Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Dị Quy Tắc, Trời Đánh Tránh Bữa Ăn

Chương 6: Bần đạo Trương Giác, chỉ muốn thiên hạ thái bình




Chương 6: Bần đạo Trương Giác, chỉ muốn thiên hạ thái bình

Trong quá khứ, loạn khăn vàng diễn ra là có nguyên nhân rõ ràng.

Vào cuối thời Đông Hán, bởi vì triều đình mục nát suy bại, hoạn quan hoành hành, đi đâu cũng thấy tham quan ô lại...lại cộng thêm t·hiên t·ai l·ũ l·ụt, h·ạn h·án triền miên...

Hán Linh Đế còn vì ăn chơi xa xỉ mà buôn bán quan chức, những kẻ giàu có mua quan rồi dùng chính chức quan đó làm giàu cho mình, bốc lột dân chúng khổ không thể tả.

Sưu cao thuế nặng, t·hiên t·ai nhân họa diễn ra liên tục trong gần một trăm năm, oán khí tụ tập ngút trời, dân chúng bất mãn cùng cực mới có cơ hội cho Thái Bình Đạo nổi lên.

Cuối cùng những kẻ cầm đầu dựa vào yêu ngôn hoặc chúng, mê hoặc tiểu dân, thành công đốt lửa khởi nghĩa, kéo ra hơn ba mươi sáu vạn loạn quân khăn vàng.

Nhưng đó là quá khứ,

Hiện tại người dân an cư lạc nghiệp, không có nghèo đói thì sao có thể dựa vào thứ giáo nghĩa đó làm loạn được.

Người dân giờ đây thường xuyên tiếp xúc với các thông tin hiện đại, không phải là kẻ ngu, há lại có thể bị lừa dối dễ dàng đến vậy.

" Chuyện này có chỗ kỳ lạ ! " Trương Bảo cầm bút mực gõ gõ mặt bàn, rơi vào trầm tư.

" Trừ phi kẻ cầm đầu đám tà giáo này là kẻ ngu " Trợ lí cục trưởng đưa ra suy đoán, nhưng ngay sau đó lập tức bị người khác bác bỏ.

Là tổ trưởng tổ chuyên án, hắn lắc đầu nói.

" Không thể nào, từ quy mô cho đến tính kỷ luật của tà giáo đều cho thấy kẻ lãnh đạo này không hề đơn giản "

Kế đó bọn họ lại bàn luận thêm về phương án xử lí tà giáo, gần hai giờ sau trợ lí cùng các thuộc hạ mới rời đi, để lại Trương Bảo ở trong phòng lật lại hồ sơ.

Lại thêm mười phút, có chút nhức đầu rồi, hắn ném hồ sơ về bàn, rút một điếu thuốc, chậm rãi hít hà.

Kẹt —

Lúc này bất chờ có nguồ đẩy cửa phòng, Trương Bảo nhìn sang thì thấy một tên thiếu nữ xinh đẹp động lòng người lấp ló đầu ở cạnh cửa.

" Phụ thân, ta về rồi ~ "

" Tiểu Ngư ? Về rồi thì vào đi, núp ở cửa làm gì ? "

Thiếu nữ tên Tiểu Ngư nghe vậy nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, sắc mặt có hơi xấu hổ.

Trương Bảo nhận ra cảm xúc của con gái này có gì đó không đúng, hiếu kỳ hỏi. " Lại làm sao rồi ? "

" Phụ thân...ta muốn hỏi chút việc " Trương Tiểu Ngư do dự chút rồi cố gắng dùng dũng khí hỏi thẳng. " Phụ thân, sao thành phố lại bị phong tỏa vậy,...có thật nhiều trạm gác, kiểm tra còn rất kỹ nữa, không có giấy phép tuyệt đối không cho đi qua "



" Nữ nhi của ngươi cũng bị chặn lại đó nha, tên đội trưởng trạm gác đó quá ngang ngược "

Nói đến đây nàng có hơi tức giận, phồng má phụng phịu, từ lúc ra đời đến giờ nàng muốn làm gì đều cực kỳ thuận lợi, há lại gặp qua cản chân cản tay nhue vừa rồi.

Thiên kim nhà cục trưởng cục cảnh sát thành phố, bình thường ai dám không nể mặt ?

Nhưng lần này gặp phải kẻ khó chơi, làm nàng mất mặt trước bạn trai cũng bạn bè.

Quá đáng ghét !

