Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Dị Quy Tắc, Trời Đánh Tránh Bữa Ăn

Chương 7: Đi một ngày đàng, học một sàng khôn




Chương 7: Đi một ngày đàng, học một sàng khôn

Trương Giác ? Thủ lĩnh cuộc khởi nghĩa khăn vàng ?

Xàm ngôn, tên này...

Trương Bảo chưa kịp nghĩ thêm thì đột ngột cảm thấy hoa mắt, chờ hắn tỉnh táo lại thì kẻ tự xưng Trương Giác đã đứng ngay trước mặt.

" Muốn c·hết..." Trương Bảo ngay tức khắc liền muốn nổ súng.

Súng của ta đâu ?

Hắn vừa đè ngón tay bóp cò thì trợn tròn hai mắt, vì trên tay nào có súng, khẩu súng không biết đã bay đi đâu, chỉ còn lại một mảnh vải vàng treo lủng lẳng trên ngón tay.

Trương Giác cười cười, đưa tay bắt lấy mảnh vài vàng, lạnh nhạt nói. " Trương cục trưởng, ngươi rất may mắn..."

" Rất may mắn khi có cùng tên với đệ đệ bất thành khí của ta, nào...hãy cho hắn mượn thân thể ngươi, nhị đệ ta sẽ tái hiện trên thế gian một lần nữa, cũng như mãi mãi "

" Ngươi..."

Trương Bảo quá sợ hãi, muốn phản kháng nhưng vô dụng, thân thể như bị dính định thân thuật, muốn động đậy một ngón tay cũng không được chứ nói gì đến chống cự.

Như bị dính tà pháp, hai mắt Trương Bảo dần trở nên mông lung, mọi thứ xung quanh đều trở nên mờ ảo.

Đầu người dưới chân nhanh chóng thối rửa, trở về với cát bụi.

Hai bộ t·hi t·hể kiều mỹ thê lương tan thành bọt nước, như chưa từng tồn tại qua.

Những kẻ hung ác đầu quấn khăn vàng hòa mình vào màn đêm.

Tên béo mập chìm xuống mặt đất.

Tất cả đều biến mất, chỉ còn lại hai người Trương Giác cùng Trương Bảo, Trương Giác bất ngờ cuồng tiếu.

" Khặc khặc khặc !!! Thương Thiên đã mất, Hoàng Thiên đương lập ! Đến năm giáp tí, thiên hạ thái bình ! "

" Dưới tay ta, câu sấm này sẽ một lần nữa vang vọng khắp thiên hạ "

Loạn Khăn Vàng !

...

...

...

Ngày hôm sau, thị trấn An Sơn.



Một đội xe thiết giáp quân dụng thuận theo đường quốc lộ chạy vào thị trấn, trên đường vắng vẻ chỉ có vài bóng người xe cộ qua lại, tất cả là vì thông báo hạn chế đi lại vừa được thông báo vào tối hôm qua.

" Ngài cố vấn, đã đến thị trấn An Sơn " Lý Lâm Ảnh khẽ nhắc nhở người thiếu nữ còn đang tỉnh tỉnh mê mê bên cạnh.

" Oáp ~~~ đến nơi rồi à " Trần Vũ Hân mở mắt ngáp một cái, hai mắt mông lung mờ mờ, vẫn còn rất buồn ngủ đây.

Muốn ngủ tiếp !

Mà không được, còn nhiều việc phải làm lắm.

" Đi, đi tìm cái gì đó ăn sáng đi, rồi tính sau "

" Được "Lý Lâm Ảnh gật đầu, không có ý kiến.

Thế là cả đội xe chạy đến giữa trấn, chạy mãi thêm đoạn đường mới thấy một tiệm phở còn mở cửa.

Giới nghiêm thì giới nghiêm, nhưng lần này không nghiêm trọng cho lắm thế nên vẫn có vài quán ăn hay tiệm tạp hóa liều mạng già mở cửa buôn bán.

Nhưng chủ yếu vẫn là nơi đây cách cái hồ ma ám kia khá xa, nên cảnh sát cùng dân phòng mới mắt nhắm mắt mở cho qua, chứ nếu ở gần bên hồ thì đã sớm bị dẹp.

Năm chiếc xe, tổng cộng có gần ba mươi người, năm người ở lại trên xe, lát sẽ ăn sau, những người còn lại đi thẳng vào tiệm phở.

