Chương 21 : Trường Kỳ Nhiệm Vụ.
Giải quyết Doãn Tam Hùng xong, Trần Trường Xuân đi ra chính sảnh, hướng về đình viện Lý gia sải bước.
Chưa bước vào sân, Trần Trường Xuân liền nghe được âm thanh đao kiếm giao nhau vang lên, không khỏi lắc đầu mĩm cười thầm nghĩ.
Nãy giờ vẫn chưa đánh xong ?
Hai tiểu tử thúi này cũng thật chịu đánh nha.
Bước vào đình viện nhìn giữa sân, Trần Vân Phong, Trần Vân Vũ phối hợp, một thủ một công, đè đánh một tên thanh niên tử y, mỗi lần tên này có ý bức ra rời đi liền bị Trần Vân Phong cản lại, Trần Vân Vũ xuất kiếm chém tới, khiến hắn không thể không đón đỡ.
Trần Trường Xuân mĩm cười nhẹ gật đầu, nhưng rất nhanh sắc mặt hắn đã biến thành phiền muộn, chau mày suy tư.
Bây giờ bưng nhà chạy trốn, nhưng phải chạy đi đâu ?
Mặc dù Doãn gia ở trong hàng ngũ Tiên Thiên gia tộc thực lực chẳng cao được bao nhiêu, nhưng dù sao cũng là Tiên Thiên gia tộc, tai mắt rất nhiều.
Ta dẫn theo vợ con có thể trốn thoát sao ?
Phải làm sao ...
Không nghĩ, không nghĩ, cùng lắm ta dắt theo vợ con lưu lạc thiên nhạc mấy tháng, đợi đến đột phá Tiên Thiên Cảnh trở về cũng không muộn.
Ta cũng không tin bọn hắn còn chạy theo ta vào núi rừng t·ruy s·át.
...
Trần Trường Xuân nghĩ đến nghĩ đi đã có ba cái kế sách, thứ nhất chính là đem đan phương giao Bách Thảo Các đổi bình an, thứ hai chính là giao đan phương cho Doãn gia cầu hắn tha một mạng, thứ ba mang theo đan phương tìm chổ nương tựa, nhưng ba cái cách này đều là dựa vào người khác để thở, để sống.
Sinh tử trong tay người khác, Trần Trường Xuân hắn làm sao đi làm chuyện này ? Lại nói hắn thân là nhất gia chi chủ, lại đi dẫn vợ con cả nhà đi làm chó người khác ?
Đến c·hết xuống dưới gặp phụ mẫu, mặt mũi đề đâu ?
Với lại, hắn thân mang hệ thống cần thiết phải làm như vậy sao ?
Cho nên chỉ có cách bưng nhà bỏ chạy sau đó quay về báo thù mới là khả thi nhất, phù hợp tâm ý hắn nhất.
...
Đã có chủ ý, Trần Trường Xuân cũng không có tâm tình ở lại chổ này, hai tiểu tử luyện tay nãy giờ cũng đủ.
Trần Trường Xuân chuẩn bị đi đến giải quyết thanh niên tử y, nhưng ngay lúc này.
Trần Vân Phong, Trần Vân Vũ đã phối hợp với nhau thành công chém đầu đối thủ, mà tên thanh niên tử y này vừa ngã xuống, trong đầu Trần Trường Xuân liền vang lên thanh âm băng lãnh của hệ thống.
[ Chúc Mừng Kí Chủ, Hoàn Thành Nhiệm Vụ Ẩn Tàng, Thành Công Kích Hoạt Nhiệm Vụ Trường Kỳ : Diệt Tộc. ]
[ Ban Thưởng : Một Tấm Đê Cấp Tu Vi Phù, Toàn Tộc Tư Chất Tăng Nhất Cấp, Mười Điểm Khí Vận.]
Nghe được thanh âm không chút cảm tình này, Trần Trường Xuân tựa như khúc gỗ đứng yên tại chổ, nội tâm giơ ngón cái cuồng hỉ kích động hô to :
" Chó hệ thống, à không, hệ thống huynh ngươi đến ban thưởng cũng quá đúng lúc nha! Đúng là tối cường hệ thống, chưa bao giờ làm kí chủ thất vọng, Thống Huynh thật sự quá tốt, ta thật sự là ngưỡng mộ Thống huynh như là thao thao giang thuỷ liên miên bất tuyệt..."
[ Không cần phải như vậy, bổn hệ thống chỉ là theo lệ ban thưởng, kí chủ nịnh cũng không được tặng thêm, khỏi nịnh !. ]
" Đúng, Đúng, Thống huynh nói gì cũng đúng. Đúng rồi đâu ?"
[ Cái gì đâu ? ]
" Tu Vi Phù"
[ Trong kho, có phải ngay lập tức nhận lấy]
" Đương nhiên, nhận lấy."
Trần Trường Xuân vừa dứt lời, một lá bùa liền xuất hiện nằm gọn trong tay hắn, cảm nhận được lá bùa trong tay, Trần Trường Xuân nội tâm buông lỏng thở ra một hơi.