Trương Bảo nhìn nữ nhi của mình, hơi nhíu mày. " Ngươi muốn ra thành phố ? Đi làm chi ? "

" Ta có hẹn với đồng học, chúng ta dự định cắm trại đây, ai ngờ bị ngăn lại, thật quá mất mặt " Trương Tiểu Ngư phồng má, đi đến sau phụ thân, bóp vai cho hắn, nũng nịu nói. " Phụ thân ~ giúp ta một chút đi mà "

" Hồ nháo, xằng bậy !!! "

Trương Tiểu Ngư còn tưởng sẽ giống bình thường, chỉ cần nàng làm nũng một chút phụ thân sẽ lập tức đồng ý, bình thường hắn trông rất uy nghiêm nhưng luôn cưng chiều nàng.

Nhưng không hôm nay lại tức giận quát lớn, Trương Tiểu Ngư không kịp hoàn hồn, đứng c·hết trân ở đó.

" Đi về phòng, ngươi không biết hiện nay ở ngoài loạn đến cỡ nào sao ? Cho đến hết năm nay không cho phép rời thành, nghe rõ chưa, ta sẽ để mẫu thân ngươi trông chừng "

" Ô ô ô ~ "

Ầm !

Nhìn nữ nhi uất ức sắp khóc chạy về phòng, Trương Bảo bình tĩnh lại, bẻ mặt bất đắc dĩ.

Hắn cũng không còn cách nào, thời gian gần đây đừng nói ở vùng quê vùng ngoại thành, chính là ở trong thành phố cũng không ổn định không an toàn, không chỉ có thế lực tà giáo đang làm loạn, còn xuất hiện hàng loạt sự kiện linh dị.

Chẳng hạn như nửa tháng trước, nghĩa địa ở phía nam thành phố có t·hi t·hể lật nắp quan tài sống dậy.

Những bộ t·hi t·hể đó không chỉ đứng dậy, còn sẽ t·ấn c·ông người, cơ thể mình đồng da sắt, không sợ súng đạn bình thường.

Cảnh sát thành phố giằng co với nó một ngày hai đêm, hi sinh mấy tiểu đội đặc công, phải dùng đến lưới hợp kim trói nó, rồi đùng súng phun lửa phun nửa ngày mới đốt nó ra tro.

Các chuyên gia cho biết, đây có lẽ là cương thi trong truyền thuyết, cực kỳ thái quá, nhưng bằng chứng nằm trước mắt không thể không tin.

Tạm thời khu nghĩa địa đó đã bị phong tỏa, thậm chí xây xong mấy lớp rào chắn, nhưng ai biết nhiêu đó có đủ hay không, dù sao đã có con cương thi thứ nhất, thì rất có thể sẽ có con thứ hai.

Hiện cảnh sát có áp lực rất lớn, thậm chí chiến khu Quảng Châu đều không nhìn nổi, đưa ra đề nghị viện trợ.



Đau đầu...

...

Mười một giờ đêm, trong phòng làm việc.

" Thôi, hôm nay đến đây là được " Trương Bảo ném hết đồng hồ sơ giấy tờ về bàn, lại uống một ngụm cà phê.

Tạm thời nghỉ ngơi trước đã, có quá nhiều công việc cần phải giải quyết, nhưng cứ thế liều mạng thì cơ thể nào chịu cho nổi.

Trương Bảo đứng dậy định đi rửa mặt, nhưng vừa đến trước cửa lập tức thấy không đúng.

Quá im lặng !

Trong không khí...đâu đó có mùi sắt gỉ, một mùi vị quen thuộc.

Là một cảnh sát, Trương Bảo nhanh chóng nhận ra đây là mùi gì, sắc mặt hắn thay đổi, thần kinh căng cứng vội chạy về bàn làm việc.

Từ trong đó hắn cầm một khẩu súng ngắn ra, nạp đạn, mở chốt, cực kỳ thuần thục.

Kẹt —

Vừa kéo cửa thì một mùi máu tanh nồng nặc xông thẳng vào mũi.

Đáng c·hết !!

Đừng như vậy, đừng...

Trương Bảo âm thầm cầu nguyện, nhưng khi vừa đặt chân đến phòng khách, hai mắt hắn liền đỏ bừng.

Mặt sàn ướt đẫm trong máu, mùi vị gỉ sắt gay mũi, hai thân ảnh mềm mại yêu kiều nằm yên trên vũng máu, một thanh kiếm cắm xuyên qua ngực, lưỡi kiếm chìm hết một nửa thân thể, xuyên qua ngực cắm vào sàn nhà.

