Chương 9: Phùng Võ vs Ma Cọp
Hắn chỉ vừa cắt đứt tín hiệu liên lạc với bên đại đội thì bất ngờ bị ma cọp đánh lén.
Nó như quỷ mị, nhảy ra từ một đám khói đen tanh hôi, và vô cùng nhanh nhẹn, Phùng Võ bị một vuốt vồ trúng, suýt nữa đã bị cắt ngang hông, nếu không phải nhanh chân chạy mất thì giờ đây phải nhờ q·uân đ·ội lo hậu sự rồi.
" Hộc hộc...lần này chơi ngu rồi "
Không ngờ ta một đời ' báo thủ ' mười tám năm đầu báo gia đình hàng xóm, giờ đây sau mười tám tuổi nâng cấp thêm một bậc, báo cả q·uân đ·ội, hỏng hết cả kế hoạch tác chiến.
Hắn tựa người trên một thân cây to thở dốc, tự mình chửi mình, cũng định nghỉ ngơi chốc lát nhưng kẻ địch há sẽ cho phép ?
Lúc này từ bốn phương tám hướng xuất hiện hàng chục con ma trành mặt xanh nanh vàng hung hăng nhào đến, muốn gặm con mồi ngon ở trước mắt.
Rống !!!
Gào !!!
Ma trành là linh hồn của những n·ạn n·hân xui xẻo bị ma cọp nuốt, những linh hồn đau khổ này sẽ vĩnh viễn đi theo ma cọp và giúp nó tìm kiếm con mồi.
Dựa theo những gì dân gian truyền miệng, ma trành chỉ cần tìm người thế mạng là có thể siêu thoát, nhưng con ma cọp này quá ác độc, dù cho ngươi có tìm được nhiều con mồi hơn nữa nó sẽ cũng không tha.
Thế nên khó mà nói rõ rốt cuộc trong khu rừng này ẩn chứa bao nhiêu con ma trành.
Chúng kết thành bầy làm hại một phương, đó cũng là lí do tại sao thành viên Ban Cố Vấn cùng q·uân đ·ội có mặt tại đây.
" Lại nữa "
Bị chặn đường, Phùng Võ vung mạnh giáo thép, sau một tiếng vụt, vài con quỷ trành bị đập bay.
Về lí thuyết quỷ trành tồn tại ở dạng linh hồn, không có thực thể nên sẽ gần như không nhận sát thương vật lí, cho dù nhận cũng sẽ rất ít ỏi, nhưng Phùng Võ có truyền thừa, trong thân thể mang theo sức mạnh siêu nhiên nên có thể gây ra trăm phần trăm sát thương.
Một con lại một con b·ị đ·ánh bay, số nhỏ xui xẻo thì b·ị đ·âm xuyên, nát thành từng mảnh khói đen, linh hồn vỡ vụn hồn bay phách tán.
Phùng Võ rất hung mãnh, nhưng quỷ trành càng ngày càng đông, chưa gì mà trong phạm vi trăm mét xung quanh hắn đã có hơn năm chục khuôn mặt mặt xanh nanh vàng.
Không ổn !
Phùng Võ cảm nhận mùi vị c·hết chóc, một khi không cẩn thận, rất có thể hắn sẽ phải bỏ mạng ở đây.
Đáng ghét ! Lúc nãy ma cọp đụng quá mạnh, làm rớt dụng cụ liên lạc, nếu không có thể liên hệ với q·uân đ·ội yêu cầu tiếp viện.
" Không thể kéo dài thời gian thêm nữa, phải phá vòng vây ! "
Phùng Võ không do dự, cầm giáo lao lao như điên về một hướng.
Gặp quỷ trành là vung giáo, cố sức lao nhanh, dù cho có bị móng quỷ hay nanh độc đánh vào người cũng mặc kệ, chút v·ết t·hương này còn chưa đủ để g·iết hắn trong thời gian ngắn.
