Chương 55 : Trớ Chú.
Hai trăm năm đại thù, mắt thấy có cơ hội trả thù rửa hận Trần Anh tự nhiên kích động khó kìm, hắn ngay lập tức lên đường tìm cừu nhân báo thù diệt tộc.
Trải qua một phen tìm hiểu, biết được nơi kẻ thù ẩn nấp, hắn liền lên đường chuẩn bị đồ sát cả tộc cừu nhân giải đi hận thù.
Nhưng mọi chuyện cũng không đơn giản như hắn tưởng, tuỳ tiện chém g·iết toàn tộc cừu nhân.
Khi mới đến nơi hắn liền phát hiện tu sĩ Nguyên Anh đại chiến với nhau, hắn chỉ có thể đứng nơi xa quan sát trận chiến, hai vị đại tu đánh ba ngày ba đêm, cả toà đại sơn đều bị bọn hắn đánh cho vỡ nát thành từng phần.
Tuy nhiên, đến đây bọn hắn đánh cũng đã mệt rã rời, đã đến tình trạng đèn cạn dầu, Trần Anh mắt thấy cảnh này tự nhiên là kích động rồi. Hắn ngay lập tức lao thân vào ổ địch điên cuồng đồ sát, đại tộc gần một vạn người đều bị hắn g·iết cái sạch sẽ vô tồn.
Có thể nói người ngoài nhìn vào hắn chẳng khác gì đại ma đầu.
Ngay lúc Trần Anh giải lòng hận thù thì một bên khác, hai vị tu sĩ kia rốt cuộc phân thắng bại, cuộc chiến của bọn hắn kết thúc nhưng lại mang đến một tin xấu cho Trần Anh. Chính là người t·ử t·rận là địch nhân của cừu nhân hắn.
Một Kim Đan Chân Nhân làm sao địch lại Nguyên Anh Chân Quân ?
Cho dù gã tu sĩ Nguyên Anh này đến tình trạng đèn cạn dầu cũng vậy.
Chỉ vài ba hiệp Trần Anh liền b·ị đ·ánh đến người đầy v·ết t·hương phải tháo chạy trối c·hết.
Mặc dù cuối cùng Trần Anh thoát thân được khỏi t·ruy s·át của vị tu sĩ Nguyên Anh, nhưng mà hắn đã g·iết quá nhiều tộc nhân của gã tu sĩ Nguyên Anh, hắn làm sao có thể tha cho Trần Anh.
Thế là vị tu sĩ Nguyên Anh này thi triển thần thông, trú yếm hắn.
Ban đầu Trần Anh cũng không phát hiện gì, nhưng sau một thời gian bế quan dưỡng thương hắn liền phát hiện tình trạng càng ngày càng hỏng.
Vết thương không lành ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng.
Trải qua một phen kiểm tra tình huống thân thể hắn biết bản thân đã trúng Trớ Chú, chỉ có điều biết rõ thì sao ? Hắn cũng không biết cách giải.
Thêm nữa, dùng tu vi của hắn cũng không thể giải được trớ chú của tu sĩ Nguyên Anh.
Tuy nhiên, mặc dù không biết cách giải, nhưng hắn cũng biết muốn trớ chú một người nếu như không đủ thông tin, như tên tuổi kẻ trớ chú chắc chắn sẽ tốn rất nhiều thọ nguyên để thi pháp.
Vừa đúng lúc khi báo thù Trần Anh cũng chưa từng lộ danh tính, cho nên dù có người còn sống sót sau trận đồ sát của hắn cũng sẽ không có một ai biết tên thật của hắn, vậy thì kẻ thi pháp trớ chú thọ nguyên tiêu hao sẽ càng lớn.
Mang theo ý nghĩ như vậy, Trần Anh cảm thấy cứ vậy c·hết cũng không phải là chuyện không thể chấp nhận. dù sao kẻ thi pháp đối phó mình cũng chẳng thể sống lâu, lại thêm đại thù đã được báo.
Mặc dù vẫn chưa truy cầu cảnh giới càng cao, trùng kiến lại gia tộc có chút tiếc nuối nhưng không sao, chỉ cần đại thù được báo là được.
...
Nhìn xong những dòng chữ cuối, Trần Trường Xuân đóng lại quyển thư tịch, ánh mắt hiện lên vẻ quái dị, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, hắn lắc đầu một cái, nhìn lò luyện đan trước mặt thầm nói :
" Hệ Thống, ngươi có thể thu cái đan lô này vào không gian không ? "
[ Có Thể. ]
Hệ thống dứt lời, đỉnh lô liền biến mất, Trần Trường Xuân hài lòng gật đầu, quay đầu nhìn túi nhỏ dưới đất, cúi người nhặt lên :
" Hệ Thống cái túi này có phải túi trữ vật không ?"
[ Đúng Vậy. ]
...
Có thứ túi này, về sau ta cũng không cần lo lắng bí mật của mình bị phát hiện.