" Tiểu Ngư, Thanh Thanh !!! "

Trương Bảo suýt chút nữa hét ầm lên, nhưng chút lí trí còn lại ép hắn phải tay che miệng, tránh gây động tĩnh lớn kinh động h·ung t·hủ.

Hắn rất cẩn thận, nhưng không có ý nghĩa gì cả.

Cạch, cạch, bịch !

Từng bóng người bước ra từ bốn phương tám hướng, bọn họ ăn mặc không có tí quy củ nào, có người mặc đồ công nhân, lao công, bảo vệ, bác sĩ, y tá, đồ thường ngày, đồ ngủ, thậm chí có cả đồng phục học sinh.



Rất loạn, nhưng cũng có điểm chung, đó là trên trán đeo một mảnh khăn vàng.

Tất cả đều cầm hung khí, có đao, có kiếm, có rìu, có búa, thậm chí có cả súng trường.

Trong đó có kẻ trẻ trung, có kẻ già nua, có nam có nữ, cũng có kẻ non nớt, có kẻ hung ác, nhưng không một ai lộ ra biểu cảm sợ sệt lo lắng hay bất an, chỉ có sự lạnh lùng vô tận nhìn chằm chằm vào người Trương Bảo.

Không cho Trương Bảo thời gian tìm cách ứng đối, trên lầu đột nhiên truyền đến động tĩnh.

Bậc thang khẽ run rẩy như có vật nặng đang bị kéo lê, một thân ảnh to béo từ trên lầu đi xuống.

Kẻ đó để thân trần, máu tươi lấm lem cái bụng béo mập, trong tay là một thanh dao chặt thịt heo to bự, khuôn mặt hơi ngu ngơ nhưng trong mắt lại tràn đầy sát khí.

Trương Bảo chỉ nhìn lướt qua tên mập này, sau đó lập tức bỏ qua không quan tâm, kế đến nhìn ra phía sau đối phương.

Ở đó có một người khác, đó là một nam tử trung niên, trên người là đạo bào màu vàng, bên hông cắm một thanh kiếm khắc đầy hoa văn kỳ lạ.

Khuôn mặt hiền dịu, khí chất xuất trần, vừa giống một thư sinh có đầy bụng kinh thư, càng giống một vị đạo sĩ ẩn thế vừa rời núi.

" Ha ha, ngươi chính là cục trưởng Trương Bảo sao ? Gia gia có quà cho ngươi đây, cầm lấy đi "

Tên mập mạp bất ngờ nhe răng cười to nói, sau đó từ bên hông cầm lấy một thứ tròn tròn, cuối cùng vứt ra.

Bịch !

Nó lăn thẳng đến dưới chân Trương Bảo, hắn nhìn xuống thì bất thình lình thấy được hai con mắt trợn to ra vì sợ hãi.

Đây ra rõ ràng là một cái đầu người !!

Đây là đầu của một thanh niên trông rất soái, nhưng là giờ đây chỉ còn lại lắm lem máu đen, trong mắt tràn ngập sự sợ hãi cũng đau đớn.

Tiểu Văn ?

Trương Bảo nhận ra người này, thanh niên là Lâm Văn, đặc công ưu tú được cử đi thâm nhập vào tổ chức tà giáo Thái Bình Đạo.

Hắn trừng to đôi mắt đổ bừng, nhìn chằm chằm vào nam tử trung niên mặc đạo bào màu vàng. " Các ngươi là tà giáo Thái Bình Đạo ! "

" Ha ha ha...đoán đúng rồi đấy, nhưng không có thưởng " Tên mập mạp quơ dao chặt thịt, cười to càn rỡ, không kiêng nể ai.

Mặc kệ cái thằng điên này, Trương Bảo nhìn chằm vào nam tử mặc đạo bào, hắn chắc chắn rằng người này mới là cao tầng trong Thái Bình Đạo, thậm chí rất có thể chính là kẻ cầm đầu.

" Ngươi là kẻ nào, Thái Bình Đạo các ngươi muốn cái gì !? " Trương Bảo cố nén đau thương vì c·ái c·hết của vợ con, mở miệng thăm dò.

" Ta ? Muốn gì ư ? " Nam tử đạo bào cười khẽ, chậm rãi đáp lời, giọng không lớn nhưng cực kỳ thâm sâu.

" Bần đạo Trương Giác,...chỉ muốn thiên hạ thái bình ! "