Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Dị Quy Tắc, Trời Đánh Tránh Bữa Ăn

Chương 5 : Ma da kéo chân !




Chương 5 : Ma da kéo chân !

Để xem nào, trong vòng nửa tháng

...ở thị trấn An Sơn...lần lượt xảy ra bảy vụ án, bốn vụ c·hết đ·uối, ba vụ m·ất t·ích bí ẩn..."

Cả bảy vụ đều có điểm chung là diễn ra vào ban đêm, có chung hiện trường nằm ở một hồ nước khá sâu phía đông thị trấn...

Vụ gần đây nhất...một thanh niên tên Nguyễn Nam rời khỏi nhà vào hai giờ đêm, camera ghi lại cho thấy hắn rất giống đang bị mộng du...cuối cùng vào thời gian hai giờ ba mươi bốn phút, đã lái xe máy xông qua trạm gác của cảnh sát, rồi lao thẳng xuống sông,...kết quả khám nghiệm của pháp y cho thấy nguyên t·ử v·ong đúng là do ngạt nước.

Đọc hết hồ sơ vụ án, trong đầu nàng bất ngờ xuất hiện một hình ảnh.

Kích hoạt quy tắc !

Đó là một mặt hồ sâu không thấy đáy, bởi vì trời tối không khí trở nên rất u ám âm trầm, lâu lâu mặt nước đột nhiên lay động, trông rất kinh dị.

Bởi vì trước đó diễn ra nhiều vụ c·hết đ·uối kỳ lạ, nên bên bờ hồ được xây một trạm gác tạm thời, các đồng chí cảnh sát sẽ thay phiên tuần tra bờ hồ.

Vốn rất yên bình, cứ ngỡ hôm nay sẽ không có thêm vụ án c·hết người nào nữa thì bất ngờ từ đường chính một chiếc xe máy như phát điên lao thẳng về phía hồ.

Một cảnh sát muốn ngăn chặn nhưng lập tức bị va ngã, một đồng chí khác vừa chạy tới, còn chưa kịp giơ súng điện lên thì chiếc xe máy đó đã lao thẳng xuống hồ, nước bắn tung tóe.

Cho đến khi rơi vào nước tên thanh niên mới tỉnh hồn lại, vùng vẫy điên rồi uống hết ngụm nước này đến ngụm nước khác vào trong bụng.

Cảnh sát thấy vậy không màng nguy hiểm nhảy thẳng vào hồ cứu người.

Mặt nước tối đen như mực, ba đồng chí cảnh sát bơi nhanh đến chỗ tên thanh niên.

Một đồng chí có tốc độ rất nhanh, chỉ vài giây đã bơi đến gần n·ạn n·hân, khoảng cách chỉ còn trên dưới hai mét, gần trong gang tắc.

Nhưng ngay lúc đó, dưới lòng hồ sâu thẵm, một cánh tay trắng nhợt nhạt sưng phù, phủ đầy rong rêu xuất hiện.

Cánh tay ma quỷ đó quơ tới quơ lui một hồi, khi đồng chí cảnh sắt nắm được vai tên thanh niên thì cũng là lúc bàn tay ma quỷ chộp lấy đôi chân đang vùng vẫy giẫy c·hết.

Đồng chí cảnh vệ còn chưa kịp vui mừng, thì một lực kéo vô cùng mạnh mẽ đột ngột xuất hiện, kéo cả tên thanh niên lẫn cảnh sát xuống mặt nước.

(ー~— !?)

Đến đây hình ảnh đột nhiên vỡ nát như gương vỡ, Trần Khả Hân khẽ híp mắt, nhếch miệng, trông khả ái đáng yêu.

" Ha ? "

" Đây là..ma da...nhỉ ? Tắm hồ vào đêm sẽ bị ma da kéo chân, không thể sai được "

...



Đoán ra thủ phạm là ai, nàng quay sang nói với nữ binh sĩ.

