Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Dị Quy Tắc, Trời Đánh Tránh Bữa Ăn

Chương 4: Cố vấn trưởng Trần Vũ Hân




Chương 4: Cố vấn trưởng Trần Vũ Hân

Cái gì vậy ?

Hoa mắt à ?

Hồ Vũ phải dụi mắt vài lần mới xác định bản thân không có nhìn nhầm, còn chưa kịp vui vẻ thì không biết là ma xui quỷ khiến hay sao mà đột nhiên thốt lên. " Ta nói biến mất là nó biến mất, vậy nếu kêu nó xuất hiện thì sao ? "

" Xuất hiện đi "

Ý nghĩ vừa hiện ra trong đầu.

Và vâng, đúng như ý nghĩ của hắn, nhưng ký tự kỳ quái đó lại xuất hiện, tổng cộng có năm chữ, hai chữ ' trời đánh ' ở giữa ngực, ba chữ ' tránh bữa ăn ' ở sau lưng.

" Kỳ lạ..." Hồ Vũ buồn bực gãi đầu, không biết mấy chữ này dùng để làm gì.

Còn có thể khống chế nó biến mất và xuất hiện nữa chứ.

Kỳ lạ thì kỳ lạ đấy, nhưng hơn nửa năm qua nay còn thiếu chuyện lạ hay sao, chẳng hạn như...

Reng ~~

Điện thoại kêu, hắn vội vàng bắt máy, đầu dây bên kia là người quen của hắn ở trên thị trấn.

Nghe âm thanh phát ra từ trong điện thoại, Hồ Vũ thoáng giật mình.

" Cái gì, lại nữa ? Lại c·hết đ·uối ? Đây là vụ thứ mấy trong tháng rồi vậy..."

" Vẫn ở yên trong nhà cho an toàn "

...

Trời xanh, mây trắng.

Chín giờ sáng, trên đường quốc lộ xuất hiện năm chiếc xe quân dụng đang chạy với tốc độ cao.

Vù vù —



Cờ hỏa tốc quân sự bay phất phới, xe cộ dọc đường nghe được tiếng còi hú lập tức tránh sang hai bên, tránh đường cho q·uân đ·ội làm nhiệm vụ.

Năm chiếc xe thiết giáp vũ trang đến tận răng, một chiếc mở đường, một chiếc bọc hậu, hai chiếc còn lại bảo vệ hai bên cánh.

Nhìn đội hình này ai cũng hiểu chắc chắn rằng chiếc xe ở giữa đang chuyên chở một nhân nhân vật rất chi là ghê ghớm.

Và đúng thế thật, ở trong xe trừ đồng chí tài xế ra thì còn có bốn người khác, trong đó có ba người là quân nhân.

Một nam binh sĩ ngồi ở ghế lái phụ, hai nữ binh sĩ ngồi ở ghế sau, cũng kẹp từ hai bẻn, bảo vệ một thân hình nhỏ nhắn đang bị kẹp ở giữa.

Đó là một thiếu nữ để tóc đuôi ngựa treo lên thật cao, cả người toát ra hơi thở tràn đầy sức sống thanh xuân.

Nàng ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng kết hợp với quần jean ngắn, lộ ra cặp đùi nhỏ nhắn trắng nõn, khuôn mặt trẻ trung đáng yêu này nếu đi kết hợp với một bộ đồng phục thì chẳng khác gì học sinh cấp hai.

Ở trên cặp đùi mịn màng đặt một chiếc máy tính xách tay, trên đó hiện ra chi chít tư liệu, chỉ nhìn thoáng qua thôi là mờ hết cả hai mắt.

Thiếu nữ đáng yêu là Trần Vũ Hân, và nàng rất cực kỳ buồn rầu.

" A a a a a, đáng ghét ~~ "

" Sao truyền thừa của ông chú đó lại đến từ ' Thần Hỏa Khí ' Hồ Nguyên Trừng cơ chứ, không có một chút sức chiến đầu nào hết, uổng công hi vọng quá "

Chuyện đã qua gần một tháng rồi mà khi nghĩ lại Trần Vũ Hân vẫn cảm thấy tức muốn c·hết.

