nơi khá cởi mở thông thoáng, chấp nhận người xăm trổ cũng sẽ không nhận loại người này.
Cho dù Hồ Vũ không đi kỳ thị nhưng không thể không thừa nhận đây chính là tự làm tự chịu, không thể đi trách ai, mỗi người cần phải chịu trách nhiệm với những quyết định bản thân đưa ra.
Ấy, nói hơi xa quá rồi.
Loay hoay một hồi, thử dùng tay cạo, dùng nước rửa qua nhưng chẳng có tác dụng gì, những văn tự kỳ lạ văn nằm đó.
Hồ Vũ khó chịu lầm bầm, thầm mắng. " Mẹ kiếp, sao không trôi đi chứ "
Lời vừa dứt, những ký tự kỳ lạ ở giữa ngực hắn bất thình lình dần dần bay màu, cứ như đang chìm vào trong da thịt, sau đó biến mất triệt để.
?...?