" Chuyển lời về, ta có một đề nghị cho bọn họ, theo ta suy đoán rất có thể kẻ đứng sau tất cả chính là ma da...khi ở trong nước loại này cực kỳ khó đối phó, thế nên ta đề nghị lấp kín hồ "

Nàng chỉ đưa ra phương án giải quyết chứ không có hứng thú tự thân ra tay, trong thời kỳ bất ổn này diễn ra nhiều chuyện thế lắm.

Chẳng hạn như tuần trước ở Khánh Hòa xuất hiện một con ma cọp hoành hành, ăn thịt người tùy ý, trong thời gian ngắn đã ăn sạch gần nửa ngôi làng...nghe có vẻ rất nghiêm trọng nhưng nàng cũng chỉ cử một người thích hợp trong Ban Cố Vấn đi hỗ trợ cho q·uân đ·ội giải quyết thôi.

Chút chuyện nhỏ này so với những gì sắp diễn ra trong tương lai thì chỉ là chơi nhà chòi.

" Dù không dám chắc chắn trăm phần trăm g·iết được nó, nhưng..."

" Nhưng...!? "

" Nhưng cái gì ? " Nữ binh sĩ đang cố gắng lắng nghe, nghi ngờ nhìn qua thì thấy Trần Khả Hân đang trố mắt, vẻ mặt như con nai vàng ngơ ngác.

Trần Khả Hân: ?...?

" !!! "

" Quay, quay xe ! "

Trần Khả Hân bất ngờ quát lớn làm mấy người trong xe giật hết cả mình. " Cái gì ? "

" Ta bảo quay xe lại " Trần Khả Hân nhìn qua, khí chất thay đổi, trở nên đáng sợ, nàng gằn từng chữ nói rõ. " ta muốn đi thị trấn An Sơn "

" Nghe hiểu chưa ? "

Lý Vô Ảnh là một quân nhân chuyên nghiệp, nhanh chóng ổn định cảm xúc, cầm bộ đàm lên thông báo.

" Tất cả các đội nghe lệnh, quay đầu đổi hướng, mục tiêu thị trấn An Sơn ! "

...

...

...

...

...



Cùng ngày, tại Trung Nguyên Đại Lục.

Một tỉnh phía nam Trung Nguyên, nơi tiếp giáp biên giới với các tỉnh phía bắc Đại Nam.

Nơi này là khu tự trị dân tộc Tráng Quảng Tây, tỉnh Quảng Tây.

...

18 : 30, thành phố thủ phủ Nam Ninh, tỉnh Quảng Tây.

Thành phố lớn nhất tỉnh, với nhân khẩu hơn bảy triệu người, nơi đây có nhiều dân tộc khác nhau, trong đó chiếm tỷ lệ lớn nhất là người Hán cùng người Tráng, lần lượt là tầm sáu mươi cùng ba mươi phần trăm.

Bề ngoài là khu tự trị dân tộc riêng biệt nhưng người Hán lại nhiều gấp đôi dân tộc bản địa, há lại không buồn cười.

Đi về phía bắc thành phố, nơi đây có một khu biệt thự rất sang trọng, lưng dựa vào núi, sông hồ bao quạnh, không khí trong lành...cứ như thế ngoại đào nguyên.

Những căn biệt thự sáng lóa mắt, giá trị hàng chục hàng trăm triệu nhân dân tệ, đối với dân chúng bình thường thì đừng nói một đời, có mà mười đời cũng không mua nổi một cái nhà vệ sinh ở trong đây.

Đó là nói những căn bất động sản được thổi lên với giá trên trời, còn ở đây thì khác hoàn toàn.

Khu biệt thự này được xây lên dành riêng cho các quan chức cấp cao, bảo vệ an toàn cho bọn họ cùng với thân nhân, tránh bị trả đũa vì gây thù chuốc oán trong lúc làm việc công.

Do đó khu biệt thự này được bảo vệ rất nghiêm ngặt, cảnh phục vác súng tuần tra ngày đêm.

Trương Bảo là cục trưởng cục cảnh sát thành phố Nam Ninh, nên cũng có một căn biệt thự dành riêng cho mình tại đây.

Sau một ngày làm việc mệt mỏi, rốt cuộc hắn cũng có thể về hà tắm rửa nghỉ ngơi.