Tiệm phở vốn rất vắng vẻ, nhưng khi nhóm người bọn họ vừa vào lập tức kín hết chỗ, bà chủ phải từ trong nhà lấy thêm vào chồng ghế ra mới đủ chỗ ngồi.

" Ngài cố vấn ăn gì ? " Lý Lâm Ảnh đưa menu qua rồi hỏi.

" Phở tái đi, tô siêu lớn, thêm thịt gà, thêm một lon bò húc "

" Được "

Lý Lâm Ảnh gật đầu, rồi cũng tự gọi cho mình một tô phở nạm, cộng thêm một ly cà phê, nàng cần chút tỉnh táo.

Thức ăn lên bàn, sau ba phút.

Trần Vũ Hân cầm đũa gõ tô kêu lên. " Thêm một tô nữa, giống hệt lúc nãy "

Lại sau ba phút.

" Thêm một tô..."

Kế đó năm phút.

" Lại một tô "

Năm phút...



" Một tô..."

Lần thứ năm bưng tô phở ra bàn, bà chủ tiệm đ·ã c·hết lặng.

Con bé này là quái vật gì ? Ăn vậy sẽ không bể bụng sao, lỡ xảy ra chuyện gì...

Bà chủ bắt đầu thấy hơi rầu rồi.

"..."

Lý Lâm Ảnh đã quen thuộc, gặp hoài thì quen thôi, dù sao cũng là người mang theo sức mạnh siêu nhiên, ăn nhiều cũng chẳng có gì ghê gớm.

Còn tiền cơm ? Đây không phải vấn đề, q·uân đ·ội bao hết, Trần Vũ Hân có thể ăn đến mức q·uân đ·ội phá sản thì chỉ có thể nói nàng ta ghê gớm.

...

Ăn uống no đủ, Trần Vũ Hân dẫn người đi đến cái hồ ma ám, trong vòng một tuần đã có bảy người phải bỏ mạng ở đây rồi.

Lúc này ở xunh hồ bị phong tỏa nghiêm ngặt, lực lượng cơ động cùng cảnh sát vũ trang súng ống đầy đủ đứng khắp bờ hồ.

Lãnh đạo trên trấn cũng sớm có mặt ở đây, cẩn thận chờ đợi nhân vật lớn trong q·uân đ·ội đến.

Mặt trời treo ở trên đầu, ánh nắng chiếu xuống nhưng bọn họ lại thấy lạnh sống lưng, mặt hồ yên tĩnh, sâu thẫm không thấy đáy, như ẩn thứ gì đó kinh khủng.

Chờ một hồi, bọn hắn nhìn một đội binh sĩ vũ trang đầy đủ đi đến, dẫn đầu là một thiếu nữ tràn đấy sức sống, trong miệng ngậm một cây kẹo que hồng hồng.

Nhìn nàng rất trẻ tuổi, cũng rất non nớt nhưng mấy vị lãnh đạo không dám khinh thường chút nào, phía trên đã nhắc nhở từ sớm rồi, nhân vật ghê gớm đấy.

Thế là đại diện cho thị trấn bước ra chào hỏi " Ngài đây chắc là Trần cố vấn trưởng ? "

" Ừm " Trần Vũ Hân khẽ gật gù.

Cùng vài vị lãnh đạo thị trấn trò chuyện trong chốc lát, Trần Vũ Hân với Lý Lâm Ảnh đi đến sát bờ hồ.

Trần Vũ Hân ngồi xổm, đưa tay nhỏ đùa nghịch mặt nước, năm ngón tay thon dài khẽ lướt nhẹ, gợn ra từng cơn sóng nhỏ.

Tí tách...tí tách ~

Ngay lập tức, những văn tự kỳ lạ nhảy ra khỏi mặt nước, chui vào ngón tay nàng, chúng là những thứ mà mắt thường không thể nhìn thấy, chỉ có nàng mới nhìn tới được.

Vào thời điểm này nếu kẻ nào sở hữu đôi mắt nhìn xuyên thấu sẽ thấy trong đầu Trần Vũ Hân xuất hiện tám chữ kỳ dị, chúng quay quanh não bộ.

' Đi một ngày đàng, học một sàng khôn '

Đây chính là quy tắc.



Đúng theo nghĩa đen, chỉ cần đi khắp thế gian, nàng sẽ có được mọi tri thức mình muốn.

Vô số tri thức cùng tin tức điên cuồng lao vào đầu nàng, nếu đổi lại là một người khác rất có khả năng sẽ phát điên, một bộ não bình thường không thể chịu đựng được lượng thông tin khổng lồ đến mức đó.