Chuyện là tháng trước nàng dựa vào năng lực thu thập tình báo của mình tìm ra một người sở hữu ' truyền thừa ' thức tỉnh truyền thừa cổ xưa.

Vốn là rất mừng gỡ, tràn đầy chờ mong dẫn người tìm đến tận cửa, nhưng đến nơi mới phát hiện ra vị ' truyền thừa ' đó cũng giống nàng vậy, đều yếu vãi chưởng, sức chiến đấu bé đến đáng thương.

Hồ Nguyên Trừng vốn là một vị tướng tài, một nhà phát minh tài ba thời nhà Hồ.

Thật sự mà nói có thể lên làm tướng tất nhiên sẽ có khả năng chiến đấu không kém, nhưng, nhưng ai mà ngờ được..ông chú đó chỉ thừa hưởng được mỗi khả năng phát minh cái tạo, để cho ổng đi cải tiến phát triển v·ũ k·hí thù còn được, đánh nhau thì thôi đi, một quân nhân chính quy còn mạnh hơn ông ta.

Thế là trong trong lúc tức hộc máu nàng ném đối phương vô xưởng công binh luôn.

Không có lực chiến đấu thì dẫn theo bên cạnh làm gì, đi giúp q·uân đ·ội phát triển v·ũ k·hí còn tốt hơn.



Nàng ghét bỏ, nhưng bên phía q·uân đ·ội lại cực kỳ mừng rỡ, bởi vì ông chú đó thừa hưởng khả năng phát minh v·ũ k·hí cực kỳ đáng sợ.

Ngươi có tin một khẩu súng lục vậy có uy lực tương đương với đạn pháo của xe tăng không ?

Vô lí chứ gì, các nhà khoa học cũng nghĩ vậy đấy, nhưng bộ óc thiên tài đấy cũng đành chịu thua thôi, sức mạnh siêu nhiên sẽ không tuân theo định luật khoa học đâu.

" Thôi thôi, có thứ này cũng không tệ rồi " Đưa tay sờ eo, nàng cố gắng an ủi bản thân cho bớt tức.

Trên eo, nằm sau lớp áo là một khẩu súng lục, nó chính là thứ đã được ông chú đó cải tiến qua đấy, súng lục nhưng bắn đạn xe tăng.

Nhờ nó nàng sẽ từ một con gà rừng có lực chiến là một điểm, sẽ tăng lên thành quái vật chiến lực một trăm điểm, và chín mươi chín điểm đó cộng hết vào lực công kích, biến thành xe tăng hình người, không có bọc thép, chỉ có nòng pháo.

Tạm được, tạm được !

Trong lúc Trần Vũ Hân còn đang tự kỉ thì nữ quân nhân bên cạnh đột nhiên lên tiếng nhắc nhờ.

" Ngài cố vấn trưởng, chúng ta vừa nhận được tin rằng thị trấn An Sơn, nơi chúng ta vừa chạy qua sáu tiếng trước, rất có khả năng đang xảy ra sự kiện siêu nhiên, t·hương v·ong gần mười người...không biết ý ngài thế nào, có cần quay lại không ? "

" Không cần, tiếp tục tiến về địa điểm đã tính toán từ trước đi " Trần Vũ Hân nghe vậy lập tức lắc đầu bác bỏ, kế đó lại nói. " Còn sự kiện siêu nhiên ở thị trấn đó thì cứ báo về Bộ Cố Vấn đi, để bọn họ cử người qua giải quyết "

Kể từ khi diễn ra sự kiện ' Mặt trăng máu ' vào nửa năm trước, các sự kiện và vụ án siêu nhiên bắt đầu xuất hiện nhiều như cơm bữa.

Tính nguy hại cùng phạm vi ảnh hưởng nhỏ không cần nàng phải ra tay, giao cho mấy người khác là được, q·uân đ·ội cùng cảnh sát không phải để trưng cho đẹp.

Chút chuyện nhỏ cũng cần nàng đến làm thì thành lập Ban Cố Vấn làm quái gì ?

Sau sự kiện ' mặt trăng máu ' thế giới có một sự thay đổi rất lớn, trở nên quỷ dị hơn bao giờ hết, nhưng đây vẫn chỉ là sự yên tĩnh trước cơn bão sắp đến mà thôi.

Có lẽ là để đối phó với tại họa kinh khủng sắp giáng lâm, trong nhân loại cũng xuất hiện những sức mạnh mới, Trần Vũ Hân gọi đó là ' thức tỉnh '.

Dựa vào khả năng thu thập tình báo của mình, nàng phân chia thức tỉnh ra làm hai loại người.

Một là ' thức tỉnh truyền thừa ' đây là những người may mắn được thừa hưởng tài năng cùng sức mạnh của những vĩ nhân trong lịch sử, hoặc thậm chí là những nhân vật không có thật, chỉ là giả tưởng trong thần thoại.

Còn cái thứ hai là ' thức tỉnh quy tắc hay quy luật ' loại này vừa quỷ dị, vừa khó lường, gần như là không thể đoán trước được.



Trần Vũ Hân chính là loại thứ hai, quy tắc siêu nhiên đó ban cho nàng khả năng thu thập tin tức với tình báo vô cùng đáng sợ, cũng cực kỳ bất hợp lí.

Nhưng nói sao đây, người xưa có câu ' ngu si hưởng thái bình ' đó không phải là xàm ngôn.

Không biết thì không có kính sợ, và có thể ăn ngon ngủ yên.

Nhiều khi biết càng nhiều càng nguy hiểm, càng bất an, và sẽ càng tuyệt vọng.

Đó cũng là lí do vì sao nàng đang tìm một người có thể bảo vệ mình.

Hiện tại nàng đang được q·uân đ·ội bảo vệ trên toàn phương vị nhưng nhiêu đó còn chưa đủ cho nàng thấy an tâm.

Dù sao thì...tương lai quá đáng sợ !

Tràn Vũ Hân còn rất nhỏ, cũng rất muốn sống một cuộc sống bình thường, muốn quay về trường học, muốn gặp bạn bè, muốn vô lo vô nghĩ, chỉ cần học đại học xong rồi đi làm là được, còn lại cha mẹ lo hết.

Vốn là thế,

Nhưng sau ngày hôm đó tất cả đều đã thay đổi, biết trước một tương lai kinh khủng sắp đến thì sao có thể vô tri, ăn ngon ngủ yên như bình thường được.

Khônh sợ nửa đêm gặp ác mộng sao ?

A a a a ! Đừng nghĩ nữa, nhức đầu quá đi.

Trần Vũ Hân dùng hai tay nhỏ nhắn ôm đầu, âm thầm kêu rên trong lòng.

" Lại làm sao rồi ? "

Nữ binh sĩ ngồi cạnh đó nhìn qua, nghi ngờ tự hỏi, cảm xúc của vị này nhưng chong chóng ấy, xoay vòng vòng không biết đâu mà lần theo.

Nhưng nhìn vậy thôi chứ cấp bậc chức vị của thiếu nữ này cao lắm đấy, cao hơn nàng nhiều lần, quan hơn một cấp là có thể đè c·hết người rồi nên nàng không dám hỏi gì thêm.

Trần Khả Hân ổn định cảm xúc, sau đó quay sang nói với nữ binh sĩ " Ừm...đúng rồi, trước khi chuyển hồ sơ đi thì sao chép một phần gửi vào máy tính của ta đi, ta xem qua một chút "

" Hiểu rồi,...đã gửi vào máy tính "

Cạch !

Trần Vũ Hân liếc qua, gõ nhẹ một cái, một bộ hồ sơ cực kỳ chi tiết xuất hiện trên màn hình.