Chương 8: Đại đội tăng thiết giáp
Pằng —
Xẹt ~
Một viên đạn xẹt qua trong không khí lao thẳng vào mặt hồ, kế đó...
Uỳnh — — — !!!
Sau một cú nổ thật lớn, nước bắn tung tóe, rất rõ ràng, một khẩu súng ngắn bình thường không thể tạo ra uy lực đáng sợ đến cỡ này được.
Bắn một phát đạn, Trần Vũ Hân thu súng về, mặc kệ ánh nhìn phán xét của mấy người bị xối ướt nhẹp ở xung quanh.
Cố nhịn cười ra tiếng, Trần Khả Hân rời khỏi bờ hồ, đi ngang qua người Lý Lâm Ảnh, nhỏ giọng dặn dò nàng." Ta đã đưa ra phương án xử lí, kế đó do ngươi giá·m s·át thực hiện đi, chúng ta sẽ ở lại thị trấn một khoảng thời gian ngắn "
Ở yên trên trấn vẫn rất an toàn, không cần Lý Lâm Ảnh phải ở bên cạnh suốt ngày.
" Chắc chắn hoàn thành nhiệm vụ " Lý Lâm Ảnh gật đầu đáp lời.
Lấp hồ, đây là công trình lớn, dù cái hồ này khá nhỏ nhưng cũng không phải trong thời gian ngắn có thể giải quyết xong.
Chuyện chuyên nghiệp cần người có chuyên môn ra tay, Lý Lâm Ảnh cần tìm một công ty chuyên xử lí việc này, còn nàng chỉ cần đứng ra giá·m s·át là được.
...
Cho Lý Lâm Ảnh ở lại trên trấn giá·m s·át công trình lấp hồ, Trần Vũ Hân mang theo hai đội binh sĩ cùng hai chiếc xe bọc thép rời đi.
Mục tiêu của nàng nằm bên ngoài thị trấn, rõ ràng chỉ cách thị trấn chưa đến mười phút đi xe nhưng còn phải dò đường nữa, thế là cả đám trợn tròn mắt chạy loay quanh gần hai tiếng mới tìm đến cửa một căn nhà màu xanh có hai tầng lầu.
Phía ngoài căn nhà có một lớp hàng rào lưới thép, trên đó có chi chít quả đỏ đỏ, nhìn kỹ lại hóa ra là cà chua, lưới thép được lợi dụng để leo giàng rau củ, rất thuận tiện ít, nếu lười đi chợ có thể ra hái vào sử dụng.
Lúc này ở phía sau hàng rào có khói bốc lên nghi ngút, mùi thơm theo gió bay vào trong xe bọc thép.
" Thơm quá, đây là đang nướng thịt à " Trần Vũ Hân thò đầu ra cửa sổ xe, muốn nhìn vào bên trong nhưng đáng tiếc giàng cà chua đã che khuất hết tầm nhìn.
Thế là Trần Vũ Hân mở cửa rồi nhảy xuống xe, nhìn thấy mấy vị binh sĩ muốn xuống theo nàng lập tức cản lại.
" Không cần thết "
" Các ngươi ở lại, một mình ta đi vào là đủ rồi "
Nói xong nàng đi đến trước cổng, cửa không khóa nên rất tự nhiên mở chốt đi vào trong.
Còn về vấn đề an toàn ? Không có gì phải lo lắng quá mức, tin tức cho thấy ở quanh đây không có nguy hiểm tiềm ẩn, chỉ có một kẻ rất đáng sợ đang nướng thịt mà thôi.
" Làm sao đây ? "
Các binh sĩ ở trên xe liếc nhau một cái, lại nhìn về phía đội phó.
Đội phó đội hộ tống là Trần Huỳnh, bề ngoài là một ông chú tầm bốn mươi tuổi, khí chất trầm ổn, kinh nghiệm tác chiến phong phú, từng tham gia nhiều chiến dịch sinh tử.
Hắn suy nghĩ giây lát rồi cắn răng cho mọi người xuống xe, chia một đội hai người, bảo vệ quanh căn nhà.
Dù cho làm vậy rất có thể là trái lệnh, nhưng Trần Vũ Hân để bọn họ ở bên ngoài chứ không bắt nhất định phải ở trên xe.
Nên chắc không phải trái lệnh đâu, miễn cưỡng có thể xem như vậy.
Trần Huỳnh cùng hai đồng đội canh gác ở cổng, cảnh giác quan sát xung quanh.
Không cảnh giác không được, Trần Vũ Hân là một nhân vật vô cùng quan trọng, dù cả đội có hi sinh ở đây cũng nhất định bảo phải vệ con bé không chịu một vết xước nào.
...
Trần Vũ Hân rất tự nhiên đi vào sân trước, sau đó lượn một vòng chạy ra sau nhà, bên ngoài đã thơm rồi bên trong càng thơm hơn.
Nghĩ đến chuyện đã trôi qua hơn hai giờ kể từ khi ăn sáng, nàng đột nhiên thấy đói bụng.
Ui nha !
Lại đói rồi, cũng tại sáng ăn ít quá, mới năm tô chữ mấy !
Hừ hừ ~
Trần Vũ Hân tức giận thở phì phò, âm thầm oán trách mình ăn quá ít, cớ sao lại từ bỏ tiệm phở sớm đến vậy cơ chứ.