" Sắp rồi, còn sáu con "
Phùng Võ g·iết đỏ cả mắt, trước mặt chỉ còn vài con quỷ trành cản đường.
Hắn vừa định động thủ thì chợt một cơn gió tanh tưởi đập thẳng vào mặt, ngay lập tức trái tim Phùng Võ như ngừng lại, lông tóc dựng đứng.
Vù !!!
Lá cây bay tá lả, một đám khói đen tanh tưởi đập thẳng vào người Phùng Võ, không cho con mồi thời gian phản ứng, một bộ móng vuốt đập ra nhanh như chớp.
Coong !!!!!
Phốc !
Bộ móng sắt nhọn va phải thân giáo thép.
Phùng Võ như miếng giẻ lau nhà bị quất bay, rớt ra xa, và đúng là miếng giẻ lau thật, đợi đến khi rớt xuống mặt đất chỉ còn lại một cái áo đầy vết rách, bên trong là một ít rơm rạ cùng đất cát, chân tay và đầu cũng được tết lên từ rơm rạ.
Đây rõ ràng là một con bù nhìn rơm, còn Phùng Võ đã sớm né qua chỗ khác.
" Gừ ? "
Con cọp cao đến ba mét, to bằng chiếc bọc thép xuất hiện trong lớp khói đen, thấy con mồi chạy mất lập tức phẫn nộ ngửa mặt lên gầm thét.
Gào — — — !!!!!
Gần trăm con quỷ trành gầm gú như phát điên, cùng lúc đuổi về một phía, đây rõ ràng là hướng nơi đóng quân của đại đội tăng thiết giáp.
...
" Liên lạc được chưa ? " Chỉ huy đại đội nghi ngờ nhìn qua lính của mình, sao chờ nãy giờ còn chưa thấy gì.
Lính liên lạc cùng một lính thông tin đang cắm đầu loay hoay máy tính, lúc này báo cáo. " Chỉ huy, liên lạc bị nhiễu "
" Tín hiệu ngày càng kém, tình trạng xấu đang tăng lên "
Chỉ huy đại đội vừa định nói gì thì....
" Gào !!!! "
Sau tiếng gầm thét vang trời vừa rồi, ngay lập tức có lính trinh sát truyền tin tức về. " Báo cáo, rất nhiều quỷ trành đang xông về hướng này, sẽ đến ranh giới rừng trong vòng bốn phút...a ? Phùng Võ cũng đang chạy về đây, kẻ địch ở ngay sau lưng hắn "
" Hô ~ " Chỉ huy đại đội nhanh chóng tiêu hóa tin tình báo, cấp tốc cầm bộ đàm đưa ra mệnh lệnh.
" Các tiểu đội trinh sát hỗ trợ Phùng Võ rút lui về nơi đóng quân..."
" Xe tăng thiết giáp nghe lệnh, nhắm chuẩn cánh rừng phía bắc, chuẩn bị khai hỏa "
" Đội pháo binh chuẩn bị viện trợ hỏa lực..."
" Không quân chờ lệnh, kẻ địch chính vẫn chưa xuất hiện "
Một loạt các mệnh lệnh được phát ra, chỉ huy đại đội đưa mắt quan sát màn hình, đây là hình ảnh trực tiếp từ U·AV trinh thám quân dụng, rồi lại nhìn thoáng qua màn hình ảnh nhiệt nhưng trên đó chẳng có gì cả, linh hồn thì làm quái gì có thân nhiệt mà đo.
Chỉ huy đại đội hít một hơi thật sâu, âm thầm cảm thán. " Ma quỷ...thật khó đối phó "
Sau hơn ba phút, một bóng dáng tơi tả xuất hiện trong hình ảnh từ máy bay trinh sát không người lái U·AV.
Là Phùng Võ.