" Đúng là ma da...nhưng không phải đột nhiên xuất hiện,...cái gì cũng có lí do của nó, không ngờ trên cái trấn nhỏ thế này lại có một con chó c·hết "

Trần Vũ Hân bình thản liếc mắt, nhìn qua đám người ở cách đó không xa, trừ mấy vị lãnh đạo ra còn có mấy cái doanh nhân, nhà giàu trên trấn.

Dựa vào tin tức trong hồ, nàng hiểu hết tất cả mọi chuyện.

Tám năm trước, một gia đình bốn người từ nơi xa đến đây du lịch bị hại c·hết chìm dưới đấy hồ, trong đó có hai chị em bị vấy bẩn rồi mới bị nhấn nước đến c·hết, nỗi oán hận kinh thiên tràn ngập lòng hồ.

Sau sự kiện ' Mặt Trăng Máu ' oán hận đã biến hai chị em đó thành ma quỷ, ở dưới đáy hồ trực chờ cơ hội, chỉ cần có người đến gần hồ nước sẽ kéo chân đối phương, rồi nhấn nước đến c·hết.

Lúc đầu cả hai không có ý thức rõ ràng, chỉ hành động g·iết chóc theo bản năng, nhưng sau khi g·iết vài người, hấp thu dương khí trong người n·ạn n·hân thì dần dần cả hai thức tỉnh ý thức, dù rất mơ hồ.

Thế là cuộc báo thù bắt đầu, Nguyễn Nam, n·ạn n·hân gần đây nhất cũng là con trai của kẻ chủ mưu năm xưa đã s·át h·ại gia đình hai chị em.

" Hơi đáng thương, nhưng oan có đầu nợ có chủ..." Trần Khả Hân bất đắc dĩ xoa trán, lầu bầu tự nói. " Các ngươi ra tay với người vô tội thì không đúng rồi, vẫn là lấp hồ đi "

Nàng suy đi tính lại một hồi vẫn cảm thấy cách tốt nhất là lấp hồ.

Ma da, loại ma quỷ này có sức chiến đấu rất mạnh khi ở dưới nước, muốn giải quyết chính diện không phải chuyện dễ, làm không cẩn thận sẽ hi sinh vài mạng người đấy.

" Phạm Hữu còn đang bận xử lí sự kiện Hà Bá ở miền bắc, nếu không là có thể kêu hắn đến đây giải quyết, nhưng thôi được rồi... "

Đã được ba tháng kể từ ngày mặt trăng quái dị xuất hiện, nàng dựa vào năng lực của mình tìm ra không ít kẻ may mắn thức tỉnh ' truyền thừa ' cũng lôi kéo bọn họ gia nhập vào Ban Cố Vấn.

Trong đám người đó tất nhiên sẽ có kẻ sở hữu khả năng chiến đấu dưới nước, nhưng ai bảo khắp nơi đều có sự kiên siêu nhiên chứ, muốn gọi tiếp viện cũng khó khăn.

Vẫn là có quá ít kẻ may mắn, sự kiện siêu nhiên lại có quá nhiều, q·uân đ·ội cũng phải phụ trách một bộ phận, nhưng người thường dù trải qua huấn luyện nhưng khi đối mặt siêu nhiên vẫn sẽ có t·hương v·ong nặng nề.

Không nghĩ đến thì thôi, càng nghĩ càng rối rắm.

" Lâm Ảnh " Trần Vũ Hân lắc đầu không suy nghĩ thêm nữa, khẽ gọi Lý Lâm Ảnh qua, để nàng ta cúi thấp người xuống, thì thầm vài câu.

Lý Lâm Ảnh gật đầy hiểu ý, quay vào trong giao nhiệm vụ cho mấy vị đồng đội, nàng cần ở bảo vệ Trần Vũ Hân nên không thể tự mình đi làm.

Rất nhanh thôi, trong đám người xuất hiện âm thanh quát mắng khó nghe, cảnh sát kết hợp với q·uân đ·ội bắt người.

" Mấy người muốn làm gì ?"

" Buông ra !! "

" Ngồi yên ! "

Cạch !

Còng số tám rơi xuống, không khí yên tĩnh ngay.

Một nhà bốn mạng người, kẻ chủ mưu cùng những tên tham gia trực tiếp sẽ phải ở sau song sắt cho đến cuối đời, ai cũng không cứu được, Trần Vũ Hân dám đứng ra đảm bảo.