Đi thêm vào bước, nàng tiến vào mảnh vườn nhỏ sau nhà.
Ở đây có một phần đất được xới thành nhiều luống nhỏ, trên đó trông đủ thứ rau củ, từ rau ngót rau má, bắp cải, cho đến các loại gia vị nguyên liệu như hành lá, sả ớt,...Ai có được cái này là chả cần đi chợ mua rau luôn á.
Tại một góc khác có một bộ ghế đá, phía trên phủ một lớp bạt để tránh mưa nắng.
Trần Vũ Hân nhìn quanh một vòng, rồi nhìn xuống.
Cạnh ghế đá là một thanh niên mặc đồ thường ngày, quần cục đến gối, kết hợp áo phông đen ngắn tay để lộ ra bắp chân bắp tay vô cùng săn chắc.
Đây tuyệt đối không phải cơ bắp to đến quái lạ do tập gym, có lẽ không lớn bằng nhưng vô cùng điêu luyện.
Người thanh niên tạm thời không chú ý đến nàng, vẫn đang tập chúng vào cái vỉ nướng ở trước người, trên đó nằm mười mấy cái xiên thịt.
Ở cạnh chân còn có một đĩa cá lóc cùng cá đuôi hồng đã nướng chín, và đang lan tỏa mùi thơm phức đặc trưng.
Người thanh niên này rõ ràng chính là Hồ Vũ, hắn nhìn thấy hai cái chân nhỏ nhỏ trắng trắng ở cách đó không xa,
nghi ngờ ngẩng đầu lên liền thấy một thiếu nữ đáng yêu động lòng người đang nhìn chằm chằm mình.
Suy nghĩ vài giây, vẫn không nhận ra đây là ai, thuận miệng hỏi. " Nhóc là ai vậy ? "
" Tiểu nữ Trần Vũ Hân, chỉ vừa đi ngang qua đây, không biết vị đại hiệp đây có thể cho tiểu nữ...ăn cùng không ? "
"..."
" ??? " Hồ Vũ nhăn mặt trầm tư, trên đầu hiện ra vài cái dấu chấm hỏi to tổ bố.
Emmmm...
Con bé này...bị nhiễm phim võ hiệp tàu chăng ?
...
...
...
Tỉnh Tuyên Quang.
Trong một mảnh rừng nằm cạnh hồ Na Hang, nơi được ví là ' vịnh Hạ Long trên cạn '
Một đại đội tăng thiết giáp đang đóng quân ở đây, cả chục chiếc xe tăng hướng mũi pháo thẳng về phía rừng rậm như đang muốn chặn đánh thứ gì đó.
Một lính liên lạc ở trong xe chỉ huy đột ngột thay đổi sắc mặt, lập tức thông báo tin khẩn cấp cho chỉ huy đại đội, cũng là người có quân hàm đại úy.
" Báo cáo, không tốt, Phùng Võ nói sẽ tự ra tay g·iết địch, không cần viện trợ từ chúng ta "
" Cái gì ? " Chỉ huy đại đội có kinh nghiệm già dặn cũng suýt nữa không khống chế biểu cảm nồi, vội hỏi thăm tình hình. " Phùng Võ đâu rồi, đưa bộ đàm đây ta sẽ tự nói chuyện với hắn "
" Không được " Lính liên lạc bất đắc dĩ lắc đầu. " Phùng Võ cắt tín hiệu rồi, không liên lạc lại được "
Sắc mặt chỉ huy đại đội lập tức hóa thành màu đen, chỉ thua đáy nồi, một đấm va vào cửa xe, thiếu chút nữa đã chửi thề. " Đồ điên, không phải đã thống nhất kế hoạch tác chiến rồi sao ? "
Dựa theo kế hoạch do cố vấn trưởng Trần Vũ Hân vạch ra, Phùng Võ chỉ cần dựa vào năng lực của mình dụ ma cọp lộ mặt ra là đủ.
Đến thời điểm đó Phùng Võ phải lập tức rút lui, sau khi hắn lui khỏi khu vực nguy hiểm thì đại đội không quân cùng đại đội pháo binh sẽ ra tay.
Dùng hỏa lực hạng nặng đ·ánh c·hết tất cả quỷ trành, cuối cùng dùng v·ũ k·hí siêu nhiên đ·ánh c·hết ma cọp, vậy mà bây giờ tên Phùng Võ đó định đơn đấu cả đám Ma Cọp với quỷ trành ?
Thiểu năng hay gì !
Chỉ huy đại đội suy nghĩ vài giây rồi nói " Nhanh, lập tức liên lạc với ngài cố vấn trưởng"
...
Trong lúc chỉ huy đại đội còn bối rối, kẻ cầm đầu phá hủy kế hoạch đang chạy nhanh, dễ dàng lướt qua các tán cây.
Đó là một tên thanh niên tầm mười tám mười chín tuổi, cầm trong tay một một giáo nhọn hoắc nhốm máu, trạng thái của hắn không được tốt lắm, khuôn mặt trắng bệch, bên hông có một vết cào sâu hoắm đẫm máu.
Hắn chính là Phùng Võ, vốn rất tự tin, ảo tưởng mình có thể đơn đấu g·iết c·hết ma cọp, nhưng thực tế lại quá khác so với tưởng tượng.