Khoảng cách giữa hắn với đội hình xe tăng còn tầm một trăm năm mươi mét, nhưng chỉ trong chớp mắt hắn đột ngột biến mất.
Chỉ huy đại đội hoa mắt trong giây lát, sau đó Phùng Võ đã xuất hiện và ngã gục ngay bên cạnh một chiếc xe tăng, một trăm năm mươi mét chỉ trong chớp mắt.
Còn ở vị trí cũ ?
Chỉ còn lại một con người bù nhìn bằng rơm rạ, đất cát.
Đàn quỷ trành không thấy con mồi, lập tức quay xe, chuyển mục tiêu sang đại đội đang đóng quân, như quỷ khóc sói gào lao nhanh về hướng này.
Lúc này ở ngoài, hai binh sĩ cùng một quân y chạy nhanh về phía Phùng Võ, quân y ngồi xổm xuống, nhanh chóng kiểm tra.
" Vẫn còn thở, nhanh, nhanh khiêng hắn rút lui "
Hai nam binh nhanh tay khiêng Phùng Võ lui về hậu phương, quân y theo sau cẩn thận kiểm tra.
Chỉ huy đại đội nhìn thoáng qua, sắc mặt hơi đen, lại lắc đầu, tiếp tục nhìn về phía cánh rừng, mơ hồ có thể thấy từng con từng con quỷ trành mặt xanh nanh vàng xông tới.
Chờ chút
Chờ...
Một chút nữa...
Ranh giới cánh rừng !
" Khai hỏa ! " Chỉ huy đại đội cầm bộ đàm quát lớn.
" Nhắc lại, lập tức khai hỏa "
Ngay tức khắc...
Uỳnh —
Uỳnh —
Uỳnh —
Tức khắc, ánh lửa dấy lên.
Một phần rừng rậm to lớn bị san bằng.
Khói lửa ngập trời.
...
...
...
...
" Khà khà "
Nhìn Hồ Vũ ngồi ghế đá gặm cá lóc nướng, lại nốc một lon bia Saigon,Trần Vũ Hân cười ra tiếng heo kêu, vẻ mặt vô cùng nham hiểm, thiếu chút chảy nước miếng.
???
Bị khùng !
Hồ Vũ nhăn mặt, cá nướng vào miệng thấykhông ngon miệng, trong lòng nhỏ giọng mắng mỏ.
Nàng trông ngu ngu, nhưng trong mắt Trần Vũ Hân lúc này Hồ Vũ rất đẹp trai, nàng thấy vô số tin tức liên tục nhảy ra trên đầu hắn.
Phòng ngự + 999...999
Phòng ngự + 999...999
Né tránh + 999...999
Né tránh + 999...999
" Ực " Hồ Vũ gặm hết con cá cuối cùng, cầm khăn giấy lau miệng.
Ăn xong.
Phòng ngự - 999...999
Phòng ngự - 999...999
Né tránh - 999...999
Né tránh - 999...999
"..."
Trần Vũ Hân: (._.") ?
" Sao ngươi không ăn nữa ? " Nàng rầu rĩ không vui hỏi Hồ Vũ.
Ta còn chưa thu thập tin tức xong mà, ngươi ngừng ăn là thế nào nha ? Thật quá đáng lắm luôn á !
" Ăn cái gì ? Hốc xương cá hay gặm luôn cái bàn ? " Hồ Vũ trợn mắt nhìn nàng, rồi lại nhìn về mặt bàn.
Đĩa của hắn chỉ có một bộ xương, cùng ba xiên thịt, còn đĩa của Trần Vũ Hân thì sao, bốn bộ xương cá cùng hơn hai chục cái xiên thịt !
Tự dưng chui ở đâu ra ăn chực, nếu không phải nhìn nàng là con nít...nếu không phải nhìn thấy ngoài cửa có một đống binh lính trang bị đến tận răng thì Hồ Vũ đã ném nàng ra bên ngoài chơi với mặt đường xi măng rồi.