Chương 57 : Song Trọng Hộ Mạng
Thanh trường thương tựa như xiên thịt diệt sát bốn người cùng với thân ảnh Trần Trường Xuân xuất hiện khiến cho toàn trường thoáng cái đã lâm vào yên tĩnh, dù là tiếng kim rơi cũng có thể nghe được nhất thanh nhị sở.
Đối diện Trần Trường Xuân, Triệu Bá cùng những người bạn tựa như thấy quỷ hai con mắt trừng to hết nhìn Trần Trường Xuân lại nhìn xuống t·hi t·hể của đồng bọn.
Thần sắc một bộ không thể tin, sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt.
Cả đám người bao gồm luôn cả Triệu Bá đều vô thức nuốt nước bọt lùi về sau nửa bước một cách rón rén.
Trái ngược với sợ hãi là gì ?
Chính là bình tĩnh, dũng cảm, tự tin,...
Vậy trái ngược với khó tin là gì ?
Chính là tin tưởng, yên tâm,...
Mẫu tử Tô Minh Nguyệt thần sắc trái ngược hoàn toàn với đám người của Triệu Bá.
Ánh mắt Tô Minh Nguyệt thì hiện lên vẻ yên tâm, mừng rỡ...
Về phần Trần Vân Đông, Trần Vân Phong, Trần Vân Vũ thì là mừng rỡ như điên, đúng vậy chỉ có mỗi cảm xúc này thôi.
...
" Nghe nói các ngươi tìm ta ? "
Trần Trường Xuân ánh mắt đạm mạc, mở miệng nhàn nhạt nói.
Giọng điệu tựa như hỏi một việc bình thường, như mua cải bán rau mà thôi, chẳng có gì quan trọng.
Nhưng mà cái giọng điệu này của hắn lại khiến cho Triệu Bá cùng những người bạn có cảm giác tựa như đang ở dưới đáy sông băng. sóng lưng vô cùng lạnh, da gà cũng nổi lên.
Nhất là khi nhìn tử trạng của bốn kẻ nằm dưới đất càng khiến bọn hắn sợ hãi.
Tuy là tử trạng của bọn hắn không phải là đầu nát, dịch não, máu mẽ tràn đầy, nhìn cũng không dám nhìn.
Mà chỉ có một cây thương đâm xuyên cổ của bốn người mà thôi.
Có điều, với một cây thương như vậy lại có thể trong nháy diệt sát bốn người mới là điều đáng sợ nhất.
Bởi vì dùng một thanh trường thương cùng lúc diệt sát bốn người tính chất khác biệt với việc trảm sát địch nhân khiến tử trạng kẻ địch gớm giếc không nhìn được.
Nói dễ hiểu thì cũng như lão ngư dân đi câu cá, một lần câu một con cùng với một lần câu nhiều con.
Khi câu lão câu một con nếu có kẻ chứng kiến thì sẽ khen lão hay, nhưng mà khi lão câu một lần nhiều con thì sao ?
Thì càng hay chứ sao.
Nhưng !
Nếu như áp dụng vào việc khác, chẳng hạn như g·iết người thì sao ?
Có phải sự đáng sợ sẽ theo cấp số nhân không ?
Đã như vậy thì Triệu Bá cùng những người bạn có phản ứng như thế cũng là điều bình thường đúng không ?
...
Trần Trường Xuân gặp bọn hắn im lặng không nói khẽ nhíu mày thầm nghĩ.
Bọn chó này câm ?
Vừa rồi giọng điệu rất dữ dằn mà, sao bây giờ lại câm như hến rồi ?
Sự nghi hoặc này của Trần Trường Xuân rất nhanh đã được giải đáp khi mà hắn nhìn vào tử trạng của bốn kẻ nằm dưới sàn nhà.
Hiểu rõ mọi chuyện Trần Trường Xuân ánh mắt đầy khinh bĩ nhìn bọn hắn phun một câu trong lòng " một đám hèn hạ " sau đó quay đầu ngồi xuống dùng tay vạch ra những v·ết t·hương trên người Tô Minh Nguyệt kiểm tra thương thế của nàng có nặng hay không.
Sau đó lại thò tay tựa như vạch lá tìm sâu, kiểm tra thân thể của ba tác phẩm do mình tạo ra.
Chẳng chút nào để ý đến đám người Triệu Bá, chỉ lo người nhà.
Mà Triệu Bá cùng đám chó săn của mình gặp động tác của hắn cũng không nói thêm gì, thậm chí chạy không chạy, vẫn đứng yên nhìn.
Một lát sau, Trần gia chủ thở phào một hơi, thầm nghĩ.
Còn tốt, mặc dù nhiều máu nhưng v·ết t·hương cũng không sâu chưa đến nơi yếu hại.
Nhưng mà trả thù cũng không như phép trừ, một trừ một bằng không.
Bổn toạ hôm nay báo thù giùm người nhà, vậy thì đành làm thịt tất cả các ngươi !
Dòng suy nghĩ chạy đến đây, Trần Trường Xuân hai mắt hiện lên sát khí quay đầu lại nhìn đám người Triệu Bá nói :
" Câm hết rồi đúng không ? Nếu đã câm hết thì đi c·hết đi !"
Dứt lời Trần Trường Xuân dưới chân tụ lực thi triển Toái Bộ lao tới đám người Triệu Bá chuẩn bị mở ra tràng đồ sát.
Nhưng mà ngay lúc hắn định động thì một gã mặc áo đen đang đứng sau lưng Triệu Bá bỗng nhiên bước ra nhìn Trần Trường Xuân nói :
" Các hạ có phải Trần địa chủ của Xuân Điền Thôn không ?"
Nghe lời này, động tác kế tiếp của Trần Trường Xuân cũng không thi triển ra, cặp giò quy vị đứng yên tại chổ nhìn người mặc hắc bào nói :
" Đúng vậy, thì sao ? "
" Nếu đã vậy, ta khuyên các hạ sớm nói câu xin lỗi, nếu không ngươi cũng không chịu nổi cơn giận của Ninh Vương."
Hắc bào nhân nghe Trần Trường Xuân thừa nhận thì ngay lập tức đáp lời, nói đến Ninh Vương hắn dừng một chút lại nói tiếp :
" Ta cũng không muốn giấu gì ngươi, Hắc Lang Trại thực chất là tai mắt của Ninh Vương, lần trước đồ thôn Xuân Điền chỉ là làm dáng để người khác tin tưởng mà thôi.
Hai tháng trước ngươi diệt đi Hắc Lang Trại đã khiến Ninh Vương tức giận, nếu bây giờ ngươi lại g·iết đi Triệu Bá, Ninh Vương chắc chắn sẽ không tha cho ngươi.
Mà ta thấy thân thủ ngươi cũng không tệ, chẳng bằng gia nhập Vương Phủ vì Ninh Vương xuất lực, với tính tình trọng tài yêu tài của Ninh Vương chắc chắn sẽ bỏ qua chuyện cũ mà tha cho ngươi. "
Trần Trường Xuân hai mắt nhìn chăm chú Hắc Bào Nhân một lát, sau đó nói :
" Nguyên lai là có Ninh Vương cho nên các ngươi từ nãy đến giờ mới không bỏ chạy đúng không ? "
Nghe được câu hỏi của Trần Trường Xuân, Triệu Bá không nói gì nhưng ánh mắt của hắn cũng đã thừa nhận tán thành.
Hắc Y Nhân cùng đám chó săn cũng như vậy, sau khi sợ hãi, bọn hắn nhìn thấy người mặc hắc bào vẫn chưa lên tiếng cùng với nhớ lại sau lưng mình là Ninh Vương thì nội tâm cũng đã bình tĩnh lại phần nào.
Dù sao ở Ninh Châu này ai không kiêng kị Ninh Vương.
Cho dù Trần Trường Xuân lợi hại đi chăng nữa, chẳng lẽ hắn có thể lợi hại hơn một vị châu chủ sao ?
Dù thế nào Trần Trường Xuân chỉ là một tên dã tông sư mà thôi, thế lực không có, chỗ dựa cũng không. Nếu như đem Ninh Vương ra hù một cái có khi Trần Trường Xuân liền quỳ xuống cầu xin, hai tay dâng lên Tô Minh Nguyệt để cho bọn hắn khoái hoạt một đêm là đằng khác.
Ai thì bọn hắn không biết, nhưng với tính cách hèn hạ của mình, khi bọn hắn gặp tình cảnh tính mạng tựa như chỉ mành treo chuông thì chắc chắn bọn hắn sẽ làm như vậy.
Câu lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, áp dụng vào bọn hắn chắn chắn không sai.
Bởi vì bọn hắn thật sự là tiểu nhân, thậm chí không bằng mới nảy ra ý nghĩ hèn hạ như vậy trong đầu.
Cũng vì mang theo ý nghĩ dựa thế, bọn hắn mới từ từ bình tĩnh trở lại, đứng yên tại chỗ không rời đi, nếu như không có Ninh Vương sau lưng có lẽ bọn hắn từ sớm đã chạy thoát thân rồi.
Mà gã mặc hắc y này cũng không phải người thường, mà là một vị Tiên Thiên Tông Sư, phụ trách bảo hộ Triệu Bá.
Bên mình có hai tông sư, địch nhân chỉ một.
Song trọng hộ mạng, đám chó săn này càng bình tĩnh đứng yên chờ đợi.
...
Nói đến thân phận của Triệu Bá cũng không tầm thường như Trần Trường Xuân nghĩ, chỉ là một tên quán chủ vì lợi tài vật đi làm sơn tặc, mà hắn là con riêng Ninh Vương.
Tuy nhiên hắn chỉ là một gã con riêng do Ninh Vương cùng một thôn phụ sinh mà thôi, ngoại tộc cũng không có nền tảng gì.
Nguyên bản hắn sẽ lớn lên và c·hết già ở quê nhà kết thúc nhất kiếp nhân sinh bình bình an an.
Nhưng trên đời này mấy ai sẽ được bình an mà c·hết.
May mắn hoặc là nói xui xẻo cũng đến với hắn khi mà nhân thủ thiếu hụt, thủ hạ đáng để tin tưởng không còn bao nhiêu, Ninh Vương bỗng nhiên nhớ ra mình còn có một đứa con như vậy thì cho người mang hoàng kim cùng võ học đưa đến để cho Triệu Bá tu luyện.
Về sau, khi luyện võ có thành tựu thì lại cài cắm, để hắn đi làm trại chủ của Hắc Lang Trại.