Vừa mở, một thân ảnh mềm mại lập tức lao đến, sà thẳng vào lòng hắn.

" Lão công ~~ "

" Về rồi à "

Mỹ nhân thiếu phụ ỏn a ỏn ẻn một hồi, rồi quyến rũ nói. " Lão công muốn ăn cơm trước hay là...ăn ta trước ~ ? "

Ngọa tào !

Âm thanh cứ như mang theo nội tại một trăm phần trăm xuyên giáp bắn ra.

Trương Bảo méo miệng, nổi da gà rùng mình một cái, sắc mặt cứng ngắt nhìn quá. " Nói chuyện bình thường một chút, đều bao nhiêu tuổi rồi mà còn thế "

" Này ~~ lão công chưa nghe qua câu, không nên nhắc đến tuổi tác của nữ nhân sao ? "

Nghe hiểu chút u oán trong lời của lão bà, Trương Bảo vội lấy lòng nhận sai " Được được, ta sai, ta sai "



Kế đó hai người lại anh anh em em ân ái một hồi, rồi Trương Bảo mới thoát thân quay về phòng tắm rửa, cuối cùng là ăn cơm.

Vốn rằng hắn còn tưởng mình sắp được nghỉ ngơi, chẳng ai ngờ vừa ăn cơm xong thì trợ lí cùng mấy tên cấp dưới đã g·iết đến tận cửa.

Nửa đêm nửa hôm còn có công vụ phải làm.

Thật con mẹ nó !

Biết thời điểm hiện tại đang rất bất ổn, nhưng có cần phải ép bức nhau đến vậy không, nhỡ tăng ca bị đột tử rồi thì chịu trách nhiệm ai chăm sóc cho lão bà của ta.

Trương Bảo khó chịu liếc qua người trợ lí cùng mấy tên cấp dưới một cái, làm cho bọn hắn lúng túng đến mức phải ngồi móc chân, và sắp móc ra một cái mỏ dầu luôn rồi.

" Đừng có móc nữa, làm hư gạch rồi các ngươi có đền không ? "

Ngọa tào lãnh đạo, ngài nói thế chúng ta tiếp kiểu gì ?

Mấy tên thủ hạ liếc nhau một cái, sau đó không dám nói gì, chỉ có thể cười làm lành.

Bọn họ cũng không muốn nha, nhưng đây là mệnh lệnh từ trên tỉnh, thậm chí còn thống báo từ chính thư ký tư lệnh quân khu, cấp độ quá cao.

" Lại là tà giáo à ? "

" Đúng thế " Trợ lí vội tiếp lời nói, từ trong túi sách móc ra một xấp hồ sơ dày đặc.

Trương Bảo bất đắc dĩ thở dài, thế là đứng lên nói. " Thôi, vào phòng làm việc đi rồi bàn kỹ hơn "

" Vâng "

...

Một cái bàn, bốn cái ghế, trên bàn đặt một xấp tài liệu, thêm ba chiếc máy tính xách tay.

" Cục trưởng, theo tin tình báo mới nhất từ người của ta bên trong nội bộ kẻ địch, tổ chức tà giáo này có vài đặc điểm rất kỳ lạ...bọn chúng yêu cầu các tín đồ bắt buộc đeo một miếng vải vàng ở trán,...còn tự xưng là Thái Bình Đạo "

" Thái bình Đạo ? Khăn vàng ? " Trương Bảo cau mày, lộ ra biểu cảm khó tin, không phải ý chí của hắn kém mà là chuyện này quá kỳ lạ rồi.

Loạn khăn vàng, thái bình yêu giáo !

Phim Tam Quốc mà, phần lớn người hán đều đã từng xem qua.

Và nó không chỉ là phim, mà còn là một sự kiện lịch sử có thật.

" Bọn chúng đang bắt chước một cuộc khởi nghĩ từng diễn ra trong lịch sử sao ? Lãnh đạo của bọn tà giáo này đang nghĩ cái gì trong đầu vậy ? " Trương Bảo khó mà tin được, trong lòng cảm thán không thôi.

Điên à ?