Trần gia chủ mĩm cười lẫm bẩm bỏ túi trữ vật vào người, đồng thời thu tất cả thư tịch vào không gian trữ vật hệ thống.
Quét mắt nhìn quanh sơn động u ám này một vòng, Trần Trường Xuân ngay tại thạch đài đào ra một cái hố, sau đó chôn hài cốt chủ nhân nơi này Trần Anh vào, bái bái vài cái.
Đã lấy đồ vật của người ta, Trần Trường Xuân cũng không ngại chôn cất giùm người, dù sao đây là chuyện đơn giản nhất cần làm, cũng không thể nào lấy hết chổ tốt cũng không biểu hiện chút nào đúng không ?
Thế là Trần gia chủ cũng thuận tiện lấp lại thông đạo sơn động, đồng thời cũng xoá hết dấu vết, từ ngoài nhìn vào chỉ coi nó là một vách núi bình thường mà thôi.
Mắt thấy mọi việc xong xuôi, chuyện gì cần làm cũng đã làm, chuyện gì không cần làm cũng đã làm, Trần Trường Xuân liền quay người xuống núi.
Dưới dương quang, Trần Trường Xuân ánh mắt ngưng trọng chăm chú cuối đầu quan sát đường đi.
Hắn làm như vậy cũng không phải có ý nghĩ kỳ lạ gì, mà là vì hắn đang đi theo ký hiệu của mình để lại, để trở về Ninh Thành mà thôi.
Lúc đi đến nơi này, mặc dù Trần Trường Xuân phải đồng hành cùng kẻ thù, nhưng hắn vẫn không quên đề lại chút ít vết tích dọc đường, để một hồi không bị lạc đường nếu như thành công giải quyết Doãn gia.
Doãn gia đã giải quyết xong, Trần Trường Xuân tâm tình vô cùng tốt, một đường huýt sáo cho đến mật địa của Doãn gia.
Nhìn địa đạo trước mắt Trần Trường Xuân phóng người xuống đất, sải bước vào trong.
...
Trải qua một phen cuốc bộ, Trần Trường Xuân cuối cùng đi xuyên địa đạo, trờ về hậu viện của Doãn gia.
Nhìn xung quanh hoa hoa thảo thảo, lại đưa mắt về phía xa chính là toà tường thành, Trần Trường Xuân không ngắm hai thứ đó, hắn ngắm mây cảm thán.
Một ngày bằng một năm, đúng là giao đấu với bọn lão âm cẩu thật sự quá đau đầu.
Xem ra phải cố gắng tu luyện, về sau có gặp chuyện dùng lực phá cục là được, không cần phải đau đầu nhức óc như vừa rồi.
Thu hồi ánh mắt, Trần Trường Xuân thi triển toái bộ, thân ảnh nhanh chóng mau lẹ rời đi Doãn gia.
Trần gia chủ cũng không truy cùng g·iết tận Doãn gia, dù sao cao tầng của bọn hắn đ·ã c·hết hết, một khi tin tức này lộ ra sớm muộn gì cũng sẽ có những gia tộc khác nuốt bọn hắn xương cốt vô tồn.
Lại nói, kẻ biết hắn có xích mích với Doãn gia bây giờ đều đ·ã c·hết, về phần hai tên hộ vệ b·ị b·ắt càng không cần phải nói.
Dù sao bọn hắn chỉ là kẻ nhận tiền làm việc mà thôi, lại thêm đêm đó Trần Trường Xuân ngay từ đầu đã không dùng nhận mặt thật rồi, thì cần gì lại nhiều chuyện nữa chi cho mệt?
Không đúng còn tên Doãn Chí Minh biết hắn có xích mích với Doãn gia nữa. Nghĩ đến đây bước chân của Trần Trường Xuân liền khựng lại, quay người đi tìm Doãn Chí Minh.
Nhớ đến lúc ở Vân Vũ Thành, sau khi diệt đi Lý, Nguyễn hai nhà, đêm đó hắn cũng không phải chỉ ăn mừng mở rương không, mà còn đi đến Bách Thảo Các tìm Doãn Chí Minh nữa.
Chỉ có điều khi Trần Trường Xuân đến nơi người này đã chạy không còn tung tích, lúc đó hắn tự trách đột phá tiên thiên làm hắn lâng lâng đắc ý vong hình quên đi chính sự, để một cái nguy hiểm ẩn tàng tồn tại, bây giờ lại xém chút nữa quên, Trần Trường Xuân phun bản thân một câu xong.
Trong đầu nhớ đến câu " Trí Giả Ngàn Lo Tất Có Một Mất " cũng không khỏi cảm thán một hồi.
...
Kẻ này cũng không khó tìm, dù sao hắn cũng là dòng chính Doãn gia, tuỳ tiện bắt một tên sai vặt hỏi là biết nơi ở của hắn ở đâu liền.
Sau khi bắt một tên hộ viện hỏi đường xong, Trần Trường Xuân liền đập ngất hắn, sau đó quay người hướng về Đông đại trạch Doãn gia sải bước.
...