Cuối cùng nguy cơ đã có thể giải quyết, chỉ cần hắn bóp nát lá bùa ngồi xuống chuyển hoá Hậu Thiên Chân Khí thành Tiên Thiên Chân Khí, liền trở thành một tên võ giả Tiên Thiên Cảnh, đến lúc đó hắn cần gì phải sợ thiếu tộc trưởng của Doãn gia!
Nếu hắn dám tới ...
Hừ, hừ..
Tới là đánh, đụng là trụng.
Trần Trường Xuân nghĩ đến đây hừ lạnh hai cái. Nhìn giao diện ảo trước mặt, đôi mắt chăm chú vào cột nhiệm vụ trường kỳ diệt tộc, hai mắt từ từ loé sáng, nhìn về phía Nguyễn gia, trong lòng thì thầm :
" Thống huynh, nếu giờ ta diệt Nguyễn gia cũng được phần thưởng phải không ?"
[ Không, bởi vì kí chủ đã diệt Hậu Thiên gia tộc Lý gia thành công kích hoạt nhiệm vụ trường kỳ, đã nhận được ban thưởng. ]
[ Cho nên, nếu muốn nhận phần thưởng cần phải diệt Tiên Thiên gia tộc, mới có thể nhận được ban thưởng mới.]
" Tức là ta mỗi diệt một tộc, lần tiếp theo cần phải diệt gia tộc có thực cao hơn gia tộc vừa diệt, hoặc là nói đẳng cấp cao hơn gia tộc vừa diệt mới có phần thưởng đúng không ?"
[ Đúng vậy ]
" Sao ngay từ đầu không nói như vậy đi, ta cũng không cần phải hỏi lại như vậy."
[ Bổn hệ thống được thiết lập để nói như vậy, kí chủ không đồng ý hay có ý kiến cảm thấy khó chịu, thì... cũng phải chịu khó chịu !]
Trần Trường Xuân nghe được lời này không khỏi ngây người.
cái gì là cũng phải chịu khó chịu ?
Là chịu khó chịu hay là khó chịu khó, hay chịu khó chịu...hay là..ý tứ là...
Mẹ kiếp hư đầu, không nghĩ không nghĩ.
Nói năng còn lủng củng như vậy cũng không biết là khứa nào thiết lập...
...
Ngay lúc Trần Trường Xuân đứng ngây người, suy nghĩ linh tinh, Trần Vân Phong đã thu thập xong chiến lợi phẩm, thấy phụ thân ánh mắt mơ màng, không biết đang nghĩ gì, Trần Vân Phong lại gần hắn đẩy nhẹ một cái, tò mò hỏi :
" Phụ thân ngươi đang nghĩ gì vậy, kế tiếp chúng ta đi Nguyễn gia phải không phụ thân ?"
" Không có gì, đúng vậy, nhưng bây giờ ta phải đột phá, hai ngươi giúp ta hộ pháp một lát, tối về ta cho các ngươi một cái lẩu bò."
Trần Trường Xuân gật đầu mĩm cười đáp lời.
" Tốt, Tốt, phụ thân cứ yên tâm giao cho ta cùng ca ca, chỉ cần chúng ta còn sống sẽ không cho ai quấy rầy phụ thân."
Trần Trường Xuân vừa dứt lời, ở một bên Trần Vân Vũ nghe có đồ ăn liền nuốt nước bọt, gật đầu như gà mổ thóc, vỗ vỗ lồng ngực cam đoan.
Trần Trường Xuân nhìn bộ dạng ham ăn của hắn không khỏi bật cười thành tiếng gật đầu, nói một tiếng tốt, liền quay người đi tìm một gian phòng, Trần Vân Phong, Trần Vân Vũ cũng ngay lập tức theo đuôi.
Đi đến một gian phòng gần đó, Trần Vân Phong, Trần Vân Vũ, dừng lại trước cửa, sắc mặt nghiêm túc ngó đông ngó tây, một bộ hộ vệ chuyên nghiệp, nhưng trong ánh mắt khuôn mặt của bọn hắn cũng hiện lên vẻ hưng phấn không thể che dấu.
Trần Trường Xuân mặc dù không thể đọc được suy nghĩ của bọn hắn, nhưng hắn vẫn đoán được, chín thành là hai tiểu tử thúi này lần đầu giúp phụ thân hộ pháp, cảm thấy mới lạ nghĩ mình đã trưởng thành được phụ thân phó thác nhiệm vụ, nên mới như vậy.
Dù sao bọn hắn chỉ mười ba tuổi mà thôi, tuy là ở thế giới này mười ba mười bốn cũng xem như đã lớn, có thể phụ giúp gia đình rồi. Nhưng có tâm tính của một đứa trể là chuyện hiển nhiên, cho nên được phụ thân công nhận giao cho trách nhiệm, dạng này cũng chẳng khác tâm tình của những " đứa nhóc" khi đạt thành tựu đầu tiên trong đời, như là lần đầu tự tay kiếm ra tiền chẳng hạn, do đó bọn hắn hưng phấn như vậy cũng là điều dễ hiểu.
Nghĩ đến đây, Trần Trường Xuân cũng không khỏi mĩm cười, xoa đầu bọn hắn một cái, rồi bước vào gian phòng, ngồi lên giường khoanh chân lại hai mắt